Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bởi vì tổng đạo diễn ngốc nghếch to gan nên cuối cùng đám người Hoang Vu Chi Giác vẫn không được phân chia đến các gian một người. Thế là bọn họ quyết định rút thăm xem ai sẽ ở phòng đơn.
Do đám người này không thể tin nhau được, bọn họ cố tình tìm Hạc Quân nhờ y viết giấy, sau đó phụ trách quan sát trong quá trình rút thăm để không có ai giở trò gian lận.
Tổng đạo diễn: “Không hiểu các anh chị lắm.”
Vì sao rút thăm hình thức thôi mà phải làm trịnh trọng quá vậy?
Nguyên do là tất cả mọi người (ekip chương trình) đều cảm thấy bọn họ đang chơi trò giải trí, ngoại trừ mấy người trong cuộc ra.
Kết quả Văn Lý và Trần Thâm chung phòng, Sơn Xuyên và Kha Bắc chung phòng, Hồ Điệp may mắn rút trúng phòng đơn. Bọn họ yên lặng kéo hành lý đi về các gian phòng mà người dân chuẩn bị. Mặc dù ngoài mặt Hồ Điệp vẫn lạnh lùng vô cảm, song bước chân cậu ta đều nhanh nhẹn và thoải mái rất nhiều.
“Chỉ hy vọng không xảy ra chuyện.” Nhậm Dật Phi ôm suy nghĩ lạc quan, sau đó cùng Salman đi vào gian nhà mà bọn họ sẽ ở trong hai ngày kế tiếp.
Chủ nhà là một đôi phu thê trung niên niềm nở. Sức khỏe của người phụ nữ không tốt lắm, bà ngồi xe lăn, mọi việc trong nhà đều do chồng một tay quán xuyến. Có điều khi hai người nói về cuộc sống của mình thì vẫn tràn đầy hạnh phúc và niềm tin.
“Nam Nam nhà bác học đại học ở ngoài, các cậu không biết nó đã vui thế nào khi các cậu muốn lên đây đâu. Cậu có thể cho bác xin chữ ký không?” Người đàn ông trung niên lau lau tay, ông móc ra một tờ giấy viết thư từ trong ngực áo.
“Được ạ.” Nhậm Dật Phi nhận tờ giấy. Salman đưa bút máy cho hắn ký tên. Nhậm Dật Phi còn viết mấy lời chúc bên dưới như chúc em khỏe mạnh, mỗi ngày vui vẻ, tiền đồ như gấm vân vân.
Người đàn ông trung niên vui đến mức không biết phải đặt tay nơi nào: “Tốt quá, tốt quá, cảm ơn cậu.”
Lúc sau hai người Nhậm Dật Phi mới dọn hành lý của mình đến phòng ngủ cho khách.
Phòng ngủ cho khách không lớn, bên trong đặt hai giường đơn, gối chăn đều là một màu trắng. Giữa hai chiếc giường đơn có kê một cái tủ đầu giường nhỏ, hẳn là tổ chương trình sắp đặt. Salman trực tiếp sải bước qua đó, hắn kéo tủ đầu giường sang nơi khác rồi đẩy hai giường đơn thành một giường đôi.
Khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp lập tức phát ra tiếng cười tôi hiểu anh hiểu mọi người hiểu.
Bên này bọn họ ở phòng vô cùng thuận lợi, trong khi nơi khác thì một người phải tiếp một người. Ngay cả người mà Nhậm Dật Phi bớt lo từ đầu là Hạc Quân cũng xảy ra chút chuyện rắc rối ngoài ý muốn.
“Không cần lông ngỗng.” Y nghiêm túc nói với nhân viên công tác, “Ta không có thói quen đắp lông chim khác lên người, sẽ rất kỳ quái.”
Nhân viên công tác ngơ ngác ôm gối chăn mềm mại bằng lông ngỗng đi sang phòng khác: Nhưng mà kỳ quái chỗ nào đâu?
“Cậu ôm chăn làm gì vậy?” Đồng nghiệp của nhân viên này trông thấy, không nhịn được tò mò.
“Là như vầy nè.” Cậu ta kể hết chuyện đổi chăn cho đối phương nghe, “Tôi đi đổi với chăn bông mỏng trong phòng. Mặc dù là mùa hè nhưng mở điều hòa cả đêm dễ bị cảm lắm.”
“Cậu phụ trách bên đây còn ổn đi, chỉ có chuyện đổi chăn gối giường bình thường, tôi ở bên kia mới phiền phức.” Nhân viên công tác này thở dài một hơi.
“Sao vậy?” Mấy nhân viên đi ngang đều tò mò, “Chẳng lẽ đánh nhau thật rồi hả?”
“Không có đánh nhau.” Người nọ lắc lắc tay, “Chắc chắn các cậu sẽ không tưởng tượng ra bọn họ dùng cách gì để quyết định ai ngủ giường sát cửa sổ.”
Mọi người càng thêm tò mò: “Cách gì? Vật tay? Kéo búa bao?”
“Không phải luôn.” Trên mặt cậu ta viết mấy chữ một lời khó nói, “Bọn họ thi nhau đọc ngược Luận ngữ*, ai đọc sai trước thì thua.”
Vẻ mặt mọi người đều cứng đờ: “Đọc ngược?”
Còn không phải đọc ngược à?
*Một trong bốn cuốn Tứ Thư của Khổng Tử. Có câu mình rất thích trong Luận ngữ là “己 所 不 欲,勿 施 於 人” (Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân): Nghĩa là những gì mình không muốn thì đừng làm (gây ra) với người khác.
Người chơi Hoang Vu Chi Giác đều đến từ các thế giới khác nhau nhưng có bối cảnh văn hóa tương đồng. Càng về hiện đại thì điểm khác biệt càng lớn, song đa phần văn hóa thời cổ đều sẽ giống nhau. Vì vậy trên cơ bản, mọi người đều biết các loại sách cổ tương tự Luận ngữ. Đây cũng là đề tài tranh giường của Sơn Xuyên và Kha Bắc.
Chẳng qua nói sao thì nói, mọi người muốn so chiêu thì đọc xuôi được không, đọc ngược quả thật…
“Oách xà lách vl*, tôi đọc xuôi còn không đọc được. Có ai đang đối chiếu với Luận ngữ không? Có ai trong bọn họ đọc sai chưa vậy? Bọn họ đọc ngược quá nhanh, tôi không theo dõi kịp luôn đó.” Hormone thần kinh đám khán giả trong phòng livestream của hai vị khách này không ngừng tăng vèo vèo, còn căng thẳng hơn đương sự đang cười tủm tỉm.
*Chỗ này tác giả dùng từ lóng 牛逼 plus, kiểu siêu ngầu, siêu giỏi các kiểu
“Không ai đọc sai, hai người này quá kinh dị rồi, vừa nhanh vừa chuẩn.” Một khán giả có cuốn Luận ngữ gối đầu vẫn luôn chú ý kiểm tra.
“Đây là trình độ học thuộc lòng trong truyền thuyết đúng không. Hai người bọn họ rảnh rỗi tới mức nào mới có thể không tìm chuyện gì khác làm mà đi đọc ngược Luận ngữ vậy?”
Khán giả cũng rất khó hiểu, người học Luận ngữ thời buổi này vốn không nhiều, thậm chí học thuộc ngược… Là vì game không thú vị, hay vì video giải trí quá khó nuốt?
“Đợi đã! Sai rồi! Có người đọc sai một chữ rồi, có kết quả!”
Ra kết quả.
Sơn Xuyên dừng đọc, anh ta hơi mỉm cười, sau đó nhấc hành lý bỏ cạnh mép giường dựa cửa sổ: “Đa tạ.”
Kha Bắc biết bản thân mình đọc sai nơi nào, hắn vừa đọc ra miệng đã biết. Đó là một từ đa âm, trong câu này sẽ phải đọc âm khác. Kha Bắc thường xuyên phát âm sai vì thầy hắn cố tình dạy phát âm như vậy khi Kha Bắc còn nhỏ, đến khi hắn thi mới biết âm đó sai.
Nhưng mà từ này đại diện cho quá khứ Kha Bắc bị vứt bỏ, thế nên hắn chưa từng quên nó. Kha Bắc không ngừng nhớ về ký ức năm tháng kia để hấp thu năng lượng thù hận.
Người vứt bỏ hắn, người hủy diệt hắn, người trêu chọc hắn, tất cả thù hận bất lực trong quá khứ chính là chất dinh dưỡng nuôi nấng hắn trưởng thành.
“Tôi thua rồi.” Kha Bắc dứt khoát chấp nhận.
Kha Bắc tỏ vẻ dứt khoát như vậy nên ngược lại làm Sơn Xuyên khó hiểu: “Không ngờ rằng cậu sẽ mắc sai lầm tại đây.”
“Tôi biết nó sai nhưng chưa từng cố gắng sửa đúng nó.”
“Vì sao vậy?”
Kha Bắc hơi cong khóe môi, hắn không đáp lời, chỉ dùng nụ cười che giấu tất cả cảm xúc.
Sơn Xuyên thấy thế cũng không hỏi lại. Mỗi người Thập Đại đến Hoang Vu Chi Giác đều có quá khứ không muốn cho ai biết. Bình thường bọn họ sẽ không kể ra cho người khác nghe, cũng không có hứng thú lắng nghe người khác kể.
Nếu không phải mấy năm nay thường xuyên tiếp xúc thì ngay cả “vì sao vậy”, Sơn Xuyên cũng lười hỏi.
Về phần Trần Thâm và Văn Lý, bởi vì một người thích dựa cửa sổ còn một người thích dựa cửa chính nên cả hai không có gì xung đột. Có điều các cô cũng không giống nữ sinh kết bạn đi dạo, sẽ ngồi xuống nói chuyện phiếm với nhau hay chia sẻ đồ ăn vặt cùng nhau.
Văn Lý lấy ra một quyển sách đặt lên tủ đầu giường. Trần Thâm lấy điện thoại di động, bắt đầu xem tin tức. Không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách và hít thở đều đều.
Mãi đến giờ ăn cơm.
Một chiếc bàn tròn đánh vecni, xung quanh đặt năm ghế dài, mỗi ghế có thể ngồi hai người. Các vị khách quý tùy ý ngồi xuống, đôi mắt quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Nơi ăn uống nằm ở một khoảng sân rộng, bao quanh là nhà cửa được tu sửa giống nhau. Nơi này dường như là nhà văn hóa mới xây dựng trong thôn, trên các ngôi nhà đều có treo tấm biển.
“Thôn này mới được xây dựng lại nên không thích hợp phát triển du lịch lắm. Còn về tình huống cụ thể của rừng trúc, sơn cốc và sông suối vân vân, chúng tôi phải xem mới biết được.” Xét tổng thể, Nhậm Dật Phi cho rằng tiềm năng phát triển du lịch của thôn không cao, cho nên đi theo hướng quảng bá sản phẩm thủ công sẽ phù hợp hơn nhiều.
Thôi cũng xem như nhập gia tùy tục, tựa núi ăn núi ven biển ăn biển, còn tựa vào rừng trúc à, vậy thì ăn cây trúc.
“Đạo diễn, buổi chiều tôi có thể đi xem mọi người chế tạo sản phẩm từ trúc thế nào không? Nhân cơ hội bái sư học nghệ, họ sẽ không đuổi tôi đi chứ?”
Tổng đạo diễn đang ngồi ăn ở bàn khác, nhân viên công tác cũng đang ngồi quanh dùng cơm.
“Cầu mà không được. Dạy cậu miễn phí luôn.” Đạo diễn trả lời. Ngoài kia đều nói Nhậm Dật Phi lạnh lùng vô cảm, không biết cách giao tiếp, nhưng mà hôm nay gặp mặt không phải khá tốt tính hay sao?
Đạo diễn ước gì bọn họ quan sát tỉ mỉ quá trình chế tạo và sản phẩm làm ra cho camera ghi hình, tiếp cận càng nhiều khán giả càng tốt. Nếu khán giả cảm thấy hứng thú với các sản phẩm rồi chốt đơn thì tuyệt vời biết bao.
Những nơi có trúc ở phương Nam đều có thợ đan trúc. Mặc dù sản phẩm nơi này có điểm riêng biệt, song chuyện có thể bán được trên thị trường hay không lại rất khó nói.
“Thức ăn đến rồi.” Một mâm thức ăn điển hình ở các gia đình nông thôn được bưng lên: Cá kho tộ, dưa chua xào đậu hủ (đậu hủ chiên giòn), giá xào đậu, canh mướp,…
Tổ chương trình nói đồ ăn tươi mát là tươi mát thật, tất cả đều là thức ăn nhà nông, khẩu phần mỗi mâm rất nhiều, lúc nấu nướng cũng không cần chú ý tiểu tiết, rất có khí phách giang hồ.
Nhậm Dật Phi gắp một phần đậu hủ chiên được cắt thành hình tam giác, bề mặt chiên giòn đẹp mắt, nước canh hầm dưa chua với măng khô cũng rất ngon miệng, mỗi bọt khí đều mang theo hương vị nồng đậm của dưa chua.
Vị đạm của đậu hủ quả thật rất hợp với vị mặn của dưa chua, hơn nữa còn có mùi thơm của măng tươi. Ăn một ngụm nhỏ húp ít nước canh, ăn cùng cơm lại quá sảng khoái.
Ngoài ra còn có các món ăn thường thấy ở nhà như trứng vịt muối hấp, lòng trắng trứng muối giống hệt đậu phụ trắng sữa, nó bao quanh lòng đỏ trứng muối vàng, có thể tách ra ăn riêng hoặc ăn cùng nhau.
Nhậm Dật Phi chỉ thích lòng đỏ trứng muối. Hắn từng ăn trúng trứng muối Đoan Ngọ bị hư khi còn nhỏ, từ đó về sau luôn lặng lẽ vứt bỏ lòng trắng trứng.
Suy nghĩ một hồi thật có lỗi với thầy. Đáng tiếc sau khi lên cấp 2, cuộc sống thời học sinh của Nhậm Dật Phi đã thiếu đi hoạt động ngày Đoan Ngọ quan trọng.
“Ăn chậm thôi, uống chút canh.” Salman múc cho Nhậm Dật Phi một muỗng canh mướp trứng. Mướp xanh tươi, trứng vàng nhạt, rõ ràng canh nóng nhưng uống xong lại cảm thấy dễ nuốt vì “ngọt thanh”.
“Mướp giảm nhiệt.” Nhậm Dật Phi nói.
“Thì?” Salman cảm thấy nhất định vẫn còn nửa câu sau.
“Em có thể uống một xíu coca lạnh để cân bằng nhiệt độ không?”
Mướp giảm nhiệt, coca lạnh tăng nhiệt, +1 -1 bằng 0, quá đúng logic còn gì. “Bậc thầy chăm sóc sức khỏe” thế hệ mới Nhậm Dật Phi bắt đầu làm giống thao tác ngâm câu kỷ tử với rượu nho rừng.
“… Không được, giảm canxi rồi em đi không nổi bây giờ.” Salman lại múc thêm một muỗng canh mướp trả thù.
Khổng Tước ngồi một bên nhìn lén thật lâu, sau khi quan sát xong thì hắn âm thầm gật đầu: Học được rồi.
Khổng Tước vốn định chuyển cá kho tới để gắp, ai ngờ không biết hắn bổ não cái gì hay là quá khẩn trương, kết quả Khổng Tước múc một muỗng canh mướp bỏ vào chén Hạc Quân, còn học theo Salman nói: “Ăn chút mướp, giảm nhiệt.”
Hạc Quân: “…?”
Khổng Tước: “…!”
“…” Hạc Quân trầm mặc đẩy chén canh nhỏ tới trước mặt Khổng Tước, “Cỏ, ngươi ăn đi.” Thật sự là thực vật “cỏ”.
Món ăn yêu thích của Hạc Quân là cá khô nhỏ, ốc đồng và tôm. Y chỉ ăn chút canh cỏ để cân bằng chất dinh dưỡng. Trong bàn đồ ăn trước mặt, ngoại trừ gắp hai phần cá kho thì Hạc Quân chỉ gắp mỗi thứ một chút để nếm hương vị.
Canh mướp là mỹ thực đối với con người, song trong mắt Hạc Quân thì nó không khác nào một chén canh cỏ dại. Thế nên y không hiểu vì sao Khổng Tước lại đẩy cho mình chén canh cỏ dại.
Khổng Tước ngồi trên bàn mặt đỏ bừng bừng, hận không thể quay ngược thời gian.
Những người khác vẫn lo ăn cơm.
Người chơi ở Hoang Vu Chi Giác đều không kén ăn. Bọn họ có thể nuốt thứ khó ăn nhất xuống bụng mà không đổi sắc mặt, huống chi tất cả món ăn trên bàn đều nêm nếm khá ngon. Thế là khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp ngồi nhìn họ gắp trái gắp phải, không khác nào con tằm vét sạch toàn bộ bàn ăn, chỉ còn lại canh rau.
“Ăn xong rồi ạ.” Nhậm Dật Phi đặt đôi đũa lên chén, sau đó quay sang hỏi tổng đạo diễn: “Đạo diễn, nơi sản xuất trúc ở đâu vậy? Hay là mọi người đều làm việc trong nhà?”
Tổng đạo diễn nói địa chỉ sản xuất.
“Chờ đã thỏ con, tôi cũng muốn xem sản phẩm từ trúc.” Văn Lý buông đôi đũa trong tay, cô lau lau khóe miệng.
Những người khác cũng quay sang nhìn tổng đạo diễn.
“Thôn cũ còn không? Tôi muốn đi xem chút.”
“Thôn này có truyền thuyết xa xưa gì không?”
“Nơi nào có nhiều động vật tụ tập nhất?”
…
Cắn người miệng mềm, dùng người ngắn tay*, đi du lịch miễn phí, nói chung không cần coi trọng nhiệm vụ cũng khó coi. Có điều không phải tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với công việc chế tác nên có người muốn đi dạo quanh thôn, có người muốn hiểu biết về truyền thuyết xa xưa trong thôn.
Dù sao cũng không phải chỉ có một cách thức tuyên truyền nơi này.
*Cật nhân chủy nhuyễn dụng nhân thủ đoản: Ăn của người khác thì nói năng đối xử với họ cũng mềm mỏng hơn.
“Có thể đi dạo vùng rừng núi quanh đây không?” Hạc Quân cũng buông đũa xuống. Y muốn tìm xem nơi này có phong cảnh nào đẹp không.
“Có thể, đương nhiên có thể.” Tổng đạo diễn vui mừng khôn xiết. Ông không ngờ các vị khách quý trước mặt lại chuyên nghiệp đến vậy.
Làm một tổng đạo diễn và người phụ trách chương trình, bản thân ông vô cùng hy vọng mỗi người bọn họ sẽ có một con đường riêng, để khán giả đi theo get được vẻ đẹp của thôn trang nhỏ này.
Rốt cuộc thì mục đích ban đầu của chương trình giải trí vốn không phải nâng cao tiếng tăm cho khách quý, mà vẫn tập trung chuyện tạo nhiệt độ quan tâm cho thôn trang nơi đây.
“Nhưng mà các cậu nhớ phải cẩn thận, nghe nói quanh đây có trộm săn bắt.”
___
Mời mọi ngừi ăn cơm nhaaaa:
Tui bới cơm giùm mấy bà luôn nè: