Tháng Ngày Ước Hẹn

Phong Lan trình báo
tại phòng bảo vệ của tòa nhà, rồi xem cả đoạn băng quay lại của camera
giám sát. Camera an ninh của tòa nhà không thu được hình ảnh lúc cô gặp
nạn, chỉ có hình ảnh chiếc xe lúc tên cướp lái ra khỏi tòa nhà, biết
được hướng đường hắn tẩu thoát. Người phụ trách của phòng bảo vệ thừa
nhận họ đã sai sót trong công việc giám sát, hết lời xin lỗi Phong Lan,
nghiêm túc hứa hẹn sẽ hết sức hợp tác với bên công an để tìm lại chiếc
xe và đồ vật bị mất cho cô, bảo cô cứ yên tâm.

Lát sau có một cảnh sát đến, thực hiện việc lấy lời khai.

Trước đó, Phong Lan đã gọi cho Tăng Phi. Tăng Phi rất lo lắng cho cô, tiếc
rằng người đang ở cách xa vạn dặm. Lời của anh và của viên cảnh sát
giống hệt nhau, đều bảo cô đi bệnh viện kiểm tra vết thương, sau đó về
nhà nghỉ ngơi, mọi việc khác cứ để họ xử lý.

Phong Lan từ chối
thiện ý đưa cô đi bệnh viện cuẩnh cảnh sat. Lòng bàn tay và đầu gối của
cô bị trầy da rất đau nhưng không bị sâu vào đến xương,máu cũng đã cầm.
Cô bảo Đinh Tiểu Dã đưa cô về nhà.

Lúc rời khỏi văn phòng bảo vệ, Phong Lan nói với Đinh Tiểu Dã: “Cậu không cám ơn tôi à? Tôi đoán cậu
không thích bắt chuyện với công an nên không nhắc nhiều đến cậu. Chỉ nói cậu là nhân viên của tôi, đưa tôi đi trình báo.”

“Ừm.”

Phong Lan đã quen với tính cách của anh, đi theo sau anh vài bước mới hỏi: “Tại sao cậu lại ghét công an?”

Đinh Tiểu Dã im lặng không đáp. Thật ra lúc hỏi, Phong Lan cũng đoán được
trước rằng anh sẽ không trả lời. Con người Đinh Tiểu Dã trong mắt cô có
rất nhiều bí ẩn nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy sợ, đây là biểu hiện của
sự “háo sắc đến u mê” sao?

Đinh Tiểu Dã bước chậm lại, đợi khi cô đuổi kịp mình bằng đôi chân trần, mới nói: “Bố tôi là tội phạm trốn
truy nã, bị công an lùng bắt nên tan cửa nát nhà, người cũng chẳng còn,
lý do đó làm chị hài lòng chưa?”

Phong Lan bán tín bán nghi, càng cảm thấy ngạc nhiên, cô không ngại ngần nữa mà hỏi luôn: “Thế bố cậu đã làm gì? Ông ấy bị kết án oan à?”

“Không phải.” Đinh Tiểu Dã bình thản nói. “Tội của ông ấy đáng bị trừng phạt. Ông ấy tuy không phải là
người tốt nhưng vẫn xứng đáng là một người cha.”

“Cho nên cậu mới
ghét công an?” Phong Lan cẩn thận hỏi lại. Lúc ở trong phong bảo vệ,
thái độ của Đinh Tiểu Dã tuy rất điềm tĩnh tự nhiên nhưng cô vẫn nhận ra sự kháng cự trong mắt anh.

Đinh Tiểu Dã lắc đầu. “Cũng không hẳn là ghét, chỉ là nhớ lại một số chuyện. Đó là vấn đề của phía tôi.”

Phong Lan ít nhiều cũng hiểu ra. Cô nghĩ đến bố mẹ mình, nếu như họ làm việc
gì đó vi phạm pháp luật, chắc cô cuối cùng cũng tha thứ và cảm thấy
thương xót họ. Vì bố mẹ đã chăm lo, che chở cô như thế, dù có chuyện gì
xảy ra đi chăng nữa thì điều đó cũng không thay đổi.

“Bố cậu là tội phạm bị truy nã thật à? Còn cậu chắc không có vấn đề gì chứ?” Phong Lan lẩm bẩm sau lưng Đinh Tiểu Dã.

Đinh Tiểu Dã nghe thấy vậy, bèn đứng lại, quay đầu nhìn cô, nét mặt chất
chứa rất nhiều hàm ý. “Cũng khó nói lắm. Rồng sinh rồng, phượng sinh
phượng, con cái của kẻ xấu cũng khó có thể tốt nổi. Chị có cần quay lại
bổ sung lời khai với cảnh sát không?”

“Cậu bịa chứ gì! Tôi tin
cậu mới là lạ!” Phong Lan hỏi trước mấy câu đó vốn cũng không có ý
nghiêm túc, dù gì những cụm từ như “tội phạm trốn truy nã” hay “tan cửa
nát nhà” đều cực kỳ xa lạ đối với cô, có tò mò hỏi thêm vài câu cũng là
lẽ thường tình. Nếu như cô thật tình nghi ngờ Đinh Tiểu Dã thì đã không
hỏi thẳng tuột như vậy. Đinh Tiểu Dã cũng thế, nếu anh thực sự có vấn đề thì sẽ không bao giờ dễ dàng tiết lộ sự tình về bố mình như thế. Chỉ là cô giận thái độ của Đinh Tiểu Dã đối với cô, cô muốn nói mấy câu chọc
tức anh, để trả thù anh mỗi khi mở miệng là lời nói như mũi tên, chỉ
chực gây thương tích cho cô.

“Này, cậu vẫn chưa nói, bố cậu rốt cuộc phạm tội gì vậy?” Phong Lan không ngại ngần khách khí hỏi.

Đinh Tiểu Dã không kìm được cúi đầu nhìn cô đang miệng vừa hỏi tay vừa vịn
vào cánh tay anh rất tự nhiên, anh ngọ nguậy cánh tay, nhưng lòng bàn
tay cô dường như bôi đầy keo dính.

“Chị đã muốn biết đến vậy thì
tôi sẽ giúp chị đạt được mục đích. Ông ấy cướp giết hiếp, không có tội
ác gì là không làm, may quá ông ấy chết rồi, nếu không đàn bà con gái
như chị mà rơi vào tay ông ấy, đến cương cũng chẳng còn đâu.”

Phong Lan bỗng có cảm giác tóc gáy dựng ngược, nhưng không phải vì bị Đinh
Tiểu Dã dọa mà vì luồn hơi khi anh ghé sát vào tai cô bật ra từng tiếng, dữ dằn mà gần gũi.

Cô cười đáp: “Có người nào nói về bố đẻ của mình như cậu thế này không?”

Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ ô cùng khó hiểu về phương pháp tư duy của cô, không nén
nổi tò mò bèn hỏi: “Phong Lan, tôi nên nói chị ngốc hay bảo chị to gan
đây? Chị không biết hai chữ “sợ hãi” viết thế nào sao?”

“Cậu cứ
gọi luôn là “ngốc to gan” cũng được mà?” Phong Lan vẫn nhìn anh, cười.
Cô đương nhiên biết “sợ hãi”, cô sợ sơ xuất, sợ nguy hiểm, sợ bệnh tật,
sợ nhà hàng kinh doanh không tốt, sợ bố mẹ tuổi cao nhiều bệnh, sợ buồn, sợ phải cô đơn đến già,sợ cả bọn trộm cắp chuyên theo dõi phụ nữ đi một mình để ra tay cướp giật. Nhưng duy nhất có Đinh Tiểu Dã là cô không
sợ, anh càng làm bộ gian ác lưu manh để hù dọa cô, cô càng vững tin rằng anh không có ác ý gì với mình. Trong thế giới tự nhiên, những sinh vật
nào có vỏ ngoài thô cứng nguy hiểm thì hơn nửa trong số đó lại có lớp
bên trong mềm mại tươi đẹp.

“Người ta nói hậu sinh khả úy, cậu
xem, cậu chưa làm gì tôi mà tôi đã bị bong gân trong cốt rồi.” Phong Lan chìa vết thương trên tay ra trước mặt anh, đùa dí dõm một câu nhiều ý.

“Liên quan quái gì đến tôi, là do chị tự chuốc vào thân chứ!” Đinh Tiểu Dã ném lại một câu lạnh như băng.

Phong Lan cũng chẳng giận, vẫn cười cợt bông đùa. “Nhưng tôi có chuốc gì đâu.”

Cô cứ thế, Đinh Tiểu Dã lại càng giống như đấm phải bị bong, cúi đầu đi
được vào bước, lại nói: “Tôi đưa chị về nhà, mọi việc hôm nay coi như
hòa.”

Phong Lan nhướm mày nói: “Sao lại có thể hòa được? Cậu biết chuyện mà không nói, là cậu sai. Cứu tôi ra khỏi bánh xe, tôi phải cám
ơn cậu. Tưởng cậu là đồng bọn với tên cướp, là tôi sai. Khi khai báo
công an tôi không lôi cậu vào, cậu phải cám ơn tôi…”

Đinh Tiểu Dã cười, nói: “Hóa ra đã hòa từ lâu rồi, thế thì tôi không nhất thiết phải đưa chị về nhà nữa.”

“Sai!” Phong Lan lại ngụy biện. “Tôi là phụ nữ, cậu là đàn ông. Giống đực phải bảo vệ giống cái, đấy là quy luật của tự nhiên rồi.”

Đinh Tiểu
Dã khinh bỉ lập luận của cô, thô bạo đáp: “Ngay cả đến thú vật, con đực
cũng chỉ bảo vệ con cái mà nó muốn giao phối mà thôi.”

“Đồ lưu manh!” Phong Lan mắng. Cô vùng vằng đi vài bước rồi không kìm được đành cất lời hỏi: “Chẳng lẽ cậu không hề…”

Không cần đợi cô nói hết câu, Đinh Tiểu Dã đã chặn đứng hoàn toàn mọi lối ra của lời cô nói. “Không hề một chút nào!”

Trước khi đưa Phong Lan về nhà, Đinh Tiểu Dã bảo cô tạt qua nhà hàng một lát, xử lý sơ qua những vết thương trên người cả hai. Anh hỏi cô: “Chị không có giày dự phòng à?”

Phong Lan nói: “Có một đôi đế bằng nhưng
lại để ở trên xe mất rồi.” Cô mỉa mai. “Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tôi đi đất rồi. Đàn ông có chút phong độ đều ngay lập tức đưa giày cho tôi
mượn mới phải chứ nhỉ? Chân tôi đang đau chết đi được đây.”

“Chị…”

“Đừng có lấy chuyện con đực con cái kia ra ứng phó với tôi, cậu là động vật
hay người rừng đấy? Có cần phải thực dụng thế không?”

Đinh Tiểu
Dã chán chẳng thèm bóc mẽ cô nữa, rõ ràng lập luận đó là do cô nêu ra
trước. Anh nói: “Phong cách này của chị liệu có hợp với đôi giày của tôi không?”

“Thì ít nhất cậu cũng phải hỏi tôi một tiếng chứ.”

“Tôi biết chắc là chị sẽ không đi, sao tôi phải lãng phí lời nói của mình làm gì?”

Rồi không biết sau đó anh lấy đâu ra một đôi giày nữ đưa cho cô.

Phong Lan cúi đầu nhìn đôi giày đính đầy hạt kim cương giả long lánh, cau mày hỏi: “Của ai đấy?”

“Của Phương Phương.”

“Tôi không đi.” Phong Lan đá đôi giày ra. “Hai người đã thân đến mức giữ đồ cho nhau rồi cơ à?”

“Chị cho là vậy thì là vậy.”

Thái độ bất cần của Đinh Tiểu Dã khiến Phong Lan chạnh lòng, cô bỗng chốc
quên mất sự xấu hổ khi phải so sánh hơn kém cao thấp với Phương Phương,
hỏi bằng giọng tức tối bực dọc: “Rốt cuộc cô ta có gì hay chứ? Xét từ
góc độ đàn ông thuần túy nhìn nhận đàn bà, cô ấy hơn tôi nhiều thế cơ
à?”

“Cô ấy không “chảnh” bằng nổi một nửa chị.” Đinh Tiểu Dã
quẳng ra trước mặt cô một đôi dép xỏ ngón của nam. “Có đi đôi này
không?”

“Của ai vậy?” Cô lại hỏi câu cũ.

“Của tôi!” Đinh Tiểu Dã không chịu nổi nữa bèn nói. “Ai ở trong cửa hàng cũng có một đôi giày sơ cua. Ờ, chỉ trừ chị ra.”

“Tại sao?”

“Bởi vì còn phải làm việc!”

Phong Lan lúc này mới đi dép vào, rõ ràng trong lòng sướng chết đi được,
nhưng miệng lại nói: “Chân cậu không có mùi đấy chứ?” Cô vừa nói vừa
nhìn Đinh Tiểu Dã, trông anh như chỉ muốn càm chổi quét thẳng cô ra
đường.

Đinh Tiểu Dã lúc bực đến cực điểm thì lại thấy buồn cười.
“Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao mấy người bạn trai cũ của chị đều đi lấy
người khác rồi.”

Nhưng lạ một điều,
Phong Lan không hề giận trước câu nói rõ ràng là để kiếm cớ gây sự với
cô này. Cô cười tủm tỉm, đứng dậy trên đôi dép tông của Đinh Tiểu Dã.
“Tuy họ đều lấy người khác nhưng tất cả không trừ một ai, đều khen chân
tôi đẹp.”

Đinh Tiểu Dã nhìn xuống chân cô, trông vừa gầy vừa
trắng giống như dáng người cô, nhưng vì phải đi chân đất mất một đoạn
đường nên hơi bẩn, móng chân còn sơn màu đỏ tươi.

“Đẹp á?” Anh tỏ vẻ hoài nghi.

“Cậu có phải là bạn trai cũ của tôi đâu, tôi chẳng khiến cậu phải bình
phẩm.” Phong Lan đi thử vài bước. “Dép hơi bị dài nhưng vẫn đi được.
Rồi, đưa tôi về đi.”

Đinh Tiểu Dã nói: “Đôi này của tôi không phải phiên bản giới hạn.”

Phong Lan cười. “Tôi sẽ cho rằng nó được sản xuất theo đơn đặt hàng cá nhân.”

Hai người cứ câu qua câu lại như vậy đi ra đến đường lớn. Phong Lan vẫy tay gọi xe, Đinh Tiểu Dã nhắc cô: “Chị có tiền không đấy?”

Phong Lan đáp tỉnh bơ như lẽ đương nhiên: “Cậu đưa tôi về thì đương nhiên cậu phải trả.”

“Cho nên tôi đâu có định gọi taxi. Nhà chị ở Thành Đông phải không?”

“Đúng vậy.”

“Đi.”

Một chiếc xe bus từ từ tiến vào điểm đỗ ở phía xa. Đinh Tiểu Dã kéo Phong
Lan chạy. Phong Lan đi đôi dép rộng, bị anh lôi xềnh xệch, khổ sở chạy
hùng hục.

“Cậu đưa tôi về bằng kiểu này à?” Phong Lan thở hổn hển dừng lại cạnh xe bus. “Không được… hết chố rồi… này! Tôi không muốn
chen lấn, để chuyến sau đi được không…” Cô nói hết câu thì cũng vừa lúc
cả người bị đẩy vào trong xe đã chật như nêm. Bên trên có người xuống
xe, bên dưới có ngay một làn khách cuồn cuộn trào lên, Phong Lan bị đẩy
lên trên theo đám người, cuối cùng bị dồn vào một góc không động đậy gì
được.

Giọng Đinh Tiểu Dã từ trên đỉnh đầu cô vọng xuống: “Đừng càu nhàu, chuyến cuối rồi.”

Nhà Phong Lan ở làng Đại Học của khu Đông thành phố, còn nhà hàng thì ở khu phố thương mại sầm uất nhộn nhịp, nên chuyến xe bus cuối ngày đầy ắp
sinh viên và các cặp đôi trẻ đi dạo phố về. Cô có cảm giác mình bị dồn
ép khiến hai chân sắp không chạm đất nữa, trước mặt sau lưng đều áp chặt vào người khác.

Đinh Tiểu Dã đứng ngay trước mặt Phong Lan, cố
hết sức đẩy người về phía sau, để cô có thể vươn tay nắm được một cái
vòng vịn ở trên đầu. Phong Lan không hề thấp, nhưng lúc này bỏ giày cao
gót, khiến cô cảm nhận được khoảng cách chênh lệch rõ ràng với Đinh Tiểu Dã trước mặt, tuy nhiên cũng không khó để với được vòng treo vịn. Chẳng qua nếu muốn vịn vào cái vòng ở bên phải phía trước cô, trong khi chân
kẹt cứng không thể nhúch nhích nổi giữa đám người thì cô phải duy trì tư thế cả người đổ về phía trước, mà như vậy thì trông cô như đang nhào về phía Đinh Tiểu Dã, còn anh thì đang đợi ôm trọn cô vào lòng.

Phong Lan có chút ngại ngùng nhưng cũng không tỏ ra phản đối. Đinh Tiểu Dã
còn mất tự nhiên hơn cả cô. Mấy lần xe chuyển hướng nghiêng ngã, anh
quyết định để cô đổi vị trí vịn, bảo cô bám vào người mình.

“Vịn
vào cánh tay tôi là được.” Anh nhẫn nãi chịu đựng bàn tay Phong Lan đặt
hết vị trí này sang vị trí khác trên người anh để chọn cách tốt nhất.
Anh vừa ngã ra sau, cố tại một kẽ hở giữa hai người thì lập tức bị ép
vào sát sạt.

“Đằng sau cứ chèn tôi.” Phong Lan ngây thơ vô tội
nói. Giữa vai, cánh tay và ngực anh, cô chọn cái thứ ba để làm điểm tựa
giúp cô duy trì thăng bằng. Thật ra đi xe bus cũng không phải là tệ lắm.

Lúc này đã gần nửa đêm, tối ngày mùng Bảy tháng Bảy âm lịch. Mấy tiếng đồng hồ trước, Phong Lan còn đang sầu muộn với nỗi cô đơn trống trải của
mình, thoắt cái đã đứng trên chiếc xe bus người đông như nêm, bên tai là tiếng cười nói xôn xao, phía ngoài cửa sổ là quang cảnh lúc tối lúc
sáng, áp sát vào người mình là một người khiến cô bối rối xao động. Vừa
trả qua một phen nguy hiểm kinh hồn bạt vía, bàn tay và đầu gối cô vẫn
còn phải băng gạc, trong lòng giờ lại tràn ngập một nỗi xỗn ao kì lạ.

Lẽ nào đây là sức mạnh to lớn của hormone? Trái tim anh liệu có nhảy nhót
như trái tim của cô không? Phong Lan tò mò muốn xác minh điều này, vừa
mới nhúc nhích ngón tay, liền bị Đinh Tiểu Dã giữ chặt lấy.

“Đừng có sờ soạng linh tinh.” Anh cảnh cáo.

Phong Lan không động đậy nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn Đinh Tiểu Dã. Anh đang
trầm tư, không hiểu nghĩ gì. Trước đây Phong Lan không thực sự mê đàn
ông mắt to hai mí rõ nét, cho rằng đó là xu hướng thẩm mỹ lỗi thời,
không hấp dẫn như đôi mắt mảnh dài. Bây giờ cô được chiêm ngưỡng đôi mắt của Đinh Tiểu Dã từ khoảng cách cực gần, mắt anh rất to, mí mắt sâu,
tròng mắt đen nhánh, giống như một giếng nước sâu có thể nhìn thấy hồn
cô chìm vào trong đó, rơi mãi rơi mãi mà không chạm đáy, không có tiếng
vọng, chỉ có dục vọng chực giãy giụa thét gào.

“Phong Lan.” Đinh Tiểu Dã đánh thức cô, đẩy trán cô về phía sau. “Tôi đã bảo đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đói khát đó…”

Phong Lan bị Đinh Tiểu Dã đẩy ngã cổ ra sau, đợi anh buông tay ra, cô đột
nhiên kiễng chân, hôn vào môi anh. Bốn bên toàn là bức tường người, Đinh Tiểu Dã không đề phòng, cũng không có lối thoát. Khoảnh khắc chạm vào
môi nhau. Phong Lan chỉ có cảm giác môi anh mềm mại hơn lời anh nói ra
rất nhiều.

Cô chỉ nhẹ nhàng chạm vào, không di chuyển, trong
khoảng một giây rồi rời ra, hai tay vẫn đặt trên ngực anh, mặt đỏ bừng
lên nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì. Đinh Tiểu Dã ngây đơ, rồi
đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh lấy mu bàn tay quệt ngang môi mình,
quả nhiên thấy trên tay có màu son từ môi cô. Anh cứ nhìn trân trân vào
tay mình như thế, như thể nó bỗng nhiên biến thành một bộ phận dư thừa
trên người mình, không biết nên đặt vào đâu, càng không biết nên sử lý
vết son làm hồ kia như thế nào, giữ lại thì chướng mắt, lau đi thì không biết phải dùng cái gì để lau. Gần đó có người huýt sáo, tai Đinh Tiểu
Dã từ từ đỏ lên rất đáng ngờ, nhất thời anh không nói tiếng nào.

Phong Lan lẩm bẩm: “Tôi đã nói là sớm muộn gì cũng phải xử lý cái miệng này của cậu mà!”

Xe bus chạy nhanh hơn nhiều với với cô tưởng. Điểm Phong Lan xuống là bến
xe có lưu lượng người rất lớn, vừa xong trên xe bus nêm chật như một hộp diêm chưa bóc, vậy mà trong nháy mắt người đã xuống quá nửa. Phong Lan
và Đinh Tiểu Dã xuống xe cùng với dòng người, đám người nhanh chóng tản
mát vào các con phố tĩnh mịch giữa đêm khuya. Trái tim cô cũng vậy,
thoáng chốc ngập tràn, thoáng chốc trống rỗng.

Hôm nay cô không
uống một giọt rượu nào mà người lại lâng lâng say say, như thể uống đến
gần ranh giới của cảm giác vị diệu, đầu óc sáng suốt tỉnh táo mà lại có
một cảm giác gì đó mờ ảo không thật. Con đường bằng phẳng dường như có
ai đó trải vô số lò xo nhỏ bé, mỗi bước đi đều có cảm giác bồng bềnh lắc lư êm ái từ lòng bàn chân lan tỏa lên trên.

Bốn bề người đi lại
thưa thớt dần, nhưng tiếng bước chân của Phong Lan không cô độc. Đinh
Tiểu Dã không nói năng gì nhưng anh vẫn luôn ở bên cạnh cô. Hai người
dường như không ai muốn chủ động nhắc đến tình tiết vừa xảy ra trên xe
bus, thủ phạm tất nhiên là sung sướng, người bị hại cũng chẳng lên tiếng tố cáo.

Đến trước cổng khu nhà, Phong Lan do dự vài giây. Cô
không dừng bước, Đinh Tiểu Dã cũng không phản đối, hai người liền đi qua dải cây xanh vành đai trong khu vườn của khu nhà, cuối cùng cũng đến
tòa nhà của cô.

Phong Lan đằng hắng một tiếng rồi nói: “Nhà tôi ở trên tầng.”

“Ừm. Thế tôi về nhé.” Đinh Tiểu Dã cúi đầu bước đi.

“Cậu về bằng cách nào? Vừa xong là chuyến xe cuối cùng rồi.” Cô tìm ra một lý do.

Đinh Tiểu Dã nói: “Vẫn còn xe bus đêm, có điều phải đi xa một chút.”

“Đợi đã, này… tôi… nhà tôi không có ai cả, cậu có muốn lên ngồi một chút
không? Để cám ơn cậu đã đưa tôi về, tôi có thể pha trà mời cậu, có cả cà phê, cậu muốn uống gì?” Phong Lan gọi anh lại.

Đinh Tiểu Dã miễn cưỡng đứng lại. Anh tò mò hỏi: “Chị định làm gì hả Phong Lan?”

Phong Lan lại một lần nữa đỏ mặt nhưng chắc hẳn màn đêm đã che đậy được cho
cô. Thật ra cô không nghĩ gì nhiều, muốn trì hoãn không có nghĩa là định hẹn hò gì, chỉ là cô không nỡ nhìn thấy anh cứ thế mà đi.

“Cậu sợ tôi à?” Cô cắn môi hỏi.

Đinh Tiểu Dã đút tay vào túi, bật cười thành tiếng. “Hình như chị luôn quên một điều, chị chỉ là một cô gái mà thôi!”

“Cám ơn cậu cũng biết tôi là một cô gái.” Phong Lan tự giễu.

Đinh Tiểu Dã hỏi: “Bình thường chị cũng tùy tiện mời đàn ông lên nhà thế này sao?”

Phong Lan bị anh chặn họng không nói nên lời, mắt đỏ lên. Tại sao cô lại cho
phép anh lần nữa xem thường và xúc phạm cô như vậy? Nhưng trong măt Đinh Tiểu Dã , cô chẳng phải chính là kiểu con gái kiểu như vậy sao? Phải
chăng đối với anh, những cảm xúc không kìm nén được của cô chính là
phóng túng dễ dãi?

Nghĩ đến đây, tất cả những cảm xúc đẹp đẽ vừa
mới đây thôi còn bay bỗng trong tâm trí cô bỗng chốc tan biến. Cô lần
nữa lĩnh ngộ sâu sắc rằng lời mẹ nói luôn đúng. Bà Phong bảo, đừng bao
giờ chủ động bày tỏ tình cảm với đàn ông, cho dù trong lòng có yêu người ta đến phát điên phát cuồng đi chăng nữa, vì đàn ông không bao giờ trân trọng những gì họ dễ dàng đạt được. Hai mươi chín năm nay, Phong Lan
luôn cẩn thận tuân thủ lời căn dặn của mẫu thân đại nhân. Những người
đàn ông từng yêu cô và những người cô đã yêu đều nói cô “chảnh”, cô khó
chiều, nhưng bọn họ luôn sẵn sàng đứng dưới tầng đợi cô, sẵn sàng mua
hoa tặng cô và nói những lời có cánh ngọt ngào, theo cô làm đủ mọi điều, cùng cô chậm rãi bước đi.

Chỉ có Đinh Tiểu Dã là không.

Chỉ mình anh!

Lần đầu tiên cô chấp nhận chạy theo người ta, thế mà anh không thèm đoái hoài, đến nhìn chẳng thèm nhìn.

Phong Lan nghĩ, mẹ cô vẫn chưa giải thích thấu đáo, chữ “rẻ rúng” không dùng
riêng cho giới tính nào, thứ mà người ta không có được luôn là thứ tốt
đẹp nhất, điều đó đúng cho cả nam lẫn nữ.

“Cậu đi đi.” Phong Lan nói với Đinh Tiểu Dã.

Đinh Tiểu Dã đi vài bước, lại nghe thấy tiếng Phong Lan không can tâm ở sau lưng vọng theo.

Cô nói: “Đinh Tiểu Dã, tôi đã từng có bạn trai nhưng tôi chưa từng làm như thế này với bạn trai bao giờ. Nếu như cậu có tình nhử mồi thử thách
tôi, để tôi phải cầu xin thì cậu đã đạt được mục đích đen tối rồi. Tôi e là không phải tôi nhất thời rung động, mà là tôi thích cậu.”

Giọng Đinh Tiểu Dã không biểu lộ bất cứ thái độ gì. Anh hỏi: “Thế thì làm sao?”

“Cậu không có chút cảm giác nào với tôi, dù chỉ là chút ít sao? Tôi không tin!” Phong Lan gấp gáp hỏi.

Đinh Tiểu Dã quay đầu lại. “Chị muốn tôi phải trả lời thế nào mới hài lòng đây?”

“Tôi muốn cậu nói thật, nhìn vào tôi mà nói.” Phong Lan đưa tay đặt lên ngực mình. “Dù chỉ một giây xao động cũng không có sao? Cả khi tôi hôn cậu
cũng không?”

Đinh Tiểu Dã nhìn tay cô, cả phần cô đặt tay lên
kia. Đèn đường hình hoa bách hợp trong khu nhà chiếu sáng rõ mồn một,
như thể muốn soi thấu cả lục phủ ngũ tạng người ta. Anh mím môi, lắc
đầu. “Tôi nói lại lần cuối, không hề.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui