Thằng Nhỏ Ngốc

Lúc La Vực dắt Hiểu Quả về phòng, Hiểu Quả vẫn còn rối rắm chuyện ảnh chụp mà La Vực vừa nói. Hiểu Quả đã từng thấy máy ảnh rồi, nhưng kinh nghiệm chụp ảnh của cậu quả thực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoài chụp ảnh chứng minh, ấn tượng về chụp ảnh của cậu chỉ có mỗi khi Gia đình Thiên sứ có hoạt động.

“Ảnh chụp… Rất đẹp…”

Đối với Hiểu Quả, mọi bức ảnh đều vô cùng thần kỳ và đẹp đẽ, cậu đã từng thấy mình trong ảnh, chính là loại phải nhìn căng mắt thì mới thấy mình trong cả đám. Bởi vì ảnh là do trạm tình thương thuê người tới chụp, cho nên Hiểu Quả không được cầm, có một khoảng thời gian ảnh được treo trong tủ kính ở hành lang trạm thiên sứ, mỗi khi có thời gian Hiểu Quả lại chạy tới ngắm nhìn. Nhưng sau này trạm thay ảnh khác, bỏ bức đó đi, nên Hiểu Quả không được nhìn thấy nữa.

La Vực nhìn cậu, hỏi, “Vậy cậu không có ảnh của ai sao?”

Đúng lúc này, dì Chu vào cửa đưa thuốc cho Hiểu Quả uống. Tuy cơ thể cậu đã hoàn toàn hồi phục, song tâm lý vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới ổn định lại được. Bác sĩ Lưu kê thuốc cho cậu, cả thuốc viên và thuốc nước đều có tác dụng tĩnh tâm, tập trung suy nghĩ, Hiểu Quả chắc còn phải uống lâu lâu nữa.

Hiểu Quả nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Ảnh mẹ thì sao? Nếu không có ảnh mẹ, cậu còn nhớ rõ dáng vẻ của mẹ không?”

Y vừa nói, Hiểu Quả liền gật đầu liên tục như trống bỏi.

“Nhớ… Sẽ không quên, mẹ.”

“Vậy mẹ trông thế nào?” La Vực tò mò.

“Mẹ… Ừm… Tóc dài, mắt….rất to, miệng… miệng… như vầy, không, là như vầy…” Có lẽ cậu thực sự rất nhớ hình dáng mẹ, nhưng lại không nói rõ được. Cậu sốt ruột, không khỏi hoa chân múa tay, nước thuốc trong tay đổ vào quần áo mà Hiểu Quả cũng không nhận ra, chỉ một mực cố gắng diễn đạt.


Thấy vậy, La Vực cầm lấy thuốc trong tay cậu, bảo dì Chu đổ thêm lần nữa, vừa vỗ vai Hiểu Quả vừa an ủi, “Đừng lo, quên mất thì từ từ nghĩ lại cũng được.”

“Ô… Không phải, tôi nhớ rõ, nhớ rõ.” Hiểu Quả kiệt lực cam đoan. Dáng vẻ của mẹ, Hiểu Quả sao có thể quên được.

La Vực thấy Hiểu Quả cuống cuồng, đành nói, “Tôi biết cậu nhớ rõ, nhưng cậu mới ốm dậy mà đúng không? Vừa về từ bệnh viện, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, chờ chúng ta nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc dậy là lại tốt thôi.”

Lời giải thích này làm Hiểu Quả có chút nghi hoặc, nhưng cẩn thận tự hỏi một lúc xong, cậu vẫn dễ dàng chấp nhận.

“Ngủ…thật ngon….” Hiểu Quả đồng ý.

“Ừ.”

La Vực đưa thuốc cho Hiểu Quả uống, rồi nhìn cậu nghe lời dì Chu đi lấy quần áo tắm rửa. Song chưa được vài phút, Hiểu Quả đã ra. Cậu do dự đứng trước mặt La Vực một chốc, sau đó cẩn thận giữ chặt tay y.

La Vực không nhúc nhích.

Hiểu Quả nom mặt y không có vẻ gì phản đối, thế là cậu bắt đầu dùng sức, muốn kéo La Vực theo mình.

La Vực bị kéo hơi ngả về phía trước, nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của Hiểu Quả, còn nghe thấy tiếng hự hự dùng sức rầm rì trong cổ cậu, cuối cùng cũng phối hợp theo cậu.


Ở bệnh viện Hiểu Quả đa số chỉ lau người. Lo tình trạng của cậu không ổn định, cho nên khi ở bệnh viện Sùng Quang La Vực chỉ chọn phòng không có bồn tắm. Từ khi chuyển về đây Hiểu Quả càng thêm ỷ lại vào La Vực, hơn nữa mấy ngày gần đây hai người thân mật ở chung, làm cho Hiểu Quả cần có La Vực bên cạnh khi làm rất nhiều việc.

La Vực nhìn động tác ngốc nghếch của Hiểu Quả. Mỗi khi cởi áo, cậu sẽ phải túm cả hai tay lẫn cổ rồi xếch lên, thế nên áo sẽ bị kéo thành một đường vòng cung, tóc tai cũng rối bù xù, mấy cái áo rẻ tiền chất lượng kém trước kia của cậu đều vì vậy mà có cổ bị giãn sắp tụt xuống bả vai tới nơi, say này khi cậu chuyển về biệt thự, mấy cái áo đó đều bị dì Chu vứt đi hết.

Hiểu Quả không hề cảm thấy cách cởi áo của mình có vấn đề gì, cậu yêu quý nâng niu quần áo của mình lắm. Giống như bây giờ, Hiểu Quả còn nghiêm túc kéo lại tay áo, lật áo đúng mặt, xếp gọn vạt áo về đúng vị trí cũ rồi mới vừa lòng bỏ nó vào sọt.

La Vực an vị cách cậu mấy mét, nhìn cậu mặc mỗi chiếc quần đùi con con đứng đó lộn ống tay áo, đưa lưng trần về phía y. Hiểu Quả ăn khá nhiều, nhưng trước kia cậu dinh dưỡng không đầy đủ, gần đây còn bị kinh sợ liên tục, vì thế lúc cởi quần áo trông cậu vẫn hơi gầy, tấm lưng cong cong của Hiểu Quả có thể nhìn thấy rõ xương hồ điệp, màu da rất trắng, vừa mềm mại vừa trơn bóng, thoạt nhìn hệt như một đứa trẻ. Nhưng nếu đánh giá chỉnh thể, lại thấy rõ Hiểu Quả đã là người lớn, chân cậu thon dài, dáng người thậm chí còn cao hơn dì Chu một chút.

Đúng vậy, Hiểu Quả không phải trẻ con, mặc dù có lẽ tâm trí cậu chưa đạt tới tiêu chuẩn này, nhưng cậu đích thực đã là một người trưởng thành, La Vực không quên. Chỉ là, mỗi khi trải qua giây phút này, y mới cảm nhận điều ấy rõ ràng hơn.

La Vực nhìn người trước mặt, vô thức nhíu mày.

Khi Hiểu Quả cởi luôn quần nhỏ, cao hứng bước vào khu tắm vòi hoa sen, hai mắt La Vực bỗng ánh lên tia tối tăm, như thể không vui, lại như không kiên nhẫn, y lẳng lặng chuyển mắt.

Bên tai văng vẳng tiếng ca, ngón tay La Vực nhẹ nhàng gõ lên tủ vài cái, quay qua vách tường, ấn điện thoại điện tử trên đó.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã có động tĩnh.


La Vực đứng dậy, không nghe Hiểu Quả ca hát, chờ cậu tắm như cậu hy vọng. Y bước ra ngoài, nói với Phương Tỉ vừa lên lầu, “Anh vào trông cậu ấy, nghe thấy tiếng nước ngừng thì gọi tôi.”

Thầy Phương kinh ngạc, hắn không ngờ La Vực vẫn cùng Hiểu Quả tắm rửa. Song chỉ hồ nghi vài giây ngắn ngủi, Phương Tỉ đã bình tĩnh gật đầu.

Vậy nhưng, Phương Tỉ đang định đẩy cửa vào, La Vực lại quay đầu nói, “Quên đi, anh cứ đứng đây chờ, để cậu ấy xong thì tự ra.”

Yêu cầu này không cần nghĩ đã thấy kì quặc, cơ mà nếu thầy Phương muốn so đo rõ ràng mọi chuyện với La Vực, sợ là chưa bị đuổi ra khỏi nhà thì đã tự làm mình phát điên. Vì thế, dù La Vực có dặn dò thế nào, thầy Phương cũng đồng ý làm theo ngay tắp lự.

Giao người cho Phương Tỉ xong, La Vực đi xuống phòng dưới lầu. Trước kia y không thích ngâm mình lắm, mà giờ y lại cố ý xả đầy nước vào bồn tắm, nhìn mặt nước gợn sóng đã từng dọa Hiểu Quả sợ hãi, La Vực bỗng có cảm giác thỏa mãn sảng khoái kỳ lạ. Y cởi quần áo bước vào bồn, dòng nước ấm áp lập tức bao lấy cơ thể. La Vực thoải mái nhắm mắt lại.

Chỉ là, y vốn tính ngâm mình, thả lỏng một phen, nào ngờ mới nằm xuống chưa được bao lâu đã mở mắt. Y lẳng lặng nhìn trần nhà, mơ hồ nghe được tiếng ngâm nga xa xa truyền tới, rõ ràng căn phòng này cách âm tốt như vậy.

Một lát sau, La Vực ngồi dậy, qua quýt xả nước, đứng dậy khoác áo tắm bước ra ngoài.

Sự thật chứng minh, tiếng ca vừa rồi La Vực nghe được chỉ là ảo giác của y, Hiểu Quả không hề vui vẻ hát, mà đang sốt ruột chạy khắp nơi tìm La Vực.

Vừa thấy y chậm rãi lên tầng, Hiểu Quả tức thì chạy đến ôm đối phương.

Thầy Phương đứng từ xa nhìn thấy, mặt hơi cứng lại, “Xin lỗi, La tiên sinh.”

La Vực cảm giác eo mình bị ôm thật chặt, cắt lời giải thích của hắn, “Không sao, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Đợi Phương Tỉ rời đi, La Vực mới kéo tay cậu ra, dắt cậu vào phòng tắm lần nữa.


Bởi vì lúc trước La Vực đã dặn Hiểu Quả phải mặc quần áo rồi mới được ra ngoài, cho nên dù rất lo lắng không tìm được y, nhưng cậu vẫn nhớ lời y dặn mà mặc quần áo vào trước, sau đó mới chạy ra ngoài tìm. Thế nhưng quần áo bị mặc rất kì lạ, hoa văn trước ngực áo lại quay ra đằng sau, một bên ống quần bị cuộn lên đầu gối, dép lê thì chiếc có chiếc không, có thể thấy lúc ấy cậu cuống quýt vội vàng thế nào. Hơn nữa Hiểu Quả còn quên không lau tóc, từng lọn từng lọn dán vào da đầu, nước chạy dọc theo má chui vào cổ áo.

La Vực đảo mắt nhìn tất cả, không gọi dì Chu lấy quần áo mới cho Hiểu Quả. Y mở ngăn kéo, lấy một chiếc áo phông của mình, cởi cái áo đã ướt sũng của Hiểu Quả, rồi thay áo của mình cho cậu.

Vai Hiểu Quả nhỏ hơn La Vực, cho nên cậu mặc áo y có hơi rộng, may mà không rớt xuống.

La Vực cầm luôn cái áo cũ để lau tóc cho cậu. Hiểu Quả nhìn thấy La Vực thì sẽ không sợ nữa, vải dệt bông bông kia cọ vào mặt Hiểu Quả làm cậu buồn, không khỏi bật cười khanh khách, vừa cười vừa trốn.

Bình thường La Vực sẽ cười cùng Hiểu Quả, vậy nhưng bây giờ, khóe miệng y mới cong lên một nửa, không biết sao đã sững lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vẻ mặt La Vực có vẻ phức tạp, song chỉ vài giây sau đã trở lại bình thường.

La Vực cởi nốt quần cho Hiểu Quả, bắt cậu đi ngủ, còn mình thì đi tắt đèn, rồi cũng nằm xuống giường.

Vừa vào chăn, Hiểu Quả đã nhích về phía La Vực. Sau khi bị dọa một trận, buổi tối Hiểu Quả rất hay mơ thấy ác mộng. Cậu không giãy dụa kêu gào gì, nhưng thỉnh thoảng sẽ tỉnh dậy giữa đêm, sau đó gọi “Mẹ”, hoặc gọi tên La Vực. Những lúc ấy, La Vực sẽ ôm Hiểu Quả, y không cần dỗ dành an ủi gì, Hiểu Quả sẽ tự chầm chậm tỉnh táo lại rồi ngủ thiếp đi. Cứ vậy nhiều lần, không biết từ khi nào đã trở thành thói quen.

Tuy nhiên, bây giờ Hiểu Quả nhích vào, La Vực lại không vươn tay ra nữa, chỉ yên lặng nằm đó như đã ngủ.

Hiểu Quả không thấy La Vực có động tác gì, liền nhích nhích chủ động ôm cánh tay La Vực, gác cằm lên vai y. Tìm được tư thế mình hài lòng, Hiểu Quả an tâm nhắm mắt lại.

La Vực có thể cảm giác được sức nặng hơi đè lên mình, nhưng y không nhúc nhích, mãi tới khi nghe được tiếng hít thở đều đều ngay sát gần, y mới hơi nghiêng đầu.

Hiểu Quả ngủ rất sâu, môi cũng hơi mở ra. Nhìn khuôn mặt say ngủ vô tội trước mắt, La Vực bỗng nhớ tới câu hỏi của La Vũ Lan.

“Tất cả mọi chuyện trở thành như ngày hôm nay, đều là chủý của cháu lúc trước sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận