Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Giải Mã

“Khụ, tóm lại mọi người đã đến đông đủ rồi.” Nhậm Dật Phi nói xong thì nhìn đồng hồ, “Còn 40 phút nữa sẽ tới giờ xuất phát.”

“Mọi người có thể tự giới thiệu một chút về bản thân, nhất định khán giả đang cực kỳ tò mò với thân phận các vị.”

Đâu chỉ mỗi khán giả, ngay cả nhân viên công tác bọn họ cũng tò mò muốn chết, trong tai nghe còn truyền tới tiếng đạo diễn kích động chói tai: “Mau mau mau, quay bọn họ!”

“Văn Lý.” Văn Lý mở miệng, “Giới tính nữ, thích nam, thích kiểu người ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút.”

Chị gái này vừa nói dứt lời, kênh phát sóng trực tiếp của cô lập tức đứng hình trong chốc lát, ngay sau đó là vô số tiếng hét thất thanh vang ra từ ổ chăn: “Chị ơi nhìn em nhìn em đi! Ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói làm gì là làm đó này!”

“Chị ơi, đừng cứng nhắc chuyện giới tính như vậy có được không, con gái tụi em cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện chứ bộ.”

Nhậm Dật Phi nghe Văn Lý nói thì hơi sửng sốt, hắn không nhịn được suy nghĩ: Boy Hoang Vu Chi Giác đều chết hết rồi à?

…… Ừ nhỉ, hình như là thế thật. Bởi vì cơ chế xét duyệt đối tượng nên người ngoan ngoãn đều đã sớm toi mạng, còn lại đều là đám trà xanh tâm cơ, không phải gu Văn Lý.

Nhưng mà làm sao để nói cho các chàng trai trong kênh phát sóng trực tiếp biết, Văn Lý thích nuôi cá đây?. Đam Mỹ Hài

“Sơn Xuyên, bạn của A Phi.” Sơn Xuyên chỉ nói ra tên mình, sau đó liền không nói chuyện nữa. Anh ta đang quan sát hai người Hạc Quân.

Người từng xem video qua màn Xuân Nhật Yến của Nhậm Dật Phi đều biết hai người đó. Hạc Quân và Khổng Tước chính là đại yêu của thế giới phó bản. Nhưng mà không nghĩ đến chuyện Nhậm Dật Phi sẽ mời hai người bọn họ tới.

Xem ra tình cảm của bọn họ rất tốt, thật sự rất thú vị.

Lúc sau Trần Thâm, Hồ Điệp, Kha Bắc đều lần lượt giới thiệu tên mình. Nghe tên bọn họ, hết Sơn Xuyên lại tới Hồ Điệp, ngay cả họ cũng không có, mọi người đều cảm thấy đây chỉ là biệt danh tạm thời, có điều cũng không ai cảm thấy khó chịu.

“Là bạn thân của ảnh đế nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, hẳn bọn họ là những người kín tiếng, không muốn bị người khác quấy rầy sinh hoạt cá nhân. Tôi chọn tôn trọng quyết định của bọn họ.” Dưới hoàn cảnh bị ảnh hưởng với ánh sáng nhan sắc thần tiên, nhóm khán giả hôm nay đều vô cùng dễ tính.

“Tôi có thể hỏi chút không, mọi người với thầy Nhậm là…?” Đạo diễn bên kia tai nghe hỏi một loạt vấn đề, nhân viên công tác không thể chống đỡ nổi. Bọn họ do dự ba giây giữa nhan sắc và công việc, cuối cùng kiên quyết lựa chọn không việc — Người đẹp không phải là của mình, chỉ có công việc là của mình.

“Đồng nghiệp cũ.” Trần Thâm dựa vào sô pha bọc da màu đen, hai tay choàng ngang lên đầu ghế tựa, khí thế trưởng thành mạnh mẽ quả đúng là khiến người khác run rẩy mềm chân.

“Hả?” Nhân viên công tác tưởng mình nghe nhầm, thậm chí nhóm khán giả cũng nghĩ mình gặp ảo giác.

Đồng nghiệp cũ? Không phải ảnh đế Nhậm Dật Phi đã bắt đầu đóng phim từ nhỏ, trước giờ chưa từng rời giới giải trí sao? Chẳng lẽ nhóm người này cũng là nghệ sĩ trong giới giải trí? Nhưng mà với nhan sắc của bọn họ, khí chất cũng xuất chúng thế kia, sao có thể không chút nổi tiếng, không người biết đến?

“Công việc bán thời gian.” Nhậm Dật Phi nói, “Giống như nhân viên thử nghiệm game vậy, giúp công ty nào đó chơi thử game, tìm kiếm bug.”

Văn Lý hơi mỉm cười: “Đúng, chúng tôi quen nhau khi làm việc ở đó. Hiện tại thỏ con đã đi rồi…. À, thỏ con chính là A Phi, biệt danh của cậu ấy ở đó là Thỏ Đen, giống như biệt danh “Văn Lý” của tôi vậy.”

Thỏ, Thỏ Đen?

Khán giả trong các kênh phát sóng trực tiếp lại lần nữa kích động cuốn chăn thành sâu mập: Không ngờ con người thật của ảnh đế lại đáng yêu xỉu.

Phần lớn khán giả đặt báo thức để dậy xem livestream đều là người hâm mộ của Nhậm Dật Phi. Mặc dù bọn họ đụng độ quá nhiều chiếc nhan sắc, sẽ không kiên định mà bò đầu tường, nhưng mà người đáng yêu nhất trong số đó vẫn là Tiểu Phi Phi của bọn họ, đúng vậy, chính là thỏ con!

Nhân viên công tác bừng tỉnh đại ngộ: “Nói như vậy, tất cả các anh chị đều là nhân viên kiểm soát chất lượng phần mềm game của công ty đó ư?”

Cậu nhân viên này gộp cả Hạc Quân và Khổng Tước vào cùng một nhóm, cho nên không khỏi lẩm bẩm: “Đây là kiểu công ty gì vậy trời, mắt nhìn người cũng độc đáo quá ha, hốt hết hạt giống giới giải trí đi làm công việc thử nghiệm trò chơi?”

“Có suy xét chuyện đổi nghề không ạ?” Nhân viên công tác thử vươn ngón tay, giọng nói tràn ngập mong chờ.

“Đổi nghề?” Văn Lý lắc đầu, “Đã không còn làm nhân viên thử nghiệm nữa, bây giờ có thể xem chúng tôi là nhân viên xét duyệt rồi.”

“Vẫn là công ty game kia?”

Văn Lý nén cười: “Ừ.”

“Xét duyệt các bình luận trên mạng xem có vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng này kia ấy ạ?”

“Kiểu thế.”

Nhân viên công tác lập tức bày ra vẻ mặt đáng tiếc. Những người này đủ điều kiện như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện làm nhân viên xét duyệt trong một công ty nhỏ tồi tàn? May mà ảnh đế của bọn họ… À không, xin lỗi, ảnh đế của bọn họ cũng từng làm nhân viên kiểm soát chất lượng game.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật Nhậm Dật Phi có một khoảng thời gian vô cùng thê thảm. Khán giả bị người nào đó dẫn dắt lầm đường, vẫn luôn hắt nước bẩn lên người hắn, dẫn tới chuyện Nhậm Dật Phi không nhận được vai diễn, suýt chút nữa còn không trả nổi tiền thuê nhà.

Chắc chắn là khi đó.

Nhân viên công tác có thể nghĩ đến chuyện này thì đương nhiên khán giả trong phòng phát sóng cũng có thể nghĩ đến. Năm ấy rất nhiều người trong số họ còn không phải fans của Nhậm Dật Phi, thậm chí một số người đã từng anti hắn.

Chẳng qua sau này, bọn họ dần phát hiện ra người nọ không trà xanh, không đùa bỡn tình cảm người hâm mộ, làm việc nghiêm túc lại có thiên phú, cho nên không anti nổi nữa.

“Không ngờ trước kia Tiểu Phi lại cực khổ như vậy. May mắn là đã qua cả rồi, người tung tin bịa đặt cũng đã nhận kết cục tương xứng.”

Khán giả đang ám chỉ người anh kế “không chút ấn tượng” trong giới giải trí của Nhậm Dật Phi.

Bởi vì đây là một nhánh thế giới khác, cho nên anh kế hắn không tiến vào Hoang Vu Chi Giác. Có điều đường đi của đối phương trong giới giải trí cực kỳ gian khổ, không có tiền bạc, không có danh tiếng, không có tài nguyên.

Đặc biệt là khi đặt lên bàn cân so sánh với Nhậm Dật Phi, đúng là từng giây từng phút anh ta đều ăn đắng nuốt cay, chịu đựng giày vò.

“Gần đây thế nào? Có bận không?” Nhậm Dật Phi hỏi chuyện ở Hoang Vu Chi Giác.

“Vẫn ổn.” Giọng điệu Sơn Xuyên bình tĩnh như cũ. Nếu không phải hạn chế thời gian thì lúc này Sơn Xuyên đã bắt đầu pha trà, đọc sách, chơi cờ rồi.

“Một số nhân viên xét duyệt phán định tùy tiện, bị Hoang Vu Chi Giác cấm cửa vĩnh viễn, cho nên lượng công việc đột nhiên tăng lớn. Gần đây nó đang đào người từ công ty khác.” Kha Bắc ho khan hai tiếng, nói ra tình hình hiện tại.

Nhậm Dật Phi uống sữa bò: “Đã đến lúc tìm thêm nhiều người hơn.”

“Nhân viên xét duyệt tìm ra vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn, dù sao cách tuyển người đã khác với trước đây, nhân viên được tuyển chọn cũng rất khác. Nói chung là phải tham gia cơ chế tuyển chọn bên ngoài. Đương nhiên, những quy tắc này luôn cần được hoàn thiện dần dần.”

Trần Thâm lấy một chai nước khoáng trên bàn rồi vặn nắp: “Quên cảm ơn A Phi, vì nể mặt mũi cậu nên nó mới đồng ý cho chúng tôi xin nghỉ, nếu không lúc này chúng tôi còn phải tăng ca.”

Nhậm Dật Phi cười mà không đáp.

Chỉ có người một nhà khách quý mới hiểu nhau nói gì. Người ngoài thì cho rằng bọn họ đang nói đến công ty game nào đó, cho nên bình luận chửi thầm um xùm:

Đây là công ty giẻ rách gì? Tìm nhân viên xét duyệt mà còn có thể đi đào từ công ty khác? Tiện tay làm cái thông báo tuyển dụng, tiền lương cao chút, không áp dụng chế độ 996*, không biết bao nhiêu người muốn nộp CV ứng tuyển.

*Chế độ làm việc 9 giờ sáng đi làm, 9 giờ tối tan tầm, trưa và tối nghỉ ngơi một tiếng (hoặc ít hơn), làm việc tổng cộng hơn 10 tiếng và làm việc 6 ngày liên tục.

40 phút không lâu lắm, mọi người tâm sự xong vài câu chuyện thì đã đến lúc xuất phát.

Bởi vì chỗ ăn ở đều do tổ chương trình sắp xếp nên bọn họ chỉ cần chuẩn bị quần áo, đồ dùng vệ sinh, sạc pin linh tinh, giống hệt như ra ngoài du lịch.

Đám người Văn Lý kéo hành lý riêng theo, bên trong đã chuẩn bị đầy đủ. Hai người Hạc Quân vốn mang gia tài là ống tay áo, giống như có thể vào núi tu hành bất kỳ lúc nào. Có điều dù sao bọn họ cũng phải mang theo hành lý ngoài thân.

May là Nhậm Dật Phi đã chuẩn bị trước.

“Hạc Quân, tôi đã chuẩn bị đồ đạc cho các ngài rồi, nếu như không thích thì mua sau vậy… Có thể mua không?” Nhậm Dật Phi kéo mấy vali từ trong phòng cho khách ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến chuyện đó.

“Có thể.” Nhân viên công tác đáp, “Mang tiền là được, sẽ không bị thu.”

Nhậm Dật Phi nghe xong liền vui vẻ: “Vậy thì tốt rồi, tôi mang theo điện thoại với dây sạc là được.”

“Chương trình này tính đi du lịch nghỉ dưỡng thật à, thế mà cho mang tiền theo nữa, còn cho khách quý mua đồ tại chỗ.” Khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp bàn luận sôi nổi, “Tiêu rồi, tôi có dự cảm điểm đáng xem duy nhất của chương trình là chỉ có thể ngồi liếm nhan sắc quá.”

“Lầu trên đừng quá tham lam, lão phu cho rằng có nhan sắc để liếm là quá đủ rồi.” Khán giả này đổi giọng, “Ít nhất bọn họ đẹp tự nhiên, đều để mặt mộc hết.”

“Không có filter chỉnh sửa nhan sắc, khen.”

Hạc Quân hiểu ý Nhậm Dật Phi nên trực tiếp cầm lấy vali mà đối phương chuẩn bị, không hề có cốt truyện từ chối các kiểu, có thể nhìn ra tình cảm giữa bọn họ thật sự rất tốt.

“Chắc chắn chương trình này sẽ thiếu tính vui nhộn và xung đột. Nhưng nếu có thể cùng bạn bè tốt trải qua kỳ nghỉ vui vẻ thì đã là một chuyện tốt đẹp biết mấy.” Nhân viên công tác nghĩ thầm.

Tổ xe công tác đã chờ sẵn dưới lầu, đó là một chiếc xe buýt ngồi đến ba bốn mươi người. Bây giờ nó chỉ chở mấy vị khách là họ.

Nhân viên công tác lo lắng bọn họ sẽ không được thoải mái, vì vậy đều nhìn chằm chằm 9 màn hình livestream trên một chiếc xe bảy chỗ khác, hoàn thành nhiệm vụ ghi hình chụp ảnh từ camera đang bay.

Mỗi một vị khách đều có một màn hình phát sóng trực tiếp riêng, khán giả có thể tùy ý lựa chọn xem đối tượng mình thích.

Khán giả còn tưởng rằng 9 người đó sẽ ngồi chung với nhau, ai ngờ bọn họ lại tự chọn vị trí ưng ý, cuối cùng 9 người chia làm 7 nhóm.

Nhậm Dật Phi và Salman một nhóm. Hắn vừa lên xe đã đeo bịt mắt ngủ, trên bịt mắt đen thêu mấy chữ “xin đừng quấy rầy”. Salman thì giũ một tờ báo ra, bắt đầu truyền thống đọc báo của người già.

Hạc Quân và Khổng Tước một nhóm. Hạc Quân tập trung nhìn dòng người qua lại bên ngoài xe, Khổng Tước thì chăm chú nhìn Hạc Quân đang quan sát đám người.

Năm người còn lại, mỗi người tự do ngồi một dãy ghế, tất cả đều tránh nói chuyện hàng trước hàng sau.

Người không biết còn tưởng đâu bọn họ là kẻ địch. Nhưng mà nghe đề tài tám nhảm tào lao giữa bọn họ thì rõ ràng bọn họ là bạn bè.

Lúc khán giả còn bận khó hiểu thì thanh niên lạnh lùng đang thổi kẹo cao su là Hồ Điệp bỗng ngồi thẳng dậy: “Tài xế, dừng xe.”

“Hả?” Tài xế không kịp hiểu chuyện gì.

“Rỉ dầu.” Hồ Điệp lại nói.

Nhậm Dật Phi đang đeo bịt mắt xoay người, giọng lười biếng: “Tài xế dừng xe, kiểm tra động cơ hoặc bình dầu máy một chút.”

Lần này tài xế đã hiểu ý. Mặc dù ông vẫn không thể lý giải và cảm thấy mấy người nổi tiếng này đang gây sự vô cớ kỳ cục (tài xế không để ý giới giải trí nên cho rằng bọn họ đều là người nổi tiếng), nhưng tài xế vẫn tấp xe vào lề đường.

Xe bảy chỗ phía sau lập tức dừng lại. Nhóm nhân viên công tác trên xe hai mặt nhìn nhau: “Chúng ta xuống xe không?”

“Trước tiên chờ đã.” Phó đạo diễn nói, “Cứ xem tình huống trước, nếu không phù hợp thì chúng ta xuống.”

Vì thế nhân viên công tác ở lại trên xe, chỉ để một mình tài xế xe buýt đen mặt đi xuống, bất đắc dĩ kiểm tra động cơ và bình dầu máy.

“Vấn đề gì chứ.” Tài xế nhỏ giọng chửi thầm, “Tôi mới kiểm tra xe hôm qua đây, xe có vấn đề không chẳng lẽ tôi… Đm, bình dầu máy bị thủng khi nào vậy?”

Tài xế trợn tròn mắt, ai mà ngờ hôm qua bình dầu máy bình thường mà sáng nay lại bị thủng một lỗ?

Trong khi ông vẫn không phát hiện thứ gì bất thường, thậm chí đồng hồ đo của ông cũng không nhắc nhở.

Nếu cứ chảy dầu như vậy… Động cơ!

Tài xế cầm đồ nghề vội chạy tới đầu xe buýt. Bình dầu máy sửa chút không sao song nếu liên lụy động cơ bị hỏng, dẫn tới hành trình gặp trục trặc, thậm chí khách quý xảy ra chuyện, thế thì ông hối hận cũng không kịp.

“Còn ổn còn ổn, động cơ không sao.”

Thế là tài xế liên lạc tổ công tác: “Phải yêu cầu xe khác chở khách, xe buýt của tôi gặp vấn đề rồi.”

Bên kia nói sẽ gọi người tới đón khách quý, tài xế bên này mới thở một hơi nhẹ nhõm. Ông bất giác nhìn về phía Hồ Điệp đang ngồi đằng trước, vẻ mặt thanh niên chán đời thổi bong bóng bùm bụp: “Thần tiên cmnr, đồng hồ đo còn chưa phát hiện, làm sao bọn họ lại phát hiện ra?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui