Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi FULL


8h sáng Giang Huyền Tranh đã đánh thức Bạch Sanh dậy cùng mình đi dạo quanh thành phố, đã là tuần trăng mật thì không nên ru rú ở trong khách sạn mà chẳng làm gì cả.
Đem Bạch Sanh quấn thành con nhộng, cẩn thận choàng thêm một tầng khăn lông ấm áp, đến cả giày cũng là loại đế cao dày cộm.

Lúc này trông Bạch Sanh chẳng khác gì một cái bánh bột biết đi, thậm chí thân hình không được cao mấy của nàng còn lùn thêm mấy phân nữa.
Nhìn chính mình trong gương, Bạch Sanh phụng phịu không muốn mặc, nhưng Giang Huyền Tranh nói hài tử cũng cần phải giữ ấm nên buộc lòng nàng phải mặc mấy lớp quần áo ra đường.
Đường đi vào buổi sáng khá vắng vẻ, lớp tuyết đọng trên mái nhà lộp bộp rơi xuống trước hiên, tạo thành một vũng nước khi mặt trời lên.
Hai người chủ yếu là dạo quanh thành phố, thấy cửa hiệu nào đẹp mắt sẽ ghé vào xem thử, dạo hết một vòng thì tay cũng đã lỉnh kỉnh túi giấy túi vải các kiểu.
Gian hàng quần áo trẻ con là Bạch Sanh ghé lại lâu nhất, lựa lựa chọn chọn vài bộ quần áo thật dễ thương dù biết mấy món này có thể ở trong nước nàng cũng bán, nhưng đã đi thì cũng nên mua cho hài tử một thứ gì đó làm kỷ niệm ở Paris hoa lệ này.
Quần áo, giày dép tất cả đều có đủ, về nước có thể sẽ không cần phải mua sắm gì nữa.
Trong lúc đi dạo mới phát hiện một chi nhánh của Phương gia ở Paris, Bạch Sanh lôi kéo Giang Huyền Tranh vào cùng mình, nàng đến giờ vẫn cảm thấy ở mình và Phương phu nhân có gì đó rất giống nhau nên đặc biệt có cảm tình.
Thật không ngờ Khúc Tang cũng ở đó, dẫn theo Phương nhị tiểu thư Phương Mạch đi cùng mình.

Tiểu Phương Mạch năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, được mẹ Tang và mẹ Hàm dẫn đến Pháp học hỏi và quan sát tình hình hoạt động của chi nhánh, dù sao sớm hay muộn cũng sẽ giao lại công ty Phương gia cho Phương Mạch quản lý.
Khúc Tang nhận ra Bạch Sanh liền vui vẻ đi ra đón tiếp: "Giang phu nhân lâu ngày không gặp."
Ba chữ 'Giang phu nhân' này Bạch Sanh nghe xong vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy thích thú, so ra 'Giang phu nhân' vẫn nghe hay hơn 'Bạch tiểu thư'.
Phương Mạch rất có phong thái alpha, cúi người lịch thiệp chào hỏi: "Xin chào phu nhân."
"Đây là..."
Khúc Tang ôm lấy hai vai của con gái, đối Bạch Sanh cười nói: "Là con gái thứ hai của tôi, Phương Mạch."
"Hóa ra là nhị tiểu thư Phương gia." Bạch Sanh khom người đối diện với tiểu Phương Mạch, cong mắt cười: "Nếu tôi có thể sinh được một đứa nhỏ đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy nhỉ?"

"Không phải Giang phu nhân vẫn đang mang thai hay sao? Trước sau gì cũng sẽ sinh được một đứa nhỏ đáng yêu như vậy thôi."
Bạch Sanh sửng sốt nhìn lên, phát hiện là một người xa lạ, dường như nàng chưa gặp qua người này.

Người nọ mặc một bộ vest nữ màu tro, phía sau còn có một tiểu cô nương nhỏ hơn nàng vài tuổi, mặt ngọc đẹp như tượng.
Khúc Tang lên tiếng giới thiệu: "Là chồng tôi, Phương Hàm, và con gái lớn Phương Đăng Du."
Phương Hàm đưa tay về phía Giang Huyền Tranh, lịch sự nói: "Nhiều lần hợp tác lại không có cơ hội gặp mặt, hôm nay có thể thấy Giang minh tinh đây thật sự là vinh hạnh lớn của Phương gia."
"Phương tổng quá lời rồi." Giang Huyền Tranh vươn tay kéo Bạch Sanh vào lòng, cười cười nói: "Tôi dẫn theo vợ con đến đây hưởng tuần trăng mật, không nghĩ gặp được Phương tổng ở đây, thật vinh hạnh."
Khúc Tang lên tiếng cắt ngang mấy lời chào hỏi rập khuôn của các nàng: "Nào, chúng ta nên vào trong uống chút trà rồi nói chuyện được chứ?"
"Được thôi."
Phương Hàm và Khúc Tang đi trước dẫn đường, một mạch lách người đi đến phòng tiếp khách, bên trong bố trí sẵn hai bộ ghế sofa lớn đủ cho năm sáu người ngồi.
Phương Đăng Du chịu trách nhiệm rót nước, lúc đưa nước cho Giang Huyền Tranh nhịn không được mà nói: "Nhỏ như vậy mà có thể làm đại minh tinh rồi, em cũng lợi hại thật đấy."
Giang Huyền Tranh cười cười, không có ý nói một câu khách sáo.
Bạch Sanh nhìn lướt qua Phương Đăng Du, dựa theo lời nói có thể nghe ra được cô nương này lớn hơn cả Giang Huyền Tranh nhà nàng, nhịn không được nghi hoặc mà hỏi: "Tiểu thư niên kỷ bao nhiêu rồi?"
"Vừa tròn hai mươi." Phương Đăng Du híp cong đôi mắt xinh đẹp của mình: "Kết hôn sớm hơn phu nhân vài năm."
"A?!"
Trong lòng Bạch Sanh chấn động, có phải là nàng lạc hậu quá hay không nhưng dạo này có quá nhiều alpha thậm chí là omega kết hôn rất sớm, đến mức chưa đủ tuổi đã kết dịch cả rồi.
Tuy nghĩ vậy nhưng Bạch Sanh cũng không có lên tiếng hỏi, chậm chạp cầm lên tách trà nóng uống một ngụm, cảm giác tê lạnh lướt trên da thịt triệt để biến mất, thay vào đó là hương trà thanh thuần quẩn quanh chóp mũi.
"Giang phu nhân có vẻ thích trà nhỉ?" Phương Hàm lịch sự mở miệng: "Lần đầu gặp mắt cũng chỉ có chút trà lạt, mong rằng Giang phu nhân không chê."
"Tất nhiên là không rồi." Bạch Sanh đặt tách trà xuống bàn, đưa mắt nhìn sang Giang Huyền Tranh ở bên cạnh: "Tôi và A Tranh đều rất vui khi được các vị mời đến đây."
"Giang phu nhân lại khách sáo nữa rồi, chúng ta cũng tính là quen biết, không cần phải câu nệ tiểu tiết như vậy đâu."

Khúc Tang vừa nói vừa kéo áo khoác lông chồn đắt đỏ của mình lên, khóe mắt hạnh trong trẻo như thu thủy, không ai nhìn ra được nữ nhân này đãbốn mươi tuổi.

Thời gian không thể chi phối được Khúc Tang, gương mặt lẫn dáng vóc dừng lại ở năm hai mươi bốn tuổi, giống như vò rượu càng ủ càng thơm nồng cũng càng say đắm.
Phu thê lấy nhau hai mươi năm nhưng chưa từng thấy Phương tổng cùng phu nhân tranh chấp, loáng thoáng nghe báo đài đưa tin hai người này có chút bất đồng quan điểm mà ly thân, tuy vậy vẫn gương vỡ lại lành hạnh phúc sống đến bây giờ.
Ánh mắt Phương tổng nhìn phu nhân lúc sẽ nhu tình như thu thủy, cũng có lúc nhiệt tình nóng bỏng, hoàn toàn không che giấu tia tình ý ngọt ngào chết người kia.
Thật sự rất biết khiến người khác ghen tỵ nha.
Bạch Sanh mím mím môi, liếc nhìn tiểu lão công vẫn đang nhàn nhã uống trà, đôi khi sẽ cùng Phương Hàm nói vài câu, phần lớn đều nằm trong phạm vi công việc.
Phần Khúc Tang thì niềm nở bắt chuyện với Bạch Sanh, khi biết nàng có thai thì đặc biệt cao hứng, còn ân cần dặn nàng làm cách nào để dưỡng thai sinh con ra khỏe mạnh.
Khi biết Khúc Tang sinh con mà không có Phương tổng ở bên cạnh, Bạch Sanh dè dặt hỏi: "Cái kia, Phương phu nhân khi sinh đại tiểu thư, có hay không đau đớn giống như mấy lời trên mạng hay nói?"
"A?" Khúc Tang dở khóc dở cười: "Lời trên mạng chỉ tin được một nửa thôi, phải xem vào cơ địa của mỗi người.

Nhất là những người hông quá nhỏ, lúc sinh xương chậu nở không đủ rộng có thể sẽ gặp nhiều đau đớn.

May mắn phần hông của tôi cũng không tính là quá nhỏ, mà Du nhi là con đầu nên khá nhỏ bé, lúc sinh không gặp vấn đề gì lớn cũng chẳng đau như mấy lời trên mạng truyền nhau."
Bạch Sanh gật gù, nàng trộm liếc nhìn phần hông của mình, ừm~ không tệ, nhất định không đau như trên mạng nói!
Bộ phận trên cơ thể khiến Bạch Sanh kiêu ngạo nhất là ngực vào mông, cần cong có cong, cần đàn hồi có đàn hồi, thậm chí còn có thể ngẩng cao đầu mà nhìn mấy cô hoa hậu dáng chuẩn ba vòng.

Chỉ có điều vòng hai nàng khá là gây khủng hoảng, chắc là do dạo này ăn quá nhiều nên mới tăng cân nhanh như vậy, so với vòng eo nhỏ xíu của Phương phu nhân thì thật đáng hổ thẹn.

Hai omega nói đến hăng say, nếu không phải Phương Hàm còn phải dẫn Phương Mạch đến chi nhánh thứ hai thì có thể các nàng sẽ nói đến tận hứng mới thôi.
Tạm biệt nhau ở phố lớn Paris, gia đình Phương Hàm lái xe đi ngược về hướng bắc, còn Bạch Sanh và Giang Huyền Tranh thì đi về phía trung tâm mua sắm ở hướng nam.
Trên xe, Khúc Tang trầm lặng suy nghĩ, đôi chân mày giãn ra lộ tiếu ý nhàn nhạt.
Phương Hàm lái xe vẫn không quên quan sát vợ con ở phía sau thông qua kính chiếu hậu, bắt gặp tiếu ý của của phu nhân nhịn không được mà hỏi: "Hình như chị rất thích Giang phu nhân."
"Ân, cô ấy giống chị." Khúc Tang ngẩng đầu lên, đối diện với kính chiếu hậu trước xe mà nở nụ cười: "Gả cho một người quá trẻ con."
"Nhiều năm như vậy vẫn xem em là trẻ con sao?" Phương Hàm đánh lái rẽ sang đường khác, nhướn đôi chân mày đẹp: "Chị có thấy trẻ con nào sinh ra được hai đứa nhỏ không?"
"Mẹ Hàm lại ganh đua nữa rồi." Phương Đăng Du chống gò má đầy thịt của mình, híp híp mắt: "Thảo nào mẹ Tang luôn nói mẹ trẻ con."
Phương Mạch khoanh tay dựa vào lưng ghế, đầu gật gù tán thành.
Phương Hàm bất đắc dĩ chịu thua, dù sao cũng là vợ con của nàng, thua một chút cũng không tính là thiệt thòi.
Lại nói đến Bạch Sanh và Giang Huyền Tranh, hai người dạo hết đường phố náo nhiệt của Paris thì quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Cửa phòng vừa mở Bạch Sanh đã lao thẳng lên trên giường, vươn tay kéo cái điện thoại vẫn đang sạc pin ở trên bàn, nàng muốn lên weibo xem tin tức ngày hôm nay.
Nào ngờ vừa mở ra đã thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của Lan Linh, chưa kể còn có tin nhắn vừa gửi cách đây mười phút trước.

Tính toán thời gian, Bạch Sanh quyết định gọi cho Lan Linh.
Chưa được 10s bên kia đã truyền đến tiếng kêu the thé của Lan Linh: [Hết một ngày rồi đó!!! Bạch Sanh cậu là cái đồ trọng sắc quên bạn!!]
Vội vàng đưa điện thoại ra xa tai, Bạch Sanh gượng cười nói: "Điện thoại mình hết pin nên để sạc ở khách sạn, không biết là cậu gọi tới, xin lỗi nhé."
[Hừ!] Lan Linh đưa tay đoạt lấy cái chuông không cho Đặng Quyên ngậm vào trong miệng, đảo mắt nói: [Tha cho cậu lần này, à mà ngày đầu tuần trăng mật thế nào rồi?]
"Vui lắm." Bạch Sanh xoay người nằm xuống giường, khúc khích cười nói: "Mình còn gặp được Phương phu nhân nữa."
[Xem ra cậu và Phương phu nhân thật sự có duyên đấy.] Lan Linh đem Đặng Quyên ôm vào trong lòng, phủi sạch bụi bẩn trên bàn tay đầy thịt: [Xem nào, gả cho người nhỏ tuổi hơn nè, trải qua một lần đổ vỡ trong tình cảm nè, tính cách cũng khá là giống nhau nữa, có khi nào mẹ cậu có một đứa con rơi ở bên ngoài không?]
"Lại nói linh tinh!" May là không uống nước nếu không Bạch Sanh đã sặc chết, nhưng vẫn luyến tiếc lẩm bẩm: "Nếu đúng lời cậu nói thì tốt quá rồi, có một người chị như Phương phu nhân thì mình chẳng còn mong đợi gì nữa.

Có người cùng tâm sự, cùng là omega dễ thấu hiểu nhau hơn, chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con cũng không tồi.


Nhắc đến mới nhớ, mình thấy hai đứa con gái của Phương phu nhân rồi, lớn lên đều phi thường xinh đẹp."
[Ui, mình cũng thấy ở trên mạng rồi.] Lan Linh chuyển sang đeo tai nghe, bấm vào vài trang mạng: [Người mẫu cho Phương gia đều là đại tiểu thư đấy, nhìn ở góc độ nào cũng thấy đẹp, kiểu tiểu thư sinh ra từ trong quả trứng vàng này từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào mà chê được.]
"Tuy vậy mình vẫn thích kiểu omega như Thác Thác hơn." Bạch Sanh cong môi cười: "Tròn tròn như màn thầu vậy, đáng yêu chết được, có con mình cũng sẽ nuôi con phì nộn thành bánh bao nhỏ."
[Ha hả, còn không sợ con cậu quá dễ thương bị người ta cướp mất sao?]
"Không có đâu!" Bạch Sanh trộm liếc Giang Huyền Tranh, đè thấp giọng nói: "Cậu biết A Tranh thích có con là omega thế nào mà, nhất định sẽ không cho ai dòm ngó đến đâu."
[Nói gì thì nói nhưng cậu cũng hứa với mình rồi đấy nha!! Con cậu mà là omega thì phải gả nó cho con gái của mình đó!!!!]
"Nhớ rồi, nhớ rồi mà."
Hai người trò chuyện mải mê đến tận khi nhân viên khách sạn gõ cửa mang thức ăn tối đến mới chịu dừng lại.
Giang Huyền Tranh bị Bạch Sanh lơ hết cả ngày hôm nay không khỏi có chút ủy khuất, suốt bữa ăn cứ nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn đục hẳn một lỗ trên người nàng.
Thức ăn trong miệng không có vị, Bạch Sanh khổ não mở miệng: "Em có gì muốn nói thì nói a, đừng có nhìn chị như vậy chứ."
"Chị không quan tâm đến em." Giang Huyền Tranh nhướn nhướn đôi chân mày xinh đẹp, khó chịu hiện rõ trong mắt, đem dao nĩa đặt lại xuống đĩa thịt: "Cả ngày hôm nay không nói được với em mười câu nữa."
Vạn vạn không ngờ Giang Huyền Tranh lại đếm kỹ từng câu từng chữ như vậy, Bạch Sanh bất đắc dĩ nói: "Em trẻ con quá đi."
"Em trẻ con sao? Rõ ràng là chị không quan tâm em lại nói là em trẻ con?" Giang Huyền Tranh uấn nộ trừng mắt: "Đây là tuần trăng mật của chúng ta, lẽ ra chị phải dành hết thời gian cho em mới đúng chứ, cứ hở ra là chị chạy đến chỗ Phương phu nhân không thì nói chuyện điện thoại với chị Lan Linh suốt!"
"Lâu ngày chị mới gặp được Phương phu nhân, nói một chút cũng không tính là quá đáng đi.

Hơn nữa chị với Lan Linh là khuê mật, có vài chuyện chỉ có thể nói với cậu ấy, em cũng không cần làm lớn chuyện lên như vậy."
"Em đã làm lớn chuyện ra hay sao? Là chị không để ý đến cảm nhận của em!!"
"Huyền Tranh!!" Bạch Sanh gắt gỏng: "Chị không muốn cùng em tranh cãi!"
Giang Huyền Tranh ngắt lời nàng: "Là chị không bao giờ chịu nhận mình sai!"
"Đủ rồi đó!" Sức chịu đựng của Bạch Sanh có giới hạn, hơn nữa nàng đang mang thai tâm tình cực kỳ bất ổn: "Đó là lý do mà chị chần chờ không muốn kết hôn với em, em quá ấu trĩ, chỉ chút chuyện nhỏ cũng muốn so sánh thiệt hơn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận