Thang Tiêu

Viên Tiêu bị gãy tay phải, Thang Viên không thể không tận tậm tận lực chăm sóc cậu một tháng. Theo ý cô, Viên Tiêu là em trai của mình, cậu ấy sinh bệnh mình chăm sóc cũng không có gì đáng trách, nhưng những người khác lại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ không hề bình thường.

Từ đó về sau bên người Thang Viên, người theo đuổi cô gần như không có, cô cũng biết trên người mình đã sớm dán cái nhãn “Viên Tiêu”. Chỉ có các bạn cùng phòng biết rõ chuyện gì đang xảy ra, có một lần bạn cùng ký túc xá nói chuyện này cho Thang Viên, lúc đầu Thang Viên vẫn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó cô lại cảm thấy như vậy cũng không có gì là không tốt, dù sao bây giờ cô vẫn chưa muốn nói chuyện yêu đương. Kiếp trước bị thương quá sâu, bảo coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra thì cô không làm được.

Thành tích của Thang Viên rất tốt, năm thứ ba đại học được phân đến công ty chứng khoán HD lớn nhất thành phố J, ở nơi đó nửa năm liền được công ty đề nghị ký hợp đồng, từ đó không còn lo ngại về vấn đề việc làm nữa. Vốn trường đại học muốn cô tiếp tục thi nghiên cứu sinh, nhưng Thang Viên đã cự tuyệt ý tốt của giáo sư, cô biết rõ mục đích cuối cùng của mình là gì, nghiên cứu sinh ba năm chỉ làm lãng phí thời gian thôi. Cô bây giờ, đã khẩn cấp muốn cùng tiền tài đi ngược lại cuộc sống kiếp trước rồi.

Nhưng mà, tin tức này cô không nói cho bất kỳ một ai khác, dù sao nếu giọng điệu đắn đo không phù hợp sẽ biến thành khoe mẽ. Năm học thứ tư, cô ngoan ngoãn làm một sinh viên tốt, chờ mong ngày nào đó tốt nghiệp. Hiện giờ, cô đã không cần hỏi xin ba mẹ tiền sinh hoạt phí, vài năm gần đây giá đất ở thành phố J càng ngày càng cao, tự nhiên tiền thuê nhà cũng sẽ tăng theo, tiền thuê nhà cô thu được từng tháng càng ngày càng nhiều, cô đã trả hết nợ cho Viên Tiêu, tiền mặt trên tay cũng dần dư dả, mỗi lần tớ ngân hàng nhìn những con số nhảy nhót trong lòng cô dần yên ổn trở lại, kiếp này mặc kệ thế nào cô cũng sẽ không phải buồn phiền vì chuyện tiền bạc!

Sau khi uống xong rượu tốt nghiệp nên đường ai nấy đi, Viên Tiêu từng hỏi cô muốn làm việc ở ở đâu, cô nói còn chưa quyết định, Viên Tiêu dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng rồi lại nhịn xuống, anh lần đầu tiên mang dáng vẻ nghiêm túc đứng trước mặt Thang Viên, ánh mắt anh nhìn cô đầy trịnh trọng nói: “Thang Viên nhi, tớ muốn trở về thành phố R, chúng ta cùng nhau trở về đi.”

Thang Viên không biết cậu dùng tâm tư nào để mời cô cùng trở về thành phố R, có lẽ là thói quen có từ nhiều năm trước, nhưng cô vẫn lắc đầu, tránh đi ánh mắt của anh: “Tớ muốn ra ngoài lăn lộn một lần.” Có ý tứ gì không cần nói cũng biết, sắc mặt Viên Tiêu có chút xấu đi, nhưng vẫn duy trì hai lúm đồng tiền nhỏ như trước, nhìn cô tha thiết: “Thang Viên nhi, cùng trở về với tớ đi, có được không? Chúng ta đã như vậy nhiều năm rồi.”


Thang Viên thích sự hồn nhiên của anh, mà lúc này nghe cậu nói vậy, gương mặt lần nữa xuất hiện sự nôn nóng, giống như trở lại thời trung học. Mỗi người đều từng có cuộc sống riêng, cái gì mãi mãi, cái gì cả đời thực ra chỉ là chữ in trong sách, vì sao anh lại không rõ?

“Viên Tiêu.” Thang Viên chống lại đôi con ngươi của cậu nói từng câu từng chữ: “Chúng ta bất quá chỉ là bạn học thôi, có lẽ vẫn là bạn tốt, nhưng cậu phải biết rằng, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau, tớ không có nghĩa vụ vì cậu mà phải buông tha cho lựa chọn của chính mình.” Những lời này cô nói không hề lưu tình, thậm chí nói trở mặt thì chính là trở mặt, lạnh lùng giống như là đang nói với một người xa lạ. Viên Tiêu ngây ngẩn cả người, anh đã biết cô sẽ cự tuyệt, cũng đã sớm nghĩ ra một phương pháp tốt để ứng đối, nhưng không nghĩ cô lại trực tiếp nói ra như vậy, khiến cho toàn bộ sự chuẩn bị của anh đều không có chỗ dùng.

“Thang Viên nhi, tớ...”

“Được rồi, cứ như vậy đi, tớ đã ký hợp đồng với HD, không có khả năng trở về thành phố R nữa!” Thang Viên ném ra một câu rồi nghiêng đầu quay sang chỗ khác chuẩn bị bước đi, cô không biết nên đối mặt với đôi con ngươi trong suốt hồn nhiên kia như thế nào, mỗi lần đều không nhịn đươc thỏa hiệp, rõ ràng giữa hai người không hề có chuyện gì, nhưng vì sao cô lại luôn mềm lòng với cậu? Tình cảm thật ra là cái gì, vô luận tình bạn hay là tình yêu, cô nghĩ cô đã đủ hiểu biết, cô không thể bị cái loại hư vô mờ mịt gì đó ràng buộc!

“Cậu ký hợp đồng với HD? Ký lúc nào? Vì sao cậu lại không nói cho tớ biết?” Viên Tiêu xông tới nắm chặt cánh tay cô ép hỏi. Bị khí thế bất ngờ của cậu làm hoảng sợ, Thang Viên thật lâu không nói nên lời, có lẽ là do áp lực của mọi người đè lên khi cậu trở thành chủ tịch hội học sinh gây nên! Cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao mỗi người tại những thời điểm khác nhau đều phải diễn những vai diễn khác nhau, tự nhiên sẽ không có khả năng luôn luôn mang một dáng vẻ.


“Học kỳ sau của năm ba, bây giờ thì cậu biết rồi.” Thang Viên đẩy đẩy tay cậu, “Viên Tiêu, chúng ta có điện thoại, có internet, mặc kệ thế nào cũng đều có thể liên lạc.”

“Đủ rồi.” Viên Tiêu đột nhiên quát bảo cô im lặng, Thang Viên sững sờ tại chỗ, lúc này khuôn mặt Viên Tiêu âm trầm đến đáng sợ, gân xanh trên thái dương nhảy động, vẻ mặt đáng yêu lại vô hại lúc bình thường lúc này trở nên vặn vẹo: “Tớ vẫn cho là tớ thắng, thì ra cuối cùng vẫn là cậu....vẫn là cậu...” Anh bụm mặt lảo đảo từng bước lùi về phía sau, miệng thì thào nhắc đi nhắc lại, mặc dù Thang Viên không rõ cậu đang nói cái gì, nhưng vẫn đi lên phía trước giữ chặt cậu: “Viên Tiêu, cậu đừng như vậy, tớ...”

“Thang Viên nhi, cậu đi HĐ đi, tớ sẽ trờ về thành phố R, tớ nhất định phải trở về, tớ không thể không trở về...” Cậu nói năng có chút lộn xộn, nhưng Thang Viên vẫn nghe hiểu những gì cậu nói, cô buông tay ra, nhìn cậu đi xa từng chút một, nói nhiều nữa cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn là cách xa. Cô rất khó chịu, lại vẫn kiên định như cũ duy trì ý nghĩ của chính mình, con người đều ích kỷ, cô không thể chỉ vì Viên Tiêu mà buông tha công việc ở HD, còn về cậu suy nghĩ thế nào, mặc kệ đi, nếu về sau còn có thể làm bạn bè, cô cũng sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu vì vậy mà chặt đứt quan hệ...vậy thì thôi đi.

Tháng năm năm đó, Thang Viên đến HD làm việc, mà Viên Tiêu thì lại trở về thành phố R. Trước khi cậu đi, Thang Viên đến sân bay tiễn, lúc đó Viên Tiêu đã sớm khôi phục lại, vẫn là dáng vẻ cười hì hì như trước, bảo Thang Viên nhất định phải thường xuyên liên lạc cùng cậu, không thể dần quên cậu....Thang Viên đồng ý từng cái một, thật ra, cho dù cậu không nói cô cũng tuyệt đối không thể nào quên cậu.Cô từ phía sau nhìn bóng dáng Viên Tiêu càng lúc càng đi xa, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí còn có chút hoảng hốt.


Chỉ trong chớp mắt mà đã qua nhiều năm như vậy, cuộc sống của cô cũng đã xảy ra biến hóa đến long trời lở đất, cuộc sống bây giờ của cô gần như khác hoàn toàn kiếp trước, nhưng đôi khi cô vẫn cảm thấy bàng hoàng, cảm thấy không biết nên làm như thế nào, mà loại cảm giác này từ sau khi Viên Tiêu rời đi càng trở nên mãnh liệt, Thang Viên có chút vô lực dựa vào một cột đá lớn trong sân bay, hai mắt nhắm lại. Có lẽ, không phải cậu ỷ lại cô, mà là cô đã quá ỷ lại cậu rồi.

Cô khe khẽ thở dài, cố gắng đem các suy nghĩ lung tung lộn xộn ném ra khỏi đầu óc, trong cuộc sống của cô đã ít đi một người chỉ vì muốn tiếp tục bước tiếp, trong một khắc kia cô đã quyết định sẽ tiếp tục bước tiếp quyết tâm không để tình cảm ràng buộc, bây giờ cô vẫn tiếp tục tin vào điều đó, bước tiếp, không dừng lại vì bất luận kẻ nào! Thang Viên ưỡn thẳng lưng quay người bước nhanh về phía cửa sân bay, kế tiếp là một cuộc chiến mới rồi.

Thang Viên cũng không phải người mới, kiếp trước mọi khó khăn cô đều đã đi qua, cô biết nên làm thế nào để nổi bật trước kẻ khác, biết khi nào nên tiến khi nào nên lui, vậy cho nên cô rất nhanh cô đã được đồng nghiệp trên dưới khen ngợi hết lời, công việc cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Tiền lương ở HD rất cao, mặc dù đối với sinh viên mới tốt nghiệp ra trường như cô mà nói, cô đã chuyển đến sống tại ngôi nhà hồi năm hai đại học cô mua sinh sống, như vậy, trừ bỏ ăn cơm ngồi xe, cô gần như không thiếu tiền bạc, hoàn toàn không giống một sinh viên vừa mới tốt nghiệp buồn rầu vì tiền, mà công việc tại HD cũng không nặng, lúc có thời gian rỗi cô bắt đầu học đầu tư cổ phiếu, mặc dù kiếp trước cô không hiểu cổ phiếu, nhưng mà công ty nào có tiền đồ cô vẫn biết chút ít.

Có lẽ tại phương diện này rất có thiên phú, Thang Viên đầu tư cổ phiếu rất nhanh liền được lời một khoản không ít, cô vốn là một nhà đầu tư rất cẩn thận cung không đủ cầu, còn như lâu dài, cô vẫn không dám thử.Thang Viên cảm thấy mình đang như rớt xuống hố tiền, toàn bộ đều lấy tiền làm trọng, mặc dù bây giờ đã có không ít tiền, nhưng cô vẫn hy vọng càng nhiều càng tốt. Cô không cảm thấy như vậy thì có gì không tốt, kiếp trước cô nghèo túng, bây giờ biết rõ sức mạnh của tiền mới càng thêm quý trọng những gì trong tay đã có.

Viên Tiêu cơ hồ mỗi ngày đều gọi một cuộc điện thoại, lúc đầu Thang Viên vẫn rất vui vẻ nhận điện thoại của cậu, nhưng mà dần dần có chút không chống đỡ kịp, ban ngày cô bận rộn công tác, sau khi tan tầm khó khăn lắm mới có chút thời gian để nghỉ ngơi, lại bị điện thoại của Viên Tiêu quấy nhiễu, mà mỗi lần trò chuyện đều phải hơn một tiếng, nếu không phải cô phát hỏa Viên Tiêu tuyệt không cúp máy, Thang Viên thật sự sợ hãi trình độ bám người như vậy của cậu, hơn nữa, dần dần tiếp xúc với xã hội bên ngoài, cô cũng hiểu được có chỗ nào đó không bình thường, ví như chỉ là bạn bè nào có một ngày một cú điện thoại như vậy?

Cô hy vọng là bản thân mình đang suy nghĩ quá nhiều, dù sao cho đến bây giờ Viên Tiêu vẫn chưa nói ra bất cứ cái gì, huống hồ nếu cậu thật sự thích cô, lấy tính cách đơn thuần của cậu mà nói sao có thể giấu được ở trong lòng? Khi hai người đang trò chuyện, Thang Viên uyển chuyển giãi bày mình không muốn thường xuyên liên lạc như vậy, bên kia Viên Tiêu làm như nghe không hiểu, Thang Viên cực lỳ đau đầu, lại không biết nên nói trắng ra với cậu như thế nào.


Cô không biết, đầu dây bên kia, sắc mặt Viên Tiêu đã hoàn toàn thay đổi.

“Anh, em không nên đi, không nên rời khỏi thành phố J.” Viên Tiêu ném chiếc điện thoại lên sofa, mười ngón tay bấu chặt góc bàn, vẻ mặt hung dữ vô cùng.

“Viên Tiêu, đừng để anh nhắc nhở chú lần nữa.” Viên Địch đẩy tài liệu đi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Viên Tiêu: “Nếu chú muốn vì một người phụ nữ mà phá hủy tất cả, anh sẽ lập tức làm cô ta, anh không nói đùa.”

“Viên Địch, anh dám động tới cô ấy một lần xem!” Viên Tiêu hung hăng ném một xấp tài liệu lên người Viên Địch, trong mắt lóe ra hàn quang, giống như người đang đối mặt với mình không phải là anh trai thân thiết, mà là kẻ thù.

“Không muốn cho anh cơ hội thì lập tức làm việc cho anh! Chú có biết, Nếu chúng ta không tranh sẽ không còn bất cứ cái gì cả.” Viên Địch không thèm để ý em trai vô lý, giống như người ném anh không phải là cậu.

Viên Tiêu từ từ cúi đầu xuống đất, giọng nói nỉ non trầm thấp vàng lên trong căn phòng yên tĩnh: “Đúng vậy, nếu cái gì cũng không có vậy thì càng không có tư cách rồi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận