Hứa Lâm Hàn ngồi nhìn Tiểu Nguyên say ngủ mất một lúc lâu, sau khi cảm nhận được tiếng ngáy nhỏ đều đều của người kia.
Giờ đây hắn mới an tâm bước ra khỏi phòng và từ từ tiến đến phòng ngủ của dì Linh.
Từ tốn gõ cửa.
Cốc...cốc...cốc.
\- Dì Linh\, người đã ngủ rồi sao?
\- Cửa không khoá\, cậu cứ tự nhiên mà vào đi\.
Dì Linh từ phía bên trong phòng nói vọng vào, Hứa Lâm Hàn được sự cho phép, lập tức mở cửa tiến vào.
Dì Linh nhìn hắn cười cười, để một hộp gỗ nhỏ cũ kĩ sang phía bên cạnh mình.
Rồi vỗ lên mặt giường bên phải, hướng dẫn hắn ngồi xuống chỗ bà vừa vỗ kia.
Hứa Lâm Hàn ngồi xuống, dì Linh không có nói ngay.
Bà chỉ từ từ nhìn hắn một lúc lâu, rồi bỗng nhiên bật cười nhẹ nhàng cảm thán.
\- Cậu thật giống ba cậu\, giống từ khuôn mặt cho đến tính cách cương trực\, lạnh lùng\, quyết đoán\.
Có điều cậu khác Lâm Phong ở một chỗ\, ông ấy đã yêu ai thì dám theo đuổi người ấy\.
Kể cả thời gian là năm hay là mười năm\.\.\.nhưng còn cậu thì không\.
Hứa Lâm Hàn nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của dì Linh.
\- Ý của dì có nghĩa là gì? Dì muốn cho tôi biết sự thật gì vậy??
Dì Linh cười nhẹ, từ trong hộp gỗ cũ kĩ lấy ra một tấm ảnh trắng đen, bên trong tấm ảnh có ba người.
Hai nam một nữ, trong đó nam nhân cao lớn vẻ mặt giống Lâm Hàn ôn nhu khoác vai chàng trai thấp bé đang nở nụ cười rạng rỡ.
Còn cô gái trong tấm ảnh đang nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, hắn biết rõ ba người này là ai.
Đó chính là cha cùng tình nhân, cô gái trong tấm ảnh chính là dì Linh hiện tại.
\-Cậu thấy không? Lâm Phong nhìn Dĩ Anh với ánh mắt ánh mắt thật sự rất ôn nhu và dịu dàng.
Chỉ có Dĩ Anh mới có được sự ấm áp này, cũng như chỉ có Lâm Phong khi ở cạnh Dĩ Anh mới được hạnh phúc.
Nhưng mà đó chỉ là quá khứ...!cho đến khi mẹ của cậu xuất hiện.
Nếu không nói thì thôi, nhưng mà một khi dì Linh gợi chuyện ra, càng khiến Lâm Hàn trở nên tò mò.
Mẹ hắn thì có liên quan gì đến chuyện tình của hai người này?
Lâm Hàn nhíu mày, tiếp tục hỏi.
\- Mẹ tôi thì có liên quan gì đến hai người này?
\-Dĩ nhiên là có, Khánh Viên không những có liên quan đến vụ việc này.
Mà bà ấy còn nhúng tay vào phá hoại hạnh phúc của Lâm Phong.
Lời dì Linh nói ra, Lâm Hàn thật không thể tin được.
Mẹ hắn là người phụ nữ tận tuỵ vì gia đình.
Tính nết cũng rất hiền dịu, làm sao có thể làm ra những việc như vậy kia chứ??
Nhìn vẻ mặt như không tin của Lâm Hàn, dì Linh chỉ có thể cười trừ.
Nói tiếp.
\- Tôi biết chắc chắn cậu không tin\, nhưng sự thật là vậy\.
Đáng lí Lâm Phong và Khánh Viên sẽ không kết hôn với mhau\, nhưng mà do cô ấy khôn khéo\.
Biết nắm thóp mọi chuyện\, cho nên Lâm Phòng và Dĩ Anh mới chia tay\.
Đến tận mười lăm năm sau\, khi bọn họ hoà hợp lại\, Khánh Viên lại sử dụng cậu làm con cờ để ép Lâm Phong không thể ly hôn\.
Cậu nghĩ trong chuyện thật sự Khánh Viên không có tội sao ?
Lâm Hàn càng nghe càng không tin, hai tay hắn nắm chặt thành nấm đấm.
Ngồi thẳng người, Lâm Hàn hỏi.
\- Vậy tức là trong chuyện này là do mẹ tôi gây ra?? Cha tôi cùng người kia không có tội hay sao??
Dì Linh thở dài lắc đầu phủ nhận, ánh mắt mông lung vô định nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nụ cười bà trở nên nặng nề kèm theo chút đau lòng, bà nhớ về thời quá khứ lúc ba người đó xảy ra chuyện.
Trong lòng nén chua xót đáp lời.
\- Ai rồi cũng có lỗi\, cũng chẳng thể trách Khánh Viên được\.
Cô ấy vì yêu nên mới làm ra chuyện phá vỡ đi hạnh phúc của người khác\.
Lâm Phong cùng Dĩ Anh sai ở chỗ họ không thể buông bỏ nhau được\, mặc dù một trong hai người đã yên bề gia thất\, có vợ có con\, có lẫn sự nghiệp rồi\.
Nhưng mà\, chịu nhiều hy sinh nhất chính là Dĩ Anh\, cậu ấy tuy bị Hứa lão gia làm khó đủ đường\, nhưng đến phút cuối vẫn là cậu ấy cuối lão gia một mạng\.
Quả thận năm xưa người ta hiến cho lão gia cũng chính là của Dĩ Anh âm thầm tặng mà không lấy bất cứ một đồng nào\.
\-Ông nội tôi cũng dính vào chuyện này sao??
\- Đúng vậy\.\.\.\.
ông ấy là người ngăn cản hai người ấy đến với nhau lần một\, sau này ông ấy chết thì đến Khánh Viên nhúng tay vào lần hai\.
Dĩ Anh giống hệt Tiểu Nguyên\, chỉ có điều cậu ấy đầu óc bình thường có thể tìm cách giải quyết cho mình\, nhưng Tiểu Nguyên thì không\.\.\.cho nên thằng bé Nguyên Nguyên mới chịu nhiều oan ức\.
Lời nói của dì Linh tựa hồ như đang nhắc lại những lỗi lầm của hắn gây ra.
Hứa Lâm Hàn cũng không có giận bà, chuyện quá khứ đã thu hút được một phần tâm trí của hắn, nội tâm cồn cào khiến hắn thúc dục dì Linh.
\- Dì Linh\, người đừng vòng vo nữa\.
Mau kể cho tôi nghe đi\.
Cuối cùng trong chuyện này là sao? Là ai có lỗi\.
Dì Linh ôm hộp gỗ cũ kĩ vào lòng, vuốt nhẹ má của Lâm Hàn, bà nhẹ giọng đáp.
\- Được rồi\, cậu ngồi im lặng nghe ta kể đây\.
Trời gần sáng rồi, một ngày mới sắp bắt đầu.
Nhưng trong biệt thự Hứa gia, câu chuyện của quá khứ giờ đây mới được kể lại.