Thang Tiêu

Kỳ thật công việc của Thang Viên rất nhẹ nhàng, chỉ cần tập trung tinh lực thì một buổi sáng đã có thể hoàn thành tất cả các công việc của một ngày, đây cũng là nguyên nhân mà Viên Tiêu ngầm cho phép cô tiếp tục làm việc ở nơi này, nếu không thì với tính tình của Viên Tiêu nhất định anh sẽ mặt dày mày dạn xin Thanh Viên từ chức, sau đó sắp xếp cô đến công ty của mình. một ngày qua đi, Thanh Viên gần như không có cảm giác gì, sau khi tan việc, cô thu dọn đồ đạc xong liền rời khỏi công ty, ở cửa ra vào còn đụng phải Qúy Vân Phong, sau khi lễ phép mỉm cười, hai người liền ai đi đường nấy.

Gần đây nghe mấy cô gái trẻ cùng ngành thích bát quái nói, anh đẹp trai của bộ phận máy vi tính đã có bạn gái, Thanh Viên suy nghĩ thật lâu mới bừng tỉnh hiểu ra, anh đẹp trai của bộ phận máy vi tính chính là Qúy Vân Phong. Trong lòng cô mờ mờ ảo ảo cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy, đợi đến ngày nào đó tình cờ nhìn thấy Qúy Vân Phong đi cùng một người phụ nữ thì cô nhất thời hiểu được cảm giác quái dị kia không phải là con gái của tổng giám đốc công ty thành phố H đời trước sao?

Cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi trói buộc của vận mệnh, trừ cô và Viên Tiêu, số mạng của tất cả mọi người cũng không xảy ra biến hóa gì, chỉ diễn ra sớm hơn một chút mà thôi. Nhưng mặc kệ như thế nào, cô vẫn tìm được hạnh phúc thuộc về mình, như vậy là đủ rồi. Đúng vậy, cô rất ích kỷ, cô không vĩ đại, cô chỉ hy vọng cô và người cô yêu được khỏe mạnh, cô không có bao nhiêu tình cảm để quan tâm những người còn lại. Cho dù quan hệ đời trước vẫn chưa cắt đứt, sau khi trải qua tử vong mới quay đầu lại nhìn, vậy cũng chỉ có thể cười cười nói gặp lại sau.

Thanh Viên rẽ vào khúc quanh đi đến một hẻm nhỏ, đó là con đường bọn họ phải đi qua khi về nhà, Viên Tiểu đang đợi cô ở cuối hẻm. Khu vưc gần công ty cô quá mức sầm uất, dừng xe ở nơi đó chẳng những dễ dàng ùn tắc giao thông còn không tìm được chỗ đậu xe, vì thế cô mới để cho Viên Tiêu đợi cô ở nơi vắng vẻ như thế này, mặc dù cô phải đi hơn một đoạn đường nhưng ít nhất tránh khỏi nạn kẹt xe.

Viên Tiêu còn chưa đến, đoán chừng lại đang xử lý chuyện gì ở công ty, Thanh Viên cũng không gấp, yên tĩnh đứng tại chỗ chờ anh, trong lòng tính toán tối nay phải nấu gì, cũng nên gọi Viên Địch tới nhà ăn bữa cơm, một đấng mày râu như anh ấy hẳn là không biết nấu cơm, chỉ có thể ăn đồ ăn mua ngoài, cứ như vậy mãi cũng không tốt đối với thân thể. Nhưng không biết vì sao Viên Tiêu không thích Viên Địch tới nhà ăn cơm, Thang Viên thở dài, tối nay đoán chừng lại phải phí một phen miệng lưỡi.

"Thang Viên?" Phía sau chợt truyền tới một giọng nam, Thanh Viên quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào, cô cũng không muốn nghĩ nhiều, khẽ mỉm cười, nói: "Xin hỏi anh là?"


"Viên Sanh." Người đàn ông miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, treo trên khuôn mặt tái nhợt có vẻ vặn vẹo khác thường, còn không bằng không cười, Thang Viên chỉ cảm giác thấy tóc gáy trên người đều dựng cả lên trong nháy mắt, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh như thường: "Xin chào, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?"

"cô là bạn gái của Viên Tiểu?!" không biết có phải cô bị ảo giác hay không, cô cảm thấy lúc Viên Sanh nhắc tới Viên Tiêu trong mắt hắn xuất hiện hận ý kinh người.

cô gật gật đầu: "Vâng, có chuyện gì..." Thang Viên lơ đãng liếc mắt nhìn Viên Sanh, lại đột nhiên nhìn thấy phia sau tay hắn có cái gì đó phản quang! Trong lòng Thang Viên run lên cả người cũng bắt đầu run rẩy, không sai, tia sáng chói mắt như vậy, tuyệt đối không phải là đồ tốt gì! Lại liên tưởng đến mấy ngày trước Viên Tiêu và Viên Địch ăn mừng thắng lợi ở nhà cô, trong chớp mắt Thang Viên hiểu được mục đich của Viên Sanh.

Thang Viên chợt dừng lại khiến Viên Sanh có chút khó hiểu, trong lòng hắn căng thẳng: "Sao vậy?"

"không có... không có chuyện gì." Thanh Viên nuốt nuốt nước miếng, giơ một bàn tay lên làm bộ vén vén tóc, trên thực tế trong lòng đang tính toán con đường chạy trốn. Bây giờ cô đang ở cuối hẻm, phương pháp tốt nhất là quay về con đường ban đầu, nhưng Viên Sanh đang ở phía trước cô, điều này hiển nhiên không thể nào thực hiện. Ra khỏi con hẻm nhỏ này còn phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể chạy đến địa phương có nhiều người. Bởi vì trước mắt thành phố R đang tu sửa đường sắt ngầm, rất nhiều đoạn đường đều bị phong tỏa, mà hẻm nhỏ này lại cách ly với con đường lớn bên ngoài. Thanh Viên đã từng đắc chí vì cô phát hiện ra con hẻm nhỏ rất ít người biết này, bởi vì không cần chen chúc trên đường cái là một chuyện hạnh phúc, mà bây giờ cô lại vô cùng hối hận vì sao không đi đường cái.

"Viên Tiêu đến rồi!" Thanh Viên nhạy bén nhận thấy được tay phải Viên Sanh hơi động đậy, cái khó ló cái khôn hướng sau lưng Viên Sanh hô tô một tiếng. Viên Sanh cả kinh, lập tức quay đầu nhìn, lại vừa vặn nhìn thấy chiếc xe màu bạc của Viên Tiêu đang chạy về phía bên này. Thang Viên cũng không ngờ Viên Tiêu đến thật, sau khi sững sờ một giây liền lập tức nhanh chân bỏ chạy, mặc kệ như thế nào chạy đến chỗ an toàn trước rồi hãy nói. Viên Tiêu chắc hẳn cũng đã nhìn thấy Viên Sanh ở chỗ này, cô phải đi nhanh lên, nếu không sẽ liên lụy anh, thậm chí trở thành công cụ để người khác uy hiếp anh.


Viên Sanh vừa thấy xe Viên Tiêu cũng biết phải nắm chặt thời gian, nếu không về sau sẽ không còn cơ hội, hắn nhất định phải khiến Viên Tiểu trả giá đắt! hắn khổ sở thì Viên Tiêu cũng đừng mong dễ chịu! Viên Sanh cắn răng, xem như Viên Tiểu ở phía sau, đột nhiên giơ con dao trong tay lên, vậy mà, chỉ vài giây như thế, Thanh Viên cũng đã chạy rất xa tuy nói thể lực giữa nam và nữ khác biệt rất lớn, nhưng phía sau còn có một Viên Tiêu, nếu bây giờ hắn đuổi theo Thang Viên chưa chắc đã có thể đạt được ước muốn. Viên Sanh hạ quyết tâm, cũng không đuổi theo, giơ dao đứng tại chỗ, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Viên Tiêu đang chạy tới. Chuyện đã bại lộ, mặc kệ như thế nào hôm nay hắn nhất định phải lấy được một kết quả!

Viên Tiêu vừa vào ngõ nhỏ đã nhìn thấy Thang Viên ở đối diện Viên Sanh, đương nhiên cũng nhìn thấy con dao trong tay hắn. Cũng chẳng quan tâm đến chuyện lái xe, anh một cước đạp thắng rồi vô cùng lo lắng lao xuống xe, trái tim đều nhảy lên đến cổ rồi, giống như lại quay về năm ấy, khi anh núp ở cửa nhìn mẹ anh tê liệt ngã xuống trong vũng máu, khi đó anh bảy tuổi, nhưng hôm nay anh đã 24 rồi! Nếu anh còn không thể bảo vệ được người mình yêu, như vậy cho dù anh có chết cũng không nhắm mắt được!

May mắn, may mắn, bánh trôi nhỏ xem như cơ trí, biết bỏ chạy thật nhanh, Viên Tiêu thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất, sợi tóc trên trán ướt sũng, giống như mới được vớt ra từ trong nước. Bước chân Viên Tiêu chậm lại, đi từ từ đến trước mặt Viên Sanh, khinh thường nhìn con dao trong tay Viên Sanh "Thế nào? Bây giờ tam thiếu gia nhà họ Viên đổi nghề thành giết người phóng hỏa rồi?" Mặc dù Viên Sanh đang cầm dao trong tay, nhưng Viên Tiêu vẫn không thèm để ý, anh biết cân lượng của Viên Sanh, mà bản lĩnh của anh lại là số một số hai, tất nhiên sẽ không đem công phu mèo cào của Viên Sanh để vào trong mắt.

"Viên Tiêu!" Ánh mắt Viên Sanh tràn đầy hận ý khắc cốt ghi tâm, tay phải nắm dao thật chặt, giống như đó là chỗ dựa duy nhất còn sót lại trong cuộc đời này của hắn: "Bây giờ mày sống thật tốt, nhưng còn tao? Tao thì sao?!" hắn tức giận gầm to, đáy mắt đỏ ngày: "Con mẹ nó, tao như chó nhà có tang! Người người đều khinh thường tao! Cười nhạo tao!"

"Đều tại mày! Đều tại mày! Từ nhỏ đến lớn đều đối đầu với tao! Tao cũng không muốn tranh đoạt gia sản với mày, tao chỉ muốn lấy phần của tao thôi! Nhưng tại sao mày không buông tha tao? Tại sao không buông tha tao?" hắn oán hận nhìn Viên Tiêu, trong mắt đã dẫn theo lệ.


"Tại sao?" Viên Tiêu cười lạnh: "Có phải mày cảm thấy mình đặc biệt vô tội, đặc biệt đáng thương không?" Viên Tiêu đón nhận ánh mắt của Viên Sanh, lạnh lùng quay lại nhìn: "Vào lúc 7 tuổi mày đang làm gì? Lúc tao 7 tuổi, tao đang làm gì? Lúc Viên Địch 7 tuổi, anh ấy đang làm gì?"- Anh bắt lấy cổ tay Viên Sanh: "Viên tam thiếu tận mắt thấy qua người chết chưa?" Anh nhìn Viên Sanh bỗng nhiên trợn to cặp mắt tàn khốc cười một tiếng, âm thanh rất nhẹ, lại làm cho người ta không rét mà run: "Tao đã thấy! Khi mẹ tao chết, một vũng máu thật lớn, bà ấy tự sát trước mặt tao! Con mẹ nó, tao núp ở cửa không dám động đậy! Nếu không vì mẹ mày, không vì ả đàn bà đê tiện đó, bà ấy sẽ không chết! Báo ứng này là bọn mày nên nhận! Đáng đời bọn mày!" Anh càng nói càng kích động, cuối cùng đã bắt đầu gầm thét.

Thừa dịp Viên Sanh bị anh rống đến ngây người, trên tay dùng sức muốn đoạt lấy con dao kia, nhưng Viên Sanh một giây trước còn đang đứng ngốc ở nới đó trong nháy mắt giống như đánh máu gà, bắt đầu hung hăng phản kháng, dù cho thể lực Viên Tiêu khắc hẳn với người thường cũng có chút chịu không nổi.

"Viên Sanh, mày bỏ con dao xuống, tao còn có thể cho mày một con đường sống!" Viên Tiêu vừa giằng co với Viên Sanh vừa nói.

"Tao không tin mày tốt bụng như vậy!" Khuôn mặt Viên Sanh trắng bệch lắc lắc đầu: "Chỉ có giết mày, giết chết mày, tao mới có thể sống! Đúng vậy, giết chết mày! Giết chết mày!" Viên Sanh vô ý thức nỉ non, sức lực đột nhiên tăng lên, cứng rắn thoát khỏi tay Viên Tiêu.

Đánh nhau sợ nhất liều mạng, bây giờ Viên Sanh chỉ có thể liều mạng, hắn đã sớm mất đi lý trí, căn bản không biết mình đang làm gì, chỉ dựa vào bản năng bổ nhào về phía Viên Tiêu, khi có cơ hội liền lập tức cầm dao hung hăng đâm tới.

Thang Viên đứng từ xa vô cùng lo sợ nhìn Viên Tiêu đối mặt với Viên Sanh, lúc nhìn thấy Viên Sanh bổ nhào về phía Viên Tiêu rốt cuộc cũng không nhịn được mà chạy đến.

Đó là người đàn ông mà cô yêu nhất, cô không thể để anh gặp nguy hiểm được. Bọn họ biết nhau đã tám năm, người đàn ông này vẫn luôn xem cô như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay, vì cô không biết phải chịu bao nhiêu uất ức, dù cô có hung hăng tổn thương trái tim anh, anh vẫn không hề để ý vết thương trong lòng mà mỉm cười với cô, cô thà rằng mình bị thương cũng không nguyện ý nhìn anh bị thương dù chỉ là một chút!


Thang Viên ném túi xách, dùng hết sức lực toàn thân chạy tới đối diện Viên Sanh, chắn trước người Viên Tiêu.

"Tao giết người...Giết người..." Viên Sanh ngây ngốc nhìn chằm chằm vùng bụng đang ứa ra máu tươi của Thang Viên, hoảng sợ lẩm bẩm, ném đi con dao co cẳng chạy.

"Bánh trôi nhỏ! Bánh trôi nhỏ!" Nước mắt không khống chế được tuôn ra ngoài, Viên Tiêu ôm Thanh Viên máu me đầy người, lòng như đao cắt, tại sao lại trở về? Anh không có gì đàng ngại, anh da dày thịt béo chịu một dao cũng không hề gì! Nhưng bánh trôi nhỏ của anh phải làm sao đây? cô sợ đau nhất, ngay cả bị dao nhỏ cắt trúng tay cũng không chịu nổi, nhưng bây giờ, anh ôm cô, lấy tay che miệng vết thương nhưng máu vẫn chảy không ngừng, cô nhất định rất đau, tại sao cô có thể ngốc như vậy?

"Bánh trôi nhỏ, em mở mắt ra nhìn anh đi, nhìn anh có được không? ANh cầu xin em... Cầu xin em..." Viên Tiêu dán chặt gò má của Thang Viên nước mắt đầy mặt cọ đến trên mặt cô. Tâm như bị xích sắt buộc lại, siết chặt siết chặt, đau đến chết lặng, nếu một dao kia đâm vào người anh thì tốt biết bao nhiêu! Tốt biết bao nhiêu!

"Viên... Viên Tiêu...." Thang Viên thở hổn hển, bụng cô đau đến mức sắp chịu không nổi rồi, nhưng bây giờ người đàn ông của cô không làm chủ được tinh thần của mình, cô nhất định phải khiến anh tỉnh táo lại! "Đừng... Đừng khóc, đi... đi bệnh viện..."

nói xong lời này cô cũng không còn sức lực nữa, ý thức sau cùng là, cũng may, một dao kia không có đâm vào người anh, thật đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận