Lúc Hứa Lâm Hàn cùng Tiểu Nguyên bước xuống lầu, đã thấy dì giúp việc đứng ở phía dưới cung kính chào.
\- Ông chủ\, bữa sáng đã xong ạ\!\!
Dì Linh giúp việc vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một chàng trai cả người gầy gò, đầu tóc thì cắt tạm bợ.
Nhưng nét sợ hãi pha trộn chút ngây thơ của cậu khiến bà ngạc nhiên hỏi.
\- Ông chủ\.\.\.
Người này là ai vậy ?
\- Thằng nhóc này là Tiểu Nguyên\, vì đầu óc không được bình thường\, lại còn là kẻ lang thang cho nên tôi mang về đây\, coi như là rủ lòng thương cưu mang người ngoài cũng được\.
Dì đừng có nghĩ nhiều\, tôi không thích con trai\.
Nổi thắc mắc đã được giải thích, dì Linh cũng không dám hỏi gì thêm nữa, bà lại tiếp tục công việc của mình.
Đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tiểu Nguyên bỗng nhiên níu góc tay áo của Lâm Hàn, ánh mắt to tròn ngây ngô hỏi.
\- Có phải dì ấy sẽ ghét em không ? Dì ấy có đánh em không ?
Ánh mắt của cậu chứa đầy sự sợ hãi cùng dè chừng, Lâm Hàn càng chắc chắn rằng Tiểu Nguyên đã từng có một quá khứ đau thương, cho nên không thấy phiền hà gì với câu hỏi của cậu, chỉ nhẹ xoa đầu cậu trấn an.
\- Dì ấy không có quyền làm hại em\, anh đây mới là chủ nhà\.
Cho nên đừng sợ nữa\, đi xuống ăn sáng rồi còn đi mua sắm\.
Chúng ta có nhiều việc phải làm với em lắm\.
Tiểu Nguyên bây giờ hoàn toàn dựa giẫm vào Lâm Hàn, xem anh như cái phao cứu mạng mình.
Cho nên chỉ cần người kia đảm bảo thì cậu sẽ không còn lo lắng, mà tin lời răm rắp.
Nhanh chóng cùng anh tiến vào phòng bếp.
Ở trên bàn là hai chén cháo lúa mạch, một ít canh rong biển.
Một dĩa trứng muối và thịt tôm luộc, dì Linh thấy Tiểu Nguyên đứng sững nhìn bàn ăn, bà ôn nhu nói với cậu.
\- Nguyên Nguyên\, con mau đến đây ăn sáng đi\.
Còn đừng ngây ngốc ở đó làm gì?
Tiểu Nguyên nắm chặt góc áo của Lâm Hàn đi đến ghế ngồi bên phải, nhìn chén cháo lúa mạch thơm ngon trước mắt, cậu liền bật cười hướng dì Linh nói.
\- Dì ơi\, cảm ơn dì đã cho cháu ăn\.
Dì là người tốt\, hóa ra dì không ghét Nguyên Nguyên\.
Bà Linh không hiểu được ý nghĩa của câu từ cậu nói, định hỏi lại thì Lâm Hàn đã ra hiệu cho bà đừng có nên tò mò, vì vậy bà đành phải nhịn lời muốn nói xuống, hiền hòa cười với Tiểu Nguyên.
Lúc thấy cậu cầm cái muỗng múc cháo, vì cái áo của Lâm Hàn mặc cho quá rộng, cho nên một phần ống tay áo dính vào một chút cháo.
Bà nhìn thấy vậy liền tiến lại gần, giúp cậu gấp ống tay áo lên cao.
Ân cần dặn dò.
\- Ăn uống đừng để dính vào người\, như vậy vừa bẩn lại vừa khó giặc sạch\.
Sau này con làm gì cũng phải thật cẩn thận\, từ tốn thôi có biết chưa? Sẽ không ai bắt nạt hay giành ăn của con đâu\, nên đừng có vội vàng như vậy\.
Tiểu Nguyên ngạc nhiên với hành động quan tâm của bà, trong tiềm thức của cậu, người ta không đánh không đấm cậu đã là may lắm rồi.
Lấy đâu ra người vừa đối với cậu ôn nhu, hiền dịu vừa không chê cậu là kẻ điên thế này.
Trong lòng Tiểu Nguyên vui vẻ không ngừng.
Trái tim tổn thương của Tiểu Nguyên như được sưởi ấm, ánh mắt chứa đầy tia cảm kích, ngại ngùng nói tiếng cảm ơn với dì Linh.
Sau đó vùi đầu vào chén cháo.
Mà tất cả hành động của cậu đều được Hứa Lâm Hàn thu vào mắt, nhìn đứa nhỏ mình mới thu về đang ngại ngùng vùi mình ăn cháo.
Bất giác anh lại cảm thấy buồn cười vô cùng, trong đầu suy nghĩ.
\- Xem ra nhặt được đứa nhỏ này về cuộc sống sau này sẽ bớt nhàm chán hơn\.
Hi vọng là Diệp Anh sẽ không để tâm điều này\.
Lâm Hàn vừa nghĩ vừa nhìn Tiểu Nguyên đang ăn sáng, còn không tiếc lời khen cho dì Linh thật sự là người giúp việc tận tâm.
Quả thực, dì Linh không chỉ là một người luôn tận tình trong công việc, mà sau này cũng chính bà là người giúp đỡ, che chở cho Tiểu Nguyên không biết bao nhiêu lần.
Xem đứa nhỏ này như con trai của mình mà chăm sóc.
\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-
Hai người ăn xong bữa sáng cũng mất hơn ba mươi phút, bởi vì hôm nay được nghỉ làm.
Cho nên Lâm Hàn liền thong thả sửa soạn đồ đạc, rồi kéo Tiểu Nguyên đi mua sắm như đúng lời nói hôm qua anh đã hứa với cậu.
Nhưng mà lúc Tiểu Nguyên vừa bước đến cửa khu trung tâm mua sắm, cậu lại không chịu đi nữa.
Hai tay cứ bám víu vào ống quần, ánh mắt rụt rè nhìn anh.
Lâm Hàn khó hiểu hành động của cậu, quay đầu sang hỏi.
\- Sao vậy? Lại mắc tè hay sao?
Tiểu Nguyên lắc đầu, chậm rãi đáp.
\- Không \.\.\.\.
không phải\.\.\.
Mấy lần trước em có đứng ở đây trú mưa\, thì có mấy người mặc áo xanh đến đuổi em đi\.\.\.
Em chỉ đứng lại một chút xíu thôi\, họ còn dùng cây hù dọa\.\.\.\.
Cho nên\, nếu em bước vào đó\, sẽ bị người ta xua đuổi mất\.\.\.\.
Hay là anh vào đi\, em đừng ngoài này đợi cũng được\.
Đối với Tiểu Nguyên, có lẽ ở đâu cũng đều có một phần kí ức đáng sợ gắn liền với cậu....!Đến cả một khu trung tâm mua sắm lớn như vậy cậu cũng sợ hãi.
Hứa Lâm Hàn càng thấy cậu tội nghiệp hơn.
Nhẹ đi đến vuốt mái tóc còn sơ cứng của cậu, anh nhẹ giọng phát ra tiếng trấn an.
\- Sau này có anh bảo hộ em rồi\, đừng sợ hãi gì nữa\.
Hãy cứ sống như một người bình thường\, bởi vì em cũng có quyền bình đẳng\.
Lời của Lâm Hàn, Tiểu Nguyên không thể hiểu hết, vế đầu cậu còn hiểu một chút...!Vế sau cái gì mà bình đẳng...!Cậu đều không hiểu, nhưng thấy người kia không mắng mình, cậu vui vẻ gật đầu giả vờ như đã biết.
Mà Lâm Hàn thấy vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, liền khoác vai khóc con đi vào khu trung tâm mua sắm.