Tháng Ngày Ước Hẹn

Phong Lan không thể
đưa Đinh Tiểu Dã về diện kiến bố mẹ theo đúng như kế hoạch, tuy cô không nói năng gì nhưng không ai hiểu lòng con gái bằng mẹ, bà Phong thấy tâm trạng cô suy sụp cũng đoán ra được quan hệ giữa cô và Đinh Tiểu Dã có
vấn đề.

Rất nhanh, tin Đinh Tiểu Dã bỏ đi đã đến tai bố mẹ Phong
Lan. Hai người rất thương con gái nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói thực ra thì ông bà Phong đều không hề mong muốn con gái và cậu nhân viên đó
thành đôi, chỉ khổ nỗi Phong Lan cứng đầu, không nghe khuyên bảo, mất
công họ phải dùng đến độc chiêu “diện kiến phụ huynh”. Cây ngay không sợ chết đứng, còn người thanh niên không đáng tin cậy kia bỗng chốc biến
mất không để lại dấu vết.

Mẹ Phong Lan đặt
tour đi đảo Phuket năm ngày, bảo Phong Lan đi cùng bà. Phong Lan làm sao mà không biết, mẹ cô đòi cô đưa đi chỉ là cái cớ, thật ra bà sợ cô nhìn cảnh lại xót xa tình, ép cô đi chỗ nào cho khuây khỏa một chút. Cô
không có tâm trạng đi du lịch nhưng cũng ngại người nhà phải lo lắng cho mình, đành nghe theo sự sắp đặt của mẹ.

Ở vùng biển nghỉ ngơi
vài ngày, tâm trạng có tốt hơn hay không chưa cần biết nhưng đối với
Phong Lan, ít nhất cô đã có thể tạm thời rời xa khỏi những con đường hay qua, không phải ở một nơi đầy ắp bóng hình Đinh Tiểu Dã, đợi chờ anh
quay lại. Cô không cho phép mình làm như thế một lần nữa, dù chỉ trong ý nghĩ cũng không.

Khi trở về, nhà hàng vẫn hoạt động bình thường
như trước. Chỉ có một lần, Phong Lan vô tình nghe thấy nhân viên phục vụ túm tụm tán chuyện với nhau, chủ đề là “tin mật” lớn nhất của nhà hàng.

Cô nghe thấy Tiểu Kiều hỏi: “Các anh chị có biết rốt cuộc tại sao Đinh Tiểu Dã lại đột nhiên biến mất như vậy không?”

Chú Lý bảo: “Còn phải hỏi, quậy tưng với bà chủ chứ gì nữa.”

“Sáng hôm đó hai người vẫn còn vui vẻ mà, bảo trở mặt là trở mặt được luôn hả? Quản lý, chị nhất định là biết rõ hơn bọn em.”

“Mọi người đừng đoán mò nữa, cẩn thận không chị chủ nghe thấy đấy.” Quản lý
nhà hàng bị ép quá, liều mình phát biểu. “Tôi nghe nói Đinh Tiểu Dã có
tật tắt mắt.”

Phong Lan kéo mạnh cửa bước vào phòng VIP nơi bọn
họ đang xúm lại chuyện trò, cười nói: “Tôi đang tự hỏi tại sao ngoài kia lại chẳng có ai. Buôn chuyện gì vậy, sôi nổi thế?”

Mọi người
trong phòng đều im như thóc, nhanh chóng nghĩ ra việc phải làm rồi tản
đi. Phong Lan gọi quản lý đang đi cuối cùng lại. Khi phòng VIP chỉ còn
lại hai người, cô hỏi: “Ai bảo với chị Đinh Tiểu Dã có tính tắt mắt?”

Quản lý ngần ngại đáp: “Chiều qua dì đến cửa hàng, có nói với tôi mấy câu…
Dì cũng sợ nhân viên mồm miệng bép xép, nhỡ phao ra tin gì không hay…”

Phong Lan nghe vậy, hiểu ngay rằng đây chắc hẳn là ý tưởng của mẹ cô. Mẹ
Phong Lan một khi đã “quang minh chính đại” bảo vệ con gái thì không thể xem thường.

“Chị có ý tốt, tôi không trách chị.” Phong Lan và
quản lý cùng đi ra gần đến cửa, bỗng cô nói tiếp: “Đi nói với bọn họ,
Đinh Tiểu Dã chưa bao giờ có chuyện tắt mắt. Cậu ta muốn đi, là chuyện
riêng của tôi với cậu ta, còn với nhà hàng, với tất cả các nhân viên
khác đều không có chút liên quan gì hết.”

Đinh Tiểu Dã đá cô, anh ta là đồ đểu. Cô gieo nhân xuống thì tự mình chấp
nhận nuốt lấy quả thu hoạch được. Nhưng những chuyện Đinh Tiểu Dã không
làm, Phong Lan không thể để người khác đổ nước bẩn lên đầu anh được, nếu không cô cũng cảm thấy mình chẳng sạch sẽ gì cho cam.

Kể từ ngày hôm đó, ba từ “Đinh Tiểu Dã” đã trở thành điều cấm kị trong nhà hàng.
Không ai truy hỏi thông tin của anh nữa, cũng không có ai bàn bạc về quá khứ của anh, bảng tên nhân viên anh để lại, đồng phục và tên trong bảng lương, tất thảy đều được âm thầm xóa hủy.

Phong Lan không hề cảm thấy chán nản mà ngược lại, cô dường như lấy lại tinh thần rất nhanh
chóng. Với mọi công việc lớn nhỏ của nhà hàng, cô còn chú tâm hơn trước, lập kế hoạch thuê nốt mặt bằng kế bên, sửa sang làm mới lại, mở rộng
nhà hàng, bận rộn liên tục.

Ngoài thời gian làm việc, Phong Lan
chăm đi gặp gỡ bạn bè hơn, hễ có thời gian rảnh rỗi là lại đi bơi, tập
yoga, SPA hay làm mặt, cắt tóc làm móng tay, mọi thứ đều chăm chút, mua
sắm lắp đặt thêm rất nhiều giá kệ, tủ quần áo và giày dép kê đầy trong
nhà. Hằng ngày trước khi ra khỏi nhà, cô đều để ý trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ. Cô vốn đã ưa nhìn, chăm chút như vậy lại càng long lanh, rạng rỡ.
Mấy lần gặp mặt bạn bè gần đây, lần nào cũng có các chàng trai tỏ ý cảm
tình với cô. Ngô Giang cũng thỉnh thoảng nhắc có người bạn cứ bám lấy
anh đòi giới thiệu. Mẹ cô sắp xếp xem mặt, chỉ cần đối phương đáng tin
cậy, cô cũng không thẳng thừng từ chối nữa.

Vì một lần thất tình
mà rơi vào tuyệt vọng là kết cục tệ hại nhất của một người con gái.
Phong Lan phải sống như lời mình từng nói trước mặt Đinh Tiểu Dã, rằng
không bao giờ vì một lần thất bại trong tình cảm mà đánh mất cả cuộc của mình, càng không bao giờ để một người đàn ông tồi tệ phá hoại hình ảnh
về tình yêu vốn có. Anh đi rồi, không bao giờ quay lại nữa, cô càng phải sống vui vẻ, bắt đầu lại thật hạnh phúc. Phục thù theo cách này sung
sướng hơn nhiều so với báo thù con người bộ bạc kia bằng một trận đòn.

Hôm đó tình cờ gặp lại trên cầu vượt, Chu Đào Nhiên tặng Phong Lan một thẻ
khách hàng VIP, anh nói nếu như cô lấy chồng hãy để anh chụp ảnh cưới
cho cô, anh sẽ thiện nghệ hơn bất kì nhiếp ảnh gia nào trong việc bắt
được cái đẹp của cô.

Một tháng sau, Phong Lan cầm tấm thẻ đó đến studio của Chu Đào Nhiên.

Studio chỉ là một căn nhà cũ ở ngoại ô cải tạo thành. Khi Phong Lan đến, Chu
Đào Nhiên đang đánh poker với máy tính, Phùng Oánh đang ngủ trưa, ngoài
hai vợ chồng ra, chẳng hề có ai khác.

“Một mình em thôi à, chú rể đi đâu rồi?” Khi nghe Phong Lan yêu cầu chụp ảnh cưới, Chu Đào Nhiên suýt rơi cả cằm.

Phong Lan trả lời tỉnh bơ: “Chẳng phải anh nói trong ảnh cưới, chú rể chỉ là
điểm xuyết thôi sao? Giờ anh chỉ cần chụp trọng tâm là được.”

Chu Đào Nhiên hiểu Phong Lan, cô quyết định chụp thì không phải chỉ là nói
cho vui. Phùng Oánh nghe thấy có tiếng khách nên đi từ phòng bên cạnh
sang, Phong Lan chào hỏi cô, Phung Oánh không đáp lời.

Phong Lan
không chấp, vì cô nhìn thấy được ánh mắt cảnh giác từ người phụ nữ trẻ
đang mang bầu. Nếu đối phương tay bắt mặt mừng với cô thì mới gọi là “có vấn đề”. Hai tháng rưỡi trước, cứ mỗi khi nghĩ đến Phùng Oánh và Chu
Đào Nhiên “giở trò” sau lưng mình, Phong Lan lại như thể phát hiện ra
trong quả táo có nửa con sâu. Nhưng bây giờ suy nghĩ của cô đã nhẹ nhàng hơn, cô phải cám ơn Phùng Oánh, khi cô chưa kịp lấy Chu Đào Nhien, cô
ta đã kịp khuấy động góc khuất của cô, làm giảm thiểu tổn thất xuống mức nhẹ nhàng nhất.

“Chắc khách hàng của hai người không đông đến
mức tôi phải đợi dài cổ chưa đến lượt chứ hả?” Phong Lan cười, nói với
Phùng Oánh, nhân thể nhìn quanh cửa tiệm vắng vẻ một vòng. “Nếu như đông quá thì cho tôi chen ngang nhé, coi như thông cảm với một cô gái vừa bị thất tình.”

Cô nháy mắt trả lời thái độ ngơ ngác của Chu Đào Nhiên và Phùng Oánh.

“Đúng chồng cô là bạn trai cũ của tôi. Nhưng nếu muốn nhai lại đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ chọn người mới mẻ hơn.”

Ba ngày sau, Phong Lan nhận được điện thoại xác nhận của “studio ảnh cưới
Chu Đào Nhiên, người thông báo cho cô ngày hôm sau đi chụp ngoại cảnh
chính là bà chủ của studio.

Phung Oánh đương nhiên rất thoải mái, lúc tình cảm của Phong Lan và Chu Đào Nhiên còn mặn nồng, cô ta có thể
tay không bắt giặc, cướp người đàn ông này đi,huống hồ lúc này trong
bụng cô ta đang mang báu vật có tính chế ngự.

Phong Lan chọn một
lúc bảy bộ váy trắng, cô đặt trọn gói siêu cao cấp, khiến người trang
điểm kiêm stylist mà Chu Đào Nhiên mời bên ngoài về mệt lử. Chu Đào
Nhiên không kìm được phải ca thán, đến chụp ảnh cưới cô cũng hung bạo
hơn người. Phong Lan đáp lời lại, rằng nếu như cô không viếng thăm, mấy
bộ áo cưới chất lượng chẳng ra sao của anh sẽ chỉ nằm hứng bụi trong
phòng trang phục.

Bọn họ chụp liên tục hai ngày trời, đến buổi
chiều ngày thứ hai, Chu Đào Nhiên cố gắng thuyết phục Phong Lan đổi sang một bộ quần áo bình thường, giản dị, anh nói hôm đó lúc tình cờ gặp cô, cô ăn mặc khác hẳn trước đây, gây ấn tượng mạnh với anh.

Phong
Lan hiểu sáng kiến của Chu Đào Nhiên, cô đã xem những bộ ảnh cưới như
vậy, cô dâu chú rể mặc áo thun đôi, rất tự nhiên nô đùa chạy nhảy, thực
sự mang lại ấn tượng mới mẻ. Nhưng mình cô mà ăn mặc như vậy thì có quá
nực cười không? Cô từ chối đề xuất của Chu Đào Nhiên, quay người, trước
mắt dường như có một gương mặt lướt qua, nhếch mép, một bên lúm đồng
tiền hằn sâu, thoáng cười châm chọc cô: “Phong Lan, đừng ngốc nghếch
nữa, chẳng lẽ đi chụp ảnh cưới một mình thì không nực cười sao?”

Ngoại cảnh cuối cùng họ chọn chụp tại một xưởng rượu thiết kế kiểu lâu đài ở
một vùng cách xa thành phố. Hôm đó thời tiết rất đẹp nhưng thời điểm lại không phù hợp, có mấy đoàn du khách đến cùng lúc, vừa muốn tìm góc độ
đẹp vừa phải tránh đám khách du lịch quả là không dễ dàng gì.

Chu Đào Nhiên căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa, lúc nghỉ giải lao giữa
chừng, Phùng Oáng lo lau mồ hôi, lấy nước uống cho chồng, còn Phong Lan
thì xem ảnh trong máy. Cô mặc váy cưới, ở bên cạnh là người đàn ông mới
gần đây còn tưởng sẽ gắn bó cùng cô suốt đời, nhưng anh ta lại cầm máy
ảnh và đứng cách đó không xa là cô vợ đang mang bầu của anh ta. Cô không để tâm bọn họ quấn quýt ngọt ngào ra sao, đây quả là một vở kịch thú
vị.

Không nói đến chuyện quá khứ giữa Chu Đào Nhiên và Phong Lan
thì tay nghề của anh đúng là không hề tệ. Phong Lan thấy nhiều bức ảnh
chụp rất tuyệt, chỉ tiếc là cảnh nền toàn những người là người.

“Có thể xóa cảnh nền đi không?” Phong Lan hỏi Chu Đào Nhiên. Cô lơ đãng bấm xem bức hình tiếp theo, bỗng nhiên thất thần, lại bấm trở lại ảnh
trước.

“Được thì cũng được, nhưng anh sợ hiệu quả không tốt lắm…” Chu Đào Nhiên nghiêm túc trả lời về điểm khó khăn trong kỹ thuật mà anh băn khoăn, Phong Lan lặng lẽ lắng nghe. Phùng Oánh ngồi ở dưới bóng cây gần đó, Chu Đào Nhiên nhìn người phụ nữ đã từng là của mình từ khoảng
cách gần bằng đôi mắt của chính mình, chứ không phải qua ống kính.

Phong Lan vấn tóc, gương mặt nhìn nghiêng lộ ra vẻ thanh tú và yên bình., vấy quây lộ vai kiểu dự tiệc càng làm nổi bật bờ vai và chiếc cổ tuyệt đẹp
của cô.

Không phải Chu Đào Nhiên chưa từng mơ tưởng về một ngày
như thế này, cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh đứng cạnh anh, chỉ vì sự
mạnh mẽ của Phong Lan luôn khiến anh do dự mà lùi lại. Nếu như cô không
cao ngạo ra lệnh “chúng ta hãy cùng nhau bình tĩnh lại” mà thay bằng cầu xin, hoặc không cần nói gì cả, chỉ cần chăm chú và yên lặng nhìn anh
như lúc cô tập trung xem ảnh thế này, anh nhất định sẽ thỏa hiệp, không
cần đến nhất khóc, nhì làm loạn, ba dọa treo cổ, anh sẽ đáp ứng cô mọi
điều. Khi Chu Đào Nhiên chọn Phùng Oánh, tất cả mọi người thân quen đều
cười trách anh, nhưng anh không thấy hối hận, Phong Lan sẽ không vì anh
mà thay đổi. Anh sẽ không cưới một người vợ luôn khiến anh thấy mình như lớp băng mỏng, cho dù cô tốt đến mấy. Phùng Oánh mới là người con gái
thích hợp với anh, anh có thể hoàn toàn yên tâm sống cùng cô, chia sẻ
những khó khăn và hạnh phúc một cách bình thường, giản dị.

“Phong Lan này…” Anh
muốn hỏi, sau khi bỏ anh, người con trai cô yêu một thời gian ngắn rốt
cuộc đã làm gì mà khiến cô suy sụp thất thần, đầm đìa nước mắt như thế.
Thế nhưng anh phát hiện Phong Lan không nghe thấy tiếng anh nói.

“Anh có thể đưa luôn em mấy bức ảnh này không?” Phong Lan bỗng nhiên hỏi.

“Tất nhiên là được.” Chu Đào Nhiên rầu rĩ nói. “Vội gì chứ, nếu em thích, về anh sẽ chỉnh sửa cẩn thận rồi chuyển cho em.”

Phong Lan kiên quyết. “Không cần, em muốn có ngay bây giờ.”

Chu Đào Nhiên gửi hình cho cô, sau đó buổi chụp hình cũng không tiếp tục nữa.

Bọn họ quay trở về studio, Phong Lan nhanh chóng thanh toán tiền. Chu Đào
Nhiên xua xua tay bảo không cần, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt rực lửa
của Phùng Oánh. Không phải anh làm bộ không cần tiền, mà từ một góc sâu
thẳm trong lòng, anh thực sự cảm thấy mình đã mắc nợ Phong Lan, mà việc
anh làm được cho cô quả thật có hạn. Kết quả, Chu Đào Nhiên vẫn thất bại trước sự cương quyết của Phong Lan như trước, cô thanh toán đầy đủ,
thậm chí còn không nhận chút ưu đãi giảm giá nào. Cô hiểu giai đoạn mới
bắt đầu gây dựng sự nghiệp gặp nhiều khó khăn, vất vả, nguồn khách của
anh lại có hạn, Phùng Oánh vài tháng nữa sẽ sinh, còn rất nhiều thứ phải chi tiêu.

Quay về trung tâm
thành phố, Phong Lan gọi Khang Khang ra ngoài ăn cơm. Cô đặt bàn ở một
quán ăn nhỏ gần nhà mình, chỗ này cách trường Khang Khang học không xa
lắm.

Ở ngay cửa tiệm ăn, một cô gái tất tả bước thẳng đến. Tâm
trạng Phong Lan lúc đó đang nặng nề, khi cánh tay chạm phải người đó mới sực tỉnh. Người kia đi quá nhanh, va chạm không phải lỗi ở Phong Lan,
chỉ là sau khi cô đứng vững lại, mới nhìn thấy bụng cô gái đó nhô cao,
nhận ra cô ta đang mang bầu, liền vội vàng hỏi thăm: “Cô không sao chứ?”

Vừa cất tiếng hỏi, ở sau lưng bỗng có người vỗ vào vai cô.

“Chị Lan!”

Phong Lan quay lại, Khang Khang đứng đó.

“Bạn chị à?” Khang Khang tò mò khi thấy còn một cô gái nữa đứng bên cạnh
Phong Lan, khuôn mặt lạ hoắc. Cậu tưởng Phong Lan chỉ hẹn mình cậu đi
ăn.

“Không phải.” Phong Lan nhìn cô gái một lần nữa, hỏi lại: “Cô ổn chứ?”

Cô gái đó vẫn không trả lời. Cô ta ngẩng đầu nhìn Phong Lan, ánh mắt đó khiến sống lưng Phong Lan ớn lạnh.

Đến cả Khang Khang cũng cảm thấy người này không được thân thiện, bèn giải
vây, nói: “Em đói lắm rồi, không có chuyện gì thì chúng ta vào nhanh
đi.”

Phong Lan ngập ngừng rồi đi cùng với Khang Khang vào nhà hàng. Bóng cô gái đó cũng biến mất khỏi cửa.

“Chị Lan, chị biết cô ta à? Nhìn người đó cứ là lạ làm sao ấy?” Khang Khang lại ngó nhìn về phía cửa, thì thầm nói.

“Không quen. Lúc nãy vô ý đụng phải cô ấy, cũng không rõ ai va phải ai, may mà không làm sao…” Phong Lan nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại. Ban nãy cô
chột dạ không phải vì ánh mắt khác lạ của cô ta mà vì gương mặt đó có
chút quen thuộc, nhất thời không nói ra được đã gặp ở đâu. Bây giờ cô đã nhớ ra, buổi chiều ngày hôm kia cô gái này cũng đi vào nhà hàng cô,
nhân viên phục vụ hỏi cô ta có đặt chỗ trước không,cô ta nhìn quanh bốn
bề rồi lại đi ra. Lúc đó Phong Lan đang chào hỏi khách quen ở bàn khác,
chỉ vô tình nhìn lướt qua cô ta, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng
thường thì những khách như thế cũng không phải hiếm, đa phần là không
thích khung cảnh của nhà hàng, hoặc đến tìm người mà không gặp, nên cô
cũng không nghĩ nhiều. Không ngờ hôm nay lại gặp mặt.

Nếu là
trước đây, Phong Lan chỉ coi đó là một sự trùng hợp. Nhưng kể từ khi cô
bị cướp hai lần liên tục, trong đó có một lần suýt mất mạng, nhờ Đinh
Tiểu Dã cảnh báo cô mới biết, một số tên cướp khi ra tay vẫn thường đi
dò la thám thính.

Liệu có phải cô lại bị thần rủi ro đeo bám nữa
không đây? Nhưng người đó là một cô gái, lại còn đang mang bầu, có ý đồ
xấu xa gì mà nhất định phải bám riết lấy cô? Vì tài sản hay là vì cái gì khác? Ánh mắt hằn học của cô ta khiến Phong Lan rờn rợn, nhưng cô không thể tìm ra chút manh mối nào.

May mà bây giờ có chuyện quan
trọng hơn phân tán sự chú ý của Phong Lan. Cô rút điện thoại di động ra, đặt lên tờ thực đơn trước mặt Khang Khang và nói: “Đừng có chỉ lo ăn,
nhìn giúp chị mấy bức ảnh này đi.”

Từ khi Đinh Tiểu Dã bỏ đi,
Phong Lan và Khang Khang trở nên thân thiết hơn, vài ba ngày cô lại gọi
riêng Khang Khang ra “tâm sự” đôi điều. Khang Khang ban đầu nghĩ là do
Phong Lan sợ cậu mồm miệng bép xép để lộ thông tin này nọ ra bên ngoài,
cho nên mới hay gọi cậu ra để nhắc nhở giữ kín bí mật. Nhưng Phong Lan
lại không hề nhắc đến Đinh Tiểu Dã, khiến Khang Khang tưởng bở rằng hay
chị chủ sau khi để mất Đinh Tiểu Dã bèn chuyển mục tiêu sang cậu, vì dù
sao cậu cũng trẻ hơn Đinh Tiểu Dã, mặt mũi trông cũng không hề kém cỏi.
Vì thế, Khang Khang cũng mất một thời gian ngắn bối rối, cho đến khi
hiện thực tàn khốc buộc cậu phải từ bỏ ý nghĩ này.

So với những
người đàn ông như Đinh Tiểu Dã và cậu Tăng Phi mà Khang Khang không thể
hiểu nổi, thì Khang Khang lại hiểu được Phong Lan và Thôi Yên. Kết luận
cuối cùng của Khang Khang cho thấy, chỉ là do Phong Lan quá buồn chán,
vì tất cả mọi người trong nhà hàng đều giữ thái độ im lặng kín tiếng với chuyện của Đinh Tiểu Dã, nên có lúc cô hoài nghi, liệu Đinh Tiểu Dã có
thực sự tồn tại. Ngoài đương sự ra thì Khang Khang là người duy nhất tận mắt chứng kiến cảnh Đinh Tiểu Dã bỏ đi, nếu như cậu là thật thì điều đó chứng minh Đinh Tiểu Dã không phải chỉ là người xuất hiện trong trí
tưởng tượng của Phong Lan.

Trong điện thoại, những bức ảnh Phong
Lan mặc váy cưới làm Khang Khang giật mình nhảy dựng lên, cậu hấp tấp
hỏi: “Chị lấy ai vậy?”

Mấy tấm ảnh chỉ có một mình bóng dáng
Phong Lan. Trọng điểm mà Phong Lan muốn cậu tập trung không phải là ở
chỗ đó. Cô chỉ vào một góc trong phần nền của bức ảnh, gợi ý: “Em nhìn
kĩ lại xem, có nhận ra gì không?”

Khang Khang mở to mắt, vẫn không phát hiện ra điều gì. Cậu hỏi: “Đây là ảnh 3D sao?”

“3D cái đầu cậu ấy!” Phong Lan bỏ ý định đố Khang Khang, chỉ thẳng ngón tay vào một góc ảnh, nói giọng bí mật: “Chị nhìn thấy Đinh Tiểu Dã.”

Khang Khang giật bắn mình, vội vàng ghé sát lại nhìn. Cậu ta đưa màn hình
điện thoại hết gần rồi lại xa, lật xuôi lật ngược,rồi phóng đại ảnh hết
cỡ, nhưng chỉ nhìn thấy những cảnh và người mờ ảo mơ hồ, mỗi gương mặt
chỉ là một cái chấm trắng, chưa nói chuyện có phải Đinh Tiểu Dã hay
không, đến nam nữ còn chẳng phân biệt nổi.

“Có phải cậu ta không? Chị biết là chị không nhìn nhầm mà, tên khốn đó có hóa thành tro chị
cũng vẫn nhận ra được!” Phong Lan nôn nóng muốn nhận được sự đồng cảm.

Khang Khang không nỡ làm cô thất vọng, gãi đầu gãi tai, đành dối lòng mình.
“Mắt em không được tốt lắm… có hơi giông giống một chút!”

Phong Lan sáng mắt lên, rồi ngay lập tức tỉnh ngộ. Cô ỉu xìu nói với Khang Khang: “Cậu thấy người nào giống, chỉ cho chị xem.”

Khang Khang cúi đầu. Tất nhiên cậu không chỉ được.

Phong Lan lặng lẽ cất điện thoại đi. Không thể trách Khang Khang nói dối vụng về được, vì chính cô cũng không dám chắc. Cô không phải chỉ một lần có
ảo giác này, dường như Đinh Tiểu Dã không bỏ đi quá xa mà anh đang ở một nơi nào đó lặng lẽ nhìn cô. Đây là việc không thể xảy ra, có lẽ cô mắc
bệnh rồi, đã thế trước khi chết còn cuống cuồng tìm một loại cây cỏ cứu
mạng mình.

“Khang Khang, chị nói cậu nghe một bí mật…”

Khang Khang bất giác run rẩy, trước đây cậu ta thích nhất là buôn chuyện,
nhưng gần đây lại bắt gặp quá nhiều điều bí mật. Trong phim nhưng người
như thế thường hay chết sớm. Trong đầu cậu ta có một giọng nói đang vang nài: “Đừng nhét thêm bí mật vào đầu tôi nữa, tôi vẫn còn là mầm non của tổ quốc, các người bắt tôi biết những chuyện này, có thật thích hợp hay không? Thích hợp không…”

Phong Lan không quan tâm đến sự giày vò vật vã trong nội tâm của Khang Khang, ôm lấy đầu, nói bằng giọng sợ
hãi: “Lần này chị không thể nén lại được.”

Phong Lan tin vài tình yêu, cũng không thiếu can đảm. Cô từng rất tự tin vào sự kiên cường và
khả năng tự làm lành vết thương của mình. Trong thế giới này, thứ không
bao giờ thiếu chính là đàn ông, ngã xuống ở đâu thì đứng dậy ở đó, sao
phải sợ không tìm được người mình sẽ phải lòng tiếp theo? Nhưng dần dần
cho đến bây giờ cô không còn dám chắc vào điều đó nữa. Bởi thời gian
gian luôn dành cho phụ nữ một sự ưu đãi keo kiệt, vì thế cô không được
phéo chủ quan. Cô đã thề với bản thân, sẽ đợi đến khi người đàn ông đích thực cô yêu xuất hiện, mới cam tâm tình nguyện đi vào thánh đường hôn
nhân. Thế nhưng bố mẹ đang thúc giục, dung nhan sau khi tẩy trang đang
thúc giục, trái tim ngày càng không biết phải rung động vì ai cũng đang
thúc giục.

Không lấy sai lầm của người khác để trừng phạt mình,
Phong Lan vẫn nghĩ như vậy. Tiếc rằng lời lẽ hào hùng hoa mỹ thì dễ nói, như thể người bệnh nặng hô to phải sống một vạn năm, tâm thì thừa,
nhưng lực không đủ. Mỗi lần cô đánh trống giương cờ trở lại là thêm một
lần tiêu hao sức lực, mỗi lần lành vết thương thì vết sẹo lại càng dày,
mỗi lần dọn dẹp sắp xếp lại trái tim, lại mong mỏi đây sẽ là lần cuối.
Bốn năm kéo cưa với Chu Đào Nhiên khiến cô vô cùng mệt mỏi, nếu không đã chẳng nhất thời nảy ra ý tưởng kết hôn với Tăng Phi cho xong. Khi gặp
Đinh Tiểu Dã, cô hoàn toàn đắm chìm mê muội, kỳ thực cô hoang mang lo
lắng hơn bất kì ai, vì cô chẳng khác gì liều mình sống chết một phen
trong chuyện tình cảm, dữ dội như hồi quang phản chiếu. Biết rõ anh
không đáng tin nhưng vẫn mặc kệ mà tiêm liều thuốc trợ tim, chỉ vì cảm
giác trái tim được rung động vì một người quá tuyệt diệu – kết quả là
khi cơn điên cuồng qua đi, anh bỏ đi đầy lý tính. Cô cứ sống tiếp như
không có điều gì xảy ra, dọn dẹp bản thân ngay gọn hơn bất kỳ lần nào,
nhưng lòng dạ dường như có một lồng than cháy đỏ, nóng đến mức như thiêu đốt cô, không chạm được, không nói được, cho đến khi chỉ còn lại một
đống tro tàn.

Cảm giác một mình đi chụp ảnh cưới thật ngốc
nghếch. Nhưng Phong Lan không biết mình phải đợi đến khi nào thì ngày đó mới đến, cô bắt đầu hoài nghĩ ngày đó liệu có đến không, điều đó khiến
cô hoảng loạn, bèn nghĩ khi mình vẫn còn xinh đẹp, nên lưu lại một chút
gì đó. Người ta nói, con gái mặc váy cưới ai cũng xinh đẹp, qua ánh mắt
của stylist và Chu Đào Nhiên, Phong Lan biết, cô mặc váy cưới lên ảnh
cũng không kém cạnh bất kỳ người con gái nào, thế nên cô đã ngắm nhìn
mình trong gương rất lâu, nhưng trong đó vẫn chỉ là chính bản thân cô
trong một bộ trang phục khác.

Trên thực tế cái đẹp không phải ở
bộ váy cưới, mà là ở ánh mắt nhìn lấp lánh hạnh phúc trong đôi mắt người con gái. Gói chụp ảnh cưới siêu cao cấp của cô có kèm theo bảy set tại
hình, hai nội cảnh, bốn ngoại cảnh, còn có khung ảnh gắn bao nhiêu viên
pha lê không nhớ rõ và album cỡ đại, duy có hạnh phúc là người ta quên
không tặng cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui