Thằng Nhỏ Ngốc

Sau bữa tiệc mừng thọ, La Vực có không khỏe vài hôm, vì vậy y dành một thời gian ngắn chỉ ở biệt thự tĩnh dưỡng.

Đúng giờ ăn cơm, đúng giờ nghỉ ngơi, trời đẹp thì ra ngoài phơi nắng, khi thể lực cho phép thì cùng Hiểu Quả đi dạo trong rừng. Các bác sĩ đến kiểm tra đều công nhận, sức khỏe của La Vực đã tốt lên rất nhiều.

Chạng vạng hôm nay, La Vực bỗng thấy Hiểu Quả ôm túi nhỏ của mình tính ra ngoài. Túi này cũng là do trạm tình thương phát, làm bằng vải bố, màu sắc kỳ quặc, trên túi còn in hình quảng cáo cho công ty nào đó, cơ mà lúc Hiểu Quả đeo lên người trông cứ như một học sinh thực thụ.

“Cậu đi đâu vậy?” La Vực hỏi.

Hiểu Quả đáp, “Tìm… Ông.”

La Vực không hiểu, “Ông nào?”

Hiểu Quả cào cào tóc mình, “Ông, tôi phải, cắt tóc.”

Trước kia khi chưa gặp La Vực, mọi chuyện của Hiểu Quả đều được lên kế hoạch cẩn thận, đương nhiên các kế hoạch này không phải do cậu tự sắp xếp, mà là do trạm chỉ dẫn cho cậu từng ngày từng ngày một, tuy hơi cứng nhắc, song đã giúp cuộc sống của Hiểu Quả có những trật tự cơ bản.

Tương tự như việc mùng năm mỗi tháng sẽ đưa tiền lương cho Lư Vi Hồng, cứ tới mùng mười mỗi tháng là Hiểu Quả đi cắt tóc. Tháng trước vì đi mua táo cho La Vực mà quy luật này bị phá vỡ, tháng này cũng vì La Vực mà cậu quên không đi cắt, mãi tới khi tóc dài quá mắt cậu mới nhớ ra.

La Vực thì không thấy tóc Hiểu Quả quá dài, trái lại, tóc Hiểu Quả hơi quăn quăn tự nhiên, sờ lên vừa mềm vừa mượt, bình thường tóc cậu cứ vểnh vểnh lòa xòa trên đỉnh đầu, lúc y ngủ dán mặt vào cũng không thấy khó chịu, La Vực thích lắm. Hơn nữa bọn họ có nhà tạo mẫu tóc riêng, gọi là tới, không cần phải đi nơi khác. Tuy nhiên nhìn Hiểu Quả đã có kế hoạch nho nhỏ từ trước, La Vực thấy rất thú vị.



Ngồi ở ghế sau ô tô, La Vực hỏi, “Ông ở đâu?”

“Ở nhà.” Như cảm thấy câu trả lời không đúng, Hiểu Quả bổ sung, “Ở nhà, cũ.”

Theo chỉ dẫn của Hiểu Quả, xe chạy lòng vòng một phen cuối cùng cũng tìm được chỗ đó. Nếu không phải Hiểu Quả dẫn đến, La Vực cũng không biết thì ra trong thành phố còn có tiệm cắt tóc xưa cũ như thế, một cái quầy nho nhỏ, cộng thêm một chiếc ghế, một mặt gương, một cái chậu rửa mặt, vậy là đã thành tất cả đồ mưu sinh của ông cụ.

Hiểu Quả xuống xe, quen thuộc đi về phía ông.

Có rất ít khách tới, dù có, hầu hết cũng chỉ là những người tầm tuổi ông chủ cắt tóc, chỉ có mình Hiểu Quả là có khuôn mặt trẻ con, vậy mà cậu ngồi ở đó lại chẳng có gì cách biệt.

La Vực không xuống, y chỉ yên lặng nhìn cái đầu con con kia qua cửa thủy tinh.


Ông cụ hiển nhiên nhận ra Hiểu Quả, ông không nhiều lời, ngay khi Hiểu Quả ngồi xuống liền buộc một tấm khăn trắng quanh người cậu, rút lược gỗ và kéo bắt đầu cắt tóc.

Hiểu Quả ngoan ngoãn ngồi im để ông cụ cắt cắt tỉa tỉa trên đầu mình, khi cắt đến mái cậu nghe lời nhắm mắt lại, lông mi khẽ chớp.

Đó là một cảnh tượng bình thường lại vô cùng kì diệu, trời chiều tỏa ánh chạng vạng dưới mái hiên, rõ ràng hai bên xe cộ đông nghịt, vậy mà hết thảy ồn ào ầm ĩ kia đều không thể vươn đến chỗ hai người, như thể thời gian đã bị ngừng lại.

La Vực lẳng lặng nhìn, chợt y rút điện thoại, giơ thẳng về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, Hiểu Quả trở lại.

Tay nghề của ông cụ…. Phải nói là quá tốt, bất kể là tóc sau gáy hay ở thái dương, hoặc tóc mái đều được ông cắt sạch, ừm, cực kỳ gọn gàng.

Hiểu Quả ngồi vào xe, thấy La Vực và Phương Tỉ đều nhìn mình, cậu không khỏi ngượng ngùng cười.

“Cắt xong rồi.” Cậu nói.

La Vực gật đầu, vốn đang định xoa đầu cậu, nhưng tay vừa vươn ra đã đổi hướng, chuyển sang phủi phủi vụn tóc trên vai cậu.

“Đến Chỉ Quang.” La Vực nói với tài xế.

Phương Tỉ có chút ngạc nhiên, nhưng không phát biểu gì.

Chỉ Quang gần như nằm ở đầu bên kia thành phố A, trên đường đi cả La Vực và Hiểu Quả đều gật gà ngủ, La Vực không quen ngủ bên ngoài, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, còn Hiểu Quả thì ngủ đến ngả trái ngả phải, kiểu tóc mới cắt cũng bị ép cho rối bù xù.

“La tiên sinh, đến nơi rồi…” Phương Tỉ quay đầu lại thông báo.

La Vực đang bị tựa vào chỉ lắc đầu, vươn tay đổi tư thế cho Hiểu Quả, sau đó không cử động nữa.

Xe tròng trành một cái, cuối cùng ngừng lại, bên ngoài xe đã có mấy người đứng sẵn.

Nhận thấy tầm mắt đảo qua của La Vực, Phương Tỉ mật báo trước chỉ biết cúi đầu.


Cửa xe mở ra, Hiểu Quả cũng tỉnh dậy, vừa xuống xe đã tò mò đánh giá.

Vì lý do sức khỏe nên đã một thời gian La Vực không tới đây, cơ mà, tại sao giờ lại có người theo y về? Nhìn mãi vẫn không đoán được thiếu niên đang dụi mắt kia là ai.

Mấy người vây xem thực ra cũng nghe được vài thông tin, nhưng họ không ngờ La Vực sẽ đưa người tới Chỉ Quang, không khỏi suy đoán lý do trong đầu.

La Vực nhẹ nhàng chải vuốt mấy sợi tóc lung tung của Hiểu Quả, y hỏi người đàn ông đứng đầu, “Anh Phong, mấy người Hàng tiên sinh đã tới chưa?”

Người đàn ông đứng đầu nom có vẻ lớn tuổi hơn La Vực, dáng người cân đối rắn chắc, thoạt nhìn rất đàn ông.

Cù Phong vuốt cằm, “Tới rồi, vừa nãy bọn họ ở dưới lầu ăn tối, giờ đang dùng một phòng và một đại sảnh.”

La Vực “Ừm” đáp lời, đi đến “Chỉ Quang” cách đó không xa.

Chỉ Quang nằm ở khu mua sắm nhộn nhịp của thành phố A, tổng cộng có ba tầng, bao gồm phòng ăn, quán bar, KTV và một Club cao cấp, ngoài cơ sở chính tại đây, Chỉ Quang còn có sáu chi nhánh khác trên cả nước, ông chủ của nó chính là La Vực.

Chỉ Quang là tài sản cá nhân của La Vực, không liên quan tới nhà họ La, cũng chẳng liên quan tới bất cứ ai hết.

La Vực đi vào cửa sau dành cho nhân viên, dù thế, ánh đèn muôn màu rực rỡ đằng xa vẫn khiến Hiểu Quả chưa tới những nơi như vậy bao giờ trợn mắt há hốc mồm.

Nhiều ánh sáng quá đi…

A, trên tường có cá nhỏ…

Mặt đất vì sao lại rung vậy ta?

Vẻ mặt Hiểu Quả vừa kinh ngạc sợ hãi vừa mờ mịt, nếu không có La Vực nắm tay, không khéo cậu sẽ ngã sấp xuống mất.

Khác với Hiểu Quả đang bị cuốn hút thật sâu, mày La Vực nhíu lại.

Chỉ Quang là một nơi giải trí đặc biệt, đối tượng khách hàng thường nằm ở địa vị khá cao, nhưng thế nào thì chỗ ăn chơi kiểu này lúc nào cũng phức tạp hơn bên ngoài nhiều. Mà giờ thì sao? Xung quanh trống không thoáng đãng, không khí tươi mát sáng sủa, hầu hết các khu vực đều yên tĩnh tới mức có thể treo luôn tranh lên mở phòng triển lãm.


“Làm gì đây?” La Vực hỏi Cù Phong, “Không cần kinh doanh nữa à?”

Cù Phong im lặng không nói, mọi người hai bên cũng không lên tiếng.

Dù có bị La Vực mắng thì bọn họ cũng phải làm như vậy, bọn họ đã biết ít nhiều về tình trạng của ông chủ, La Vực cần một nơi sạch sẽ yên tĩnh để nghỉ ngơi, sao có thể ngửi mấy loại nước hoa thuốc lá cho được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Thế là vừa nhận được tin nhắn của Phương Tỉ, bọn họ đã dùng thời gian ngắn nhất biến một nơi xa hoa trụy lạc thành sáng sủa thư thái, mở toàn bộ cửa sổ thông gió, không ai được hút thuốc, khách hàng nào bị bắt quả tang hút thuốc sẽ bị đưa ra ngoài ngay lập tức.

“Học được một chiêu, lần sau khách tới không cần chào đón, chúng ta cũng có thể thử xem sao.” La Vực nghiêng đầu cười nói với Phương Tỉ.

“Ông, ông chủ, oan uổng quá…” Một người cao gầy đứng cạnh nhịn không được ngập ngừng nói.

Mà người vừa nói không phải ai khác, chính là A Bình đi lấy đồ cho Hiểu Quả cùng Phương Tỉ, còn người đứng bên kia Cù Phong, không phải A Quang thì ai.

La Vực lành lạnh liếc đối phương một cái, A Bình lập tức ngậm miệng.

Cù Phong cười cười, hắn biết La Vực chỉ thuận miệng nói, nếu thực sự tức giận, y sẽ không như vậy.

La Vực chỉ đến xem, không tính kiểm tra nhân viên. Cù Phong chọn một phòng lớn cho y, sau đó liền bảo những ai không có việc thì tản ra nghỉ ngơi. Phương Tỉ cũng theo Cù Phong đi thả lỏng một chút.

La Vực gọi một vài món Hiểu Quả thích ăn, cộng thêm một phần cháo cho mình, nào ngờ tới khi đồ ăn được bưng lên, nhà bếp lại cố tình làm vài món ăn nhẹ thích hợp cho y.

Trong phòng siêu lớn có cả KTV và máy chơi game, đơn giản nhất là trò đập chuột, ăn cơm xong, La Vực bảo người mở máy cho Hiểu Quả chơi.

Hiểu Quả lăm lăm cái búa thật to trong tay, cậu chăm chú rình chuột, thế nhưng phản ứng chậm chạp khiến cậu đập bôm bốp mà vẫn chẳng trúng con nào.

Khuôn mặt Hiểu Quả dần hiện vẻ suy sụp.

La Vực chỉ chống cằm, cười nhìn dáng vẻ gắng sức của Hiểu Quả, không hề có ý giúp đỡ cậu. Mãi tới khi Hiểu Quả phình miệng nôn nóng tới thở không ra hơi, La Vực mới chậm rãi cầm búa khác đập “Bộp” một cái.

—- 1 điểm!

“A a, đánh trúng rồi, đánh trúng rồi!” Hiểu Quả vui thật là vui, có vẻ như tự cậu đánh trúng hay người khác trúng cũng không quan trọng.

La Vực lại đập giùm cậu mấy phát nữa, mắt nhìn điểm dần tăng lên, Hiểu Quả vui lắm, cơ mà chẳng bao lâu sau, La Vực đã mệt.

Đúng lúc này, Cù Phong gõ cửa vào, báo Hàng tiên sinh dưới lầu đang uống rất high, say tới lộn nhào trên lan can.

La Vực nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đứng dậy xem hắn đã chết hay chưa. La Vực bảo Hiểu Quả ngoan ngoãn đợi, không được chạy linh tinh, sau đó chống quải trượng đi xuống lầu. Tới nơi y liền phát hiện tên này đúng là chơi sung thật, uống mềm nhũn người, lan can thì thấp, Hàng Nham ngã xuống thảm, miệng vẫn lẩm bẩm đòi rượu.


La Vực đứng cách khoảng mười bước nhìn một lát, nói với Cù Phong, “Trước khi cậu ta tắt thở thì không cần nói cho tôi biết.”

Cù Phong cười, “Vậy rượu Hàng tiên sinh gọi…”

“Cứ đưa cho bọn họ,” La Vực đáp, “Cậu ta tự chết lát nữa sẽ tự sống dậy.”

Bỏ lại lời này xong, La Vực liền quay về phòng.

Bên kia, Hiểu Quả đang ngồi trong phòng tính ngoan ngoãn nghe lời La Vực, nhưng không biết có phải vì vừa nãy uống nhiều nước trái cây quá không, tự nhiên cậu buồn đi xì quá thể. Những người như cậu thường kiểm soát bản thân kém, nhẫn nại cũng kém, khả năng trước thì Hiểu Quả đã học tập cải thiện rất nhiều, nhưng mà vế sau thì khó với cậu quá. Hiểu Quả nín không nổi, cậu cũng không biết trong phòng có toilet riêng, nhún nhún tại chỗ một lúc thì cậu không nghe theo lời dặn của La Vực nổi nữa, mở cửa muốn ra ngoài.

May mà La Vực lường trước gọi người trông phòng này, A Bình vừa ngó thấy cửa phòng mở, bên trong không có ai liền lập tức theo đuôi Hiểu Quả, thành công chặn đường đối phương.

Nhìn thấy Hiểu Quả không ngừng giậm chân, A Bình đành tìm một toilet gần nhất cho cậu giải quyết.

Hiểu Quả thoải mái xong, rửa tay rồi ngoan ngoãn quay trở về, bỗng có hai người phụ nữ túm được cậu.

Thực ra, hai người họ đã để ý Hiểu Quả lâu rồi, giờ giữ chặt cậu để nhìn cho kỹ hơn.

“Thật là cậu sao… Cậu vậy mà không thay đổi một chút nào, A Phân… A Phân cô mau tới xem đi… Tôi không nhận nhầm người..”

Cô gọi người phụ nữ bên kia tới, người kia nhìn Hiểu Quả một lúc, cuối cùng lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

“A, đúng rồi đúng rồi… Chính là cậu ấy, chúng ta còn vừa nói tới cậu ấy mà. Để tôi nghĩ xem nào, cậu ấy tên là, Noãn… Noãn gì đó… Lâu lắm không gặp, tôi quên mất rồi…”

Hành động bất ngờ của hai người dọa Hiểu Quả sợ muốn chết. A Bình nghe được động tĩnh, vội vàng chạy vào tách hai bên ra.

“Này này này, các quý cô các quý cô, hai người uống say rồi. Đừng nhận sai người, hai người ở phòng 3 đúng không? Để tôi bảo nhân viên phục vụ đưa hai người về phòng.”

A Bình gắng sức tận lực một hồi, mãi mới kéo Hiểu Quả thoát khỏi ma trảo của mấy người kì quái kia.

Tới khi Hiểu Quả về phòng, La Vực đã ngồi chờ cậu một lúc.

A Bình vội vàng báo lại chuyện bất ngờ ở nhà vệ sinh ban nãy, xem như giải thích hộ Hiểu Quả lý do tại sao cậu lại đi mà không nói tiếng nào.

La Vực yên lặng nghe, ánh mắt nhìn Hiểu Quả thoáng gợn sóng.

Y vẫy Hiểu Quả, bảo cậu ngồi xuống cạnh mình, vuốt tóc cậu, nói, “Tuy cậu cứ thích chạy linh tinh, nhưng tôi không giận, bởi vì… Tôi thích Hiểu Quả nhất. Còn Hiểu Quả thì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận