Tháng Ngày Tươi Đẹp

12.

Cuộc chiến giành ngôi vị ngày càng khốc liệt, a tỷ phải quay về để ứng phó với phu nhân của các quan viên.

A tỷ chỉ ở lại ba ngày rồi tạm biệt ta.

“Muội muội, bảo trọng.”

“Bảo trọng.” Ta rưng rưng tiễn biệt a tỷ.

Sau khi a tỷ rời đi, cuộc sống hằng ngày cứ thế trôi qua.

Ta và Lý Mịch luôn nhàn nhã, trong Yến vương phủ cũng không nhiều khách.

Mọi thứ cứ thế yên bình suốt một thời gian dài.

Mãi đến khi tuyết rơi dày đặc lần nữa, trong cung mới truyền đến tin tức.

Hoành vương tư chế vũ khí, bằng chứng rõ ràng.

Hoàng thượng trách hắn tâm tư bất chính, phế đi vị trí Hoành vương, giáng làm thứ dân và tịch thu tất cả đất phong lẫn gia sản.

Chỉ để lại Hoành vương phủ, giam cầm hắn ở đây cả đời.

Tin tức tới quá nhanh, sáng sớm lúc Phấn Đại đến báo, hai mắt ta tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, trời đã chạng vạng tối.

“A tỷ, a tỷ của ta đâu?”

“A tỷ thế nào rồi?”

Ý thức của ta còn hỗn loạn, trong đầu chỉ còn lại âm thanh đang hò hét.

A tỷ!? A tỷ đâu!?

“A Tú, rốt cuộc nàng cũng tỉnh rồi.” Lý Mịch ôm chặt ta.

“A tỷ thế nào rồi!?” Ta không thể nào suy nghĩ chuyện khác.

“Giống như Ngũ ca, phế làm thứ dân, giam cầm vĩnh viễn…” Lý Mịch không dám nhìn thẳng vào mắt ta, chàng nghẹn ngào.

Ta bất lực nức nở trong vòng tay chàng.

Đó là ngũ ca của chàng, đó là a tỷ của ta.

Ta không thể nào chấp nhận chuyện này được.

Chỉ có thể ôm chàng khóc thất thanh.

Sau chuyện này, ta không còn gặp lại a tỷ nữa.

Đệ nhất mỹ nhân kinh thành nổi tiếng khắp phương, phượng hoàng kiêu ngạo nhất nhưng cuối cùng vẫn rơi từ trên cao xuống vũng bùn.

Nàng bị tước đi tất cả kiêu ngạo và tự tôn, chỉ còn lại vài mảnh lông vũ rải rác.

Chiếc lồng này đã trở thành xiềng xích của cuộc đời nàng, con thuyền mong manh nàng ráng sức chống đỡ cuối cùng vỡ nát.



Tại cung yến Trung thu, ta và Lý Mịch ngồi ở trong bữa tiệc.

Chuyện Hoành vương đã qua hơn nửa năm.

Trong lúc mọi người đang thưởng rượu trò chuyện, một thanh trường kiếm đã phá vỡ bầu không khí yên bình hiện tại.

“Thị vệ đâu mau hộ giá! Có kẻ mưu phản!”

Mọi người trong cung rơi vào hỗn loạn, thị vệ nhanh chóng lao ra bảo vệ Hoàng đế.

Lý Mịch nhanh chóng bảo vệ ta ở phía sau, nắm chặt tay ta.

Ta chưa từng trải qua tình huống như vậy bao giờ.

“A!”

Hiền vương bên cạnh lên tiếng rồi ngã xuống, bị một kiếm xuyên tim.

Máu văng khắp nơi.

Ta nắm chặt tay Lý Mịch, niềm an ủi duy nhất trong cơn hỗn loạn này.

“To gan!” Hoàng đế nổi giận.

“Bắt hắn lại!”

Ta thấy rõ kẻ mưu phản — Lý Thời!

Trái tim bắt đầu run lên.

Hộ vệ đã sớm hỗn chiến với bè phái của Lý Thời.

Dù sao thì số tư binh ít ỏi kia kia không thể nào sánh được với hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh được.

Hiền vương bị đâm, phun ra mấy ngụm má/u rồi ch/ế/t tại chỗ.

Lý Thời đã thất bại.

Hắn bị bắt, quỳ gối trong điện.

Hoàng đế giận tím mặt, nhấc kiếm gác lên cổ Lý Thời.

“Nghịch tử! Ngươi dám mưu phản! Nhiều năm như vậy, trẫm lại phí công nuôi dưỡng tên súc sinh ích kỷ dối trá như ngươi!”

Lý Thời cười lạnh.

“Nghịch tử? Người có từng xem con là nhi tử của người sao?”

Hoàng đế phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.

“Mẫu phi của con sau khi hạ sinh con đã bị mẫu phi Lý Ung hãm hại.”

“Người chẳng nói chẳng rằng đã đem bà tống vào lãnh cung, khiến bà ấy ôm hận mà c/h/ế/t.”

“Người chẳng bao giờ quan tâm đến con, thậm chí trái lại còn yêu thương Lý Ung hơn.”

“Con ở bên ngoài chinh chiến, bao lần suýt c/h/ế/t người cũng chẳng mảy may để ý.”

“Liệu con c/h/ế/t rồi người cũng sẽ không có bất kỳ đau buồn nào đúng không?”

“Sau đó Lý Ung được phong làm Hiền vương, rồi đến mấy hoàng huynh hoàng đệ đều được phong vương, người mới nhớ tới con.”

“Người mới nhớ tới con!”

Lý Thời gần như mất khống chế.

“Sau đó cuối cùng người mới bắt đầu coi trọng con, con cứ ngỡ rằng là do người cắn rứt lương tâm, thẹn với lòng.”

“Nhưng con phát hiện con sai rồi, người chẳng qua chỉ là lợi dụng con mà thôi.”

“Lợi dụng con để chế ngự Lý Ung, không để hắn quyền khuynh triều dã.(*)

(*) Quyền khuynh triều dã: thành ngữ TQ, nghĩa là quyền lực áp đảo triều đình và dân chúng.

“Nhưng hiện tại thế lực của hắn bị ta chèn ép quá mức nên người bắt đầu đau lòng rồi đúng không?”

“Cho nên muốn tìm một lý do bất chính, hoang đường để phế con?”

“Lý Thành! Người để tay lên ngực tự hỏi người ích kỷ dối trá, vô tình vô nghĩa nhất đến cùng là ai mới đúng?”

Lý Thời đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ánh mắt như muốn gi/ế/t ng/ư/ờ/i.

“Câm miệng!” Hoàng đế bị chọc ngay chỗ đau, vung kiếm đâm thẳng vào ngực Lý Thời.

Lý Thời phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống.

Tay hoàng đế run lên, mày nhíu chặt nhưng trong mắt lại có lệ.

Dù sao đó cũng là nhi tử của mình.

Nhiều năm như vậy, muốn nói một ít tình cảm cũng không có là không thể nào.

Nhưng một chút tình cảm kia cuối cùng cũng không chống lại được sự thiên vị của hắn dành cho Hiền vương.

Nhìn thi thể lạnh ngắt Lý Thời, ta không khỏi rơi lệ.

Từ xưa đến nay, đế vương bạc tình biết bao.

Ngàn sai vạn sai, chỉ sai ở sinh ra trong nhà đế vương.

Lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng vang.

A tỷ!

Ta gần như muốn hét lên.

A tỷ không trang điểm, chỉ búi tóc bằng cây trâm gỗ.

Vài sợi tóc rũ xuống hai bên gò má.

Trong tay tỷ cầm một thanh kiếm, mũi kiếm ma sát với mặt đất phát ra tiếng sàn sạt.

Mọi người nhìn về phía nàng.

Nhưng đó không còn là những ánh nhìn tôn kính như xưa mà là khinh bỉ, thổn thức hoặc cười nhạo.

Hoàng đế cũng không buông kiếm, đứng tại chỗ.

“Sao? Ngươi cũng muốn tạo phản à?” Hoàng đế lạnh nhạt hỏi.

“Thần nữ không dám.” A tỷ bình thản trả lời.

Nhìn thi thể Lý Thời trong điện, tỷ ấy lại không có phản ứng gì.

“Thần nữ hôm nay kháng chỉ đến đây vì hai chuyện.”

Hoàng đế nheo mắt, ném kiếm sang một bên, khuôn mặt cũng dịu đi.

“Chuyện thứ nhất, Lý Thời đã hưu thê (*), đây là hưu thư tự tay hắn viết, hoàng thượng có thể tự mình xem qua. Vì vậy, chuyện Lý Thời mưu phản hoàn toàn không liên quan đến Dung gia.”

(*) ly hôn, bỏ vợ.

Hoàng đế không nói gì.

“Chuyện thứ hai, thần nữ nguyện ý lấy cái c/h/ế/t chứng cho sự trong sạch của Dung gia.”

Nói xong, a tỷ nhấc kiếm kề lên cổ, máu chảy tung tóe.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta không kịp ngăn lại.

“Không được!” Ta lao tới ôm lấy a tỷ, che lại miệng vết thương đang không ngừng đổ máu.

“A tỷ… A tỷ! Tại sao phải như vậy chứ a tỷ… Tại sao..” Ta khóc không thành tiếng.

“A Tú… Đừng khóc…” A tỷ đau đến phát run.

Tỷ ấy run rẩy giơ tay lên, sờ mặt ta một cái.

“Hiện tại ta rất hạnh phúc… Bởi vì cuối cùng ta cũng có thể mãi mãi… ở bên chàng.”

“Không phải là quân cờ của chàng, mà là vợ chàng…”

“Hưu thư của chàng hoàng đế nhận… Nhưng ta không nhận…”

“Lý Thời, kiếp này duyên phận đã hết… Kiếp sau chúng ta gặp lại.”

“Muội muội… Bảo trọng.”

Cánh tay a tỷ rũ xuống, không còn hơi thở.

“A tỷ!”

“A tỷ! A tỷ tỉnh lại…” Ta ôm tỷ ấy khóc rống lên.

Ta không thể kìm chế được nữa.

Nước mắt rơi như mưa, lồng ngực phập phồng dữ dội như muốn rút linh hồn ra khỏi thân thể.

Đau quá, đau quá.

Lý Mịch xông tới ôm chặt ta vào trong ngực, rơi nước mắt theo ta.

Hoàng đế dĩ nhiên cũng không kịp phản ứng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng.

“Thôi, Dung gia vô tội.”

13.

A tỷ c/h/ế/t rồi.

Tỷ ấy mãi mãi rời xa ta rồi.

Sau khi từ cung yến trở về, ta không có cách nào khống chế những suy nghĩ này của mình.

Người đứng trước mặt ta, thay ta bị phụ thân mắng.

Người dũng cảm đứng ra bảo vệ ta khi tiểu thư nhà khác bắt nạt ta.

Ta sợ bóng tối thì chen chúc ngủ cùng trong viện của ta.

Sau khi mẫu thân mất, là người duy nhất ôm ta an ủi.

Người đã nhường lại lối thoát duy nhất cho ta.

Nhưng bây giờ, người không còn nữa.

Không bao giờ còn nữa.

Nước mắt ta gần như đã cạn, giống như không còn khả năng để khóc nữa.

Lý Mịch ôm ta, dỗ dành ta đến khi ta thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau lại đi mua cho ta bánh hạt dẻ hoa hồng mà ta thích nhất.

Nhưng ta không còn sức để ăn nữa rồi.

Cuối cùng ta cũng ngã bệnh, thậm chí còn sốt cao.

Ta đã mơ thấy a tỷ.

Trong giấc mơ ấy, a tỷ mặc một bộ hoàng y, mỉm cười rạng rỡ với ta.

“A Tú, đừng quên muội đã hứa với ta rồi đấy.”

“Phải sống thật tốt, sống cho thật thoải mái.”

“A tỷ sẽ không đi đâu hết.”

“Chỉ cần muội còn nhớ a tỷ, tỷ sẽ mãi bên muội.”

“Kiếp sau, chúng ta lại làm tỷ muội.”

“A Tú, tạm biệt.”

Trong giấc mơ, ta đã rơi nước mắt.

A tỷ của ta.

A tỷ là người con gái tốt nhất trên thế gian này.

Chỉ tiếc rằng ngôi sao sáng ngời nhất đêm đó đã rơi xuống.

A tỷ, A Tú sẽ sống thật tốt.

Chỉ mong rằng kiếp sau sẽ đến lượt ta làm a tỷ của tỷ.

Đến lượt ta mua kẹo mạch nha cho tỷ.

Chỉ mong đổi lại cho a tỷ một đời mạnh khỏe, hạnh phúc êm đềm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui