Quỳnh lại làm Nga kinh ngạc.
Sáng nay, vừa vào lớp, Quỳnh lấy trong cặp ra một cuốn sách đưa cho Nga:
- Nga đọc cuốn này không ?
Cuốn sách được bọc trong một tờ giấy báo nên Nga không biết đó là cuốn gì. Nó cầm lấy cuốn sách và tò mò tháo tờ giấy ra.
Khi nhìn thấy bìa sách, Nga há hốc miệng, không nói được một lời. Trên tay Nga là cuốn Những Con Chim Ẩn Mình Chờ Chết của Collen Mc Cullough.
Cũng giống như cuộn băng nhạc tiền chiến lần trước, cuốn sách Quỳnh đưa lần này khiến Nga sửng sốt vô cùng. Lần trước thì có thể cho là ngẫu nhiên, nhưng lần này Nga không bằng lòng với cách giải thích như vậy. Ngẫu nhiên gì mà ngẫu nhiên hoài! Hẳn là có một phép lạ nào đây! Bằng không Quỳnh đích thị là Tôn Ngộ Không giả dạng. Quỳnh biến thành con ruồi vo ve trong nhà Nga mà Nga không biết.
Nga nhìn Quỳnh, hoang mang hỏi:
- Sao anh không cho Nga mượn cuốn nào mà lại cho mượn cuốn này ?
Quỳnh cười:
- Tại tôi đọc cuốn này, tôi thấy hay.
Quỳnh trả lời kiểu đó, Nga chẳng bắt bẻ vào đâu được. Nga ấm ức lắm. Nhưng nó chẳng nghĩ ra cách nào để dò xét nguyên nhân của sự ngẫu nhiên kỳ lạ kia.
Chợt Nga sáng mắt lên. Nó cất giọng hỏi, vẻ ranh mãnh:
- Sao anh không cho Nga mượn cuốn Tận cùng là cái chết. Cuốn đó cũng hay vậy.
Quỳnh lắc đầu:
- Tôi không có cuốn đó.
Nga lại hỏi:
- Thế cuốn Dấu vết kẻ sát nhân, anh có không ?
Quỳnh lại lắc đầu.
Nga khịt mũi:
- Cuốn Nô tì Isaura ?
Quỳnh gật đầu, giọng thản nhiên:
- Cuốn này thì tôi có. Ngày mai tôi đem cho Nga.
Nga trố mắt nhìn Quỳnh như thể nhìn một người vừa bước ra từ... đĩa bay. Nó chỉ còn có cách chép miệng kêu lên:
- Lạ ghê!
Quỳnh chớp mắt:
- Gì đâu mà lạ!
- Lạ chứ! Làm như tất cả mọi cuốn sách Nga thích, anh đều có.
- Đó là Nga nói vậy thôi. Chứ thiếu gì cuốn Nga thích mà tôi không có.
Trưa đó, Nga đạp xe về nhà với một tâm trạng vui vẻ. Ăn cơm trưa xong, hẳn Nga sẽ chẳng đi chơi đâu. Nga sẽ dành ra suốt buổi chiều để đọc cuốn Những con chim ẩn mình chờ chết. Nga đã xem phim này rồi. Nga rất thích. Nhưng sách thì Nga chưa đọc.
Chiều, Nga đang nằm đọc sách thì Khải lò dò tới.
Nga ở trong nhà, nghe thằng Ngoạn kêu toáng lên từ ngoài cổng:
- Bạn chị Ngàn tới! Bạn chị Ngàn tới!
Thế là Nga đành phải lồm cồm ngồi dậy, bước ra.
Chị Ngàn đã ngồi ngoài phòng khách tự bao giờ. Đối diện với chị là Khải. Anh đang cầm trên tay một cuốn sách.
Thấy Nga xuất hiện, Khải liền hớn hở chìa cuốn sách về phía Nga:
- Tôi đem cuốn Những con chim ẩn mình chờ chết cho Nga nè!
- Cám ơn anh! - Nga hắng giọng - Nhưng Nga có cuốn đó rồi!
Câu trả lời của Nga như một gáo nước lạnh tạt vào ngực Khải. Anh sững sờ:
- Sao ? Nga có rồi hả ?
Nga gật đầu:
- Ừ, Nga có rồi!
Khải vẫn chưa hết bàng hoàng:
- Thật không ? Sao lẹ quá vậy ?
Thấy Khải có vẻ không tin lời mình, cả chị Ngàn cũng đưa mắt nhìn Nga nghi ngờ, Nga liền quay vào trong nhà lấy cuốn Những con chim ẩn mình chờ chết đem ra.
Khải nhìn cuốn sách trên tay Nga với vẻ bối rối:
- - đâu Nga có vậy ?
Nga đáp, giọng thản nhiên:
- Quỳnh cho Nga mượn sáng nay.
Khải thấy tim mình thót lại. Hóa ra là thằng quỷ nhỏ. Hắn đúng là một... con quỷ, lúc nào cũng ám mình. Tướng mạo xấu xí, lúc nào cũng bẽn lẽn rụt rè, nhưng thật ra hắn chỉ làm bộ làm tịch thế thôi. Đó là cái vỏ ngoài của hắn. Nấp đằng sao lớp áo ngụy trang đó, hắn chính là một con chim ẩn mình chờ... hãm hại người khác. Mà người khác đó, khổ thay, chính là Khải. Càng nghĩ, Khải càng cay đắng. Khải thấy mình chẳng giống Sơn Tinh một tí ti ông cụ nào. Khải có vẻ là Thủy Tinh hơn. Thủy Tinh lúc nào cũng lề mề, cũng thua Sơn Tinh. Ngay cả một cuốn sách cỏn con mà Thủy Tinh cũng đem tới chậm, để Sơn Tinh tranh công mất. Thật tức ơi là tức!
Hôm đó, Khải ra về trong bẽ bàng. Anh giận Quỳnh. Anh giận Nga. Anh giận cả thiên hạ. Rồi sau khi hờn giận hết thảy mọi người, Khải quay lại giận chính mình. Đầu đuôi cũng tại mình đểnh đoảng mà ra. Và Khải quyết tâm làm lại từ đầu. Anh sẽ thực hiện một kế hoạch mới, kế hoạch anh đã ấp ủ từ lâu.
Trong khi Khải đang quay cuồng với hàng trăm ý nghĩ trên đường về thì chị Ngàn hỏi Nga:
- Em quen với Quỳnh nào vậy ?
Nga lúng túng:
- €, Quỳnh là bạn học cùng lớp với em.
Chị Ngàn nheo nheo mắt:
- Quỳnh là bạn trai hả ?
Nga ngạc nhiên:
- Sao chị lại hỏi vậy ?
Chị Ngàn khịt mũi:
- Tại tên Quỳnh giống như tên con gái. Hôm trước chị nghe Khải nhắc tới Quỳnh một lần, chị tưởng là bạn gái của em.
Nga giật thót. Nga không biết Khải nhắc tới Quỳnh trong trường hợp nào. Nó nhìn chị Ngàn, dò hỏi:
- Khải nói gì về Quỳnh vậy ?
Chị Ngàn lắc đầu:
- Khải chẳng nói gì. Hôm em đến nhà Hạnh, Khải tưởng là em đến nhà Quỳnh.
Nga nhăn mặt:
- Tưởng gì mà tưởng kỳ vậy!
Chị Ngàn dòm Nga:
- Có gì đâu mà kỳ! Em đến nhà Quỳnh cũng được chứ sao!
Nga nhún vai:
- Tự nhiên ai lại đến nhà bạn trai!
Chị Ngàn bỗng buột miệng:
- Nếu em ngại, sao em không rủ Quỳnh về nhà chơi ?
Lời đề nghị bất thần của chị Ngàn khiến Nga không biết đối đáp như thế nào. Chưa bao giờ Nga có ý định đó. Nếu Quỳnh xuất hiện, chẳng hiểu thái độ chị Ngàn sẽ ra sao. Bộ tịch kỳ quái, cái mũi cà chua và hai vành tai ít khi chịu nằm yên của Quỳnh hẳn sẽ khiến chị Ngàn chết khiếp. Lúc đó, chẳng biết chị Ngàn sẽ nhìn Nga bằng ánh mắt như thế nào. Hẳn chị sẽ vô cùng sửng sốt khi thấy Nga thích chơi với Quỳnh hơn là với anh chàng Khải đẹp trai và lịch sự.
Thái độ lúng túng của Nga khiến chị Ngàn đâm nghi. Chị hỏi:
- Sao em suy nghĩ lâu lắc vậy ?
Nga cười gượng gạo:
- Lâu lắc gì đâu! Có điều... em không muốn rủ Quỳnh về nhà.
Giọng điệu ngập ngừng của Nga càng khiến chị Ngàn thắc mắc:
- Sao em lại không muốn rủ Quỳnh đến chơi ? Em giới thiệu bạn của em với chị là điều bình thường, có gì mà ngại ?
Nga càng bối rối. Nó tìm cách chối quanh:
- Em có ngại gì đâu! Em chỉ sợ là Quỳnh không chịu tới.
- Sao Quỳnh lại không chịu tới ? - Chị Ngàn trố mắt.
Nga chép miệng:
- Ừ, tính Quỳnh vậy. Quỳnh ít khi tới nhà ai.
Lý do Nga đưa ra chẳng thuyết phục được chị Ngàn. Nhưng thấy Nga không muốn dẫn Quỳnh về nhà chơi, chị cũng chẳng ép. Chị chỉ buột miệng hỏi vậy thôi, chứ trong lòng chị, cái tên Quỳnh chỉ lướt qua như gió thoảng. Chị không tin Nga lại có được một người bạn trai nào d- thương và chu đáo hơn Khải.