Thanh Âm Của Em


Hai con mèo một trước một sau ầm ĩ đuổi theo, dọc đường thật náo nhiệt.

Đến biệt thự, Kha Âm vừa lúc nhìn thấy Dạ Dung Lâm mang Dạ Tiểu Hàm chạy bộ, bộ dáng của anh mạnh mẽ nhưng tốc độ lại chậm, hẳn là đang đợi nhóc béo kia.

Dạ Tiểu Hàm vừa chạy vừa kêu la: "Chú hai, chậm một chút! Con không theo kịp."
Dạ Dung Lâm quay đầu nhìn Dạ Tiểu Hàm cười haha: "Con xem, như này làm sao mà theo đuổi được Tiểu Đào? Chạy nhanh lên."
Mặt trời vừa ló, ánh nắng ấm áp chiếu vào hai chú cháu, một cao lớn tuấn lãng, một hoạt bát đáng yêu, hình ảnh đẹp như vậy cứ chạy vào lòng người.

Kha Âm đứng ở xa xa nhìn, liền muốn cảm khái một câu, Dạ Dung Lâm thật đẹp trai, còn Dạ Tiểu Hàm đáng yêu.

Thời điểm Dạ Dung Lâm nói chuyện, liền nhìn thấy Kha Âm, anh đứng yên một chỗ vẫy tay với Kha Âm.

Kha Âm chạy chậm đến, Dạ Dung Lâm cúi đầu nhìn chằm chằm hai con mèo: "Chúng nó lại đến tìm em?"
Cô gật gật đầu: "Vâng, chúng nó tựa hồ thực thích tôi."
Dạ Tiểu Hàm mới sáng sớm dậy cũng không thấy mèo đâu liền thấy mất mát.

Lập tức ngồi xổm xuống muốn ôm, thì Kim Giác chạy không cho ôm, còn Ngân Giác thì lại đến cọ cọ thằng nhóc.

Oa, Ngân Giác thật ngoan, cọ cọ thật thoải mái.

"Chị Kha Âm đến đưa mèo cho chú sao?"
"Ừm, coi như chạy bộ buổi sáng."
"Em và chú hai cũng chạy bộ buổi sáng." Dạ Tiểu Hàm hưng phấn mời mọc, "Chúng ta cùng nhau chạy đi!"
Kha Âm cũng không cự tuyệt: "Được."
Dạ Dung Lâm trong lòng nói một câu: Cháu trai ngoan, không uổng công chú thương con.

Vì thế, hai người lớn, cùng một cậu nhóc thêm hai con mèo cùng nhau chạy trên đường.

Dạ Tiểu Hàm có tinh thần dẫn đầu, giọng vui vẻ nói với Dạ Dung Lâm: "Chú hai, chú nhỏ cũng hay chạy bộ, bọn con ở nhà hay thi đấu."
"Ừ, kết quả thế nào?"
"Nếu thím nhỏ không ở cùng, chú nhỏ sẽ thắng, có thím nhỏ, khẳng định chú nhỏ sẽ thua thảm luôn! Cũng không biết là như nào."
Kha Âm nhịn không được liền bật cười, Tiểu Hàm, thím nhỏ này thật tốt với em.

Dạ Dung Lâm thuận thế tiếp lời: "Vậy chúng ta cũng thi, cho con chạy trước hai bước."
Tiểu Hàm càng hăng hái: "Được ạ.

Kim Giác, Ngân Giác chúng ta chạy trước." Nói xong cũng không đợi, hưng phấn chạy trước.

Dạ Dung Lâm cũng không sốt ruột gì, chỉ quay đầu lại hỏi Kha Âm một câu: "Em nói xem bọn anh ai có thể thắng?"
Kha Âm bị anh nói trắng ra như vậy liền nhìn chằm chằm, yên lặng lui một bước, sau đó nói: "Ai nhanh người ấy thắng."
Dạ Dung Lâm đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này, nếu cô có thể giống như Vân Vãn thì tốt.

Sau đó anh nhướn mày: "Tiểu Âm, đàn ông không thể nói nhanh."
Kha Âm: "........" cô không còn lời gì để nói.

Dạ Dung Lâm thực sự là cùng Dạ Tiểu Hàm thi chạy, nhưng Kha Âm không biết có phải bởi vì Dạ Dung Lâm nói câu kia nên anh thua Dạ Tiểu Hàm, còn vui tươi hớn hở.

Dạ Tiểu Hàm hưng phấn muốn nhảy lên: "Ha ha ha, chú hai cùng chú nhỏ đều không phải đối thủ của con! Chờ ba từ nước ngoài trở về, con cũng muốn thi chạy với ba con."
Dạ Dung Lâm trong lòng nói, nếu mẹ nhóc ở đấy, thì ba nhóc cũng không phải đối thủ của nhóc, đến lúc đó, nhóc là lợi hại nhất.

Kha Âm sắp đến giờ đi làm, liền cùng Dạ Dung Lâm tạm biệt.

Dạ Dung Lâm cùng thằng bé với hai con mèo đứng ở cửa cười với Kha Âm.

Anh mở miệng giọng nói triền miên: "Ngày mai có muốn cùng nhau tập luyện?" Trước hết là muốn buổi tối đến xem hai con mèo của anh, sau lại muốn buổi trưa gặp mặt ở sở thú, mà sao giờ lại biến thành buổi sáng?
"Ừm, tại sao không trả lời anh?"Dạ Dung Lâm hơi cúi đầu, hỏi một câu thanh âm như muốn chạy vào trong lòng người.

Dạ Tiểu Hàm ở bên cạnh che lỗ tai: "Chú hai, không cần nói chuyện như vậy! Tất cả mọi người đều nói chú nói như thế là phạm tội."
Kha Âm đối với thanh âm kia lại không có cảm giác gì, nhưng một đại soái ca đứng gần mình như vậy, mà cô không phải dạng người dễ dàng chung đụng với người khác, đương nhiên sẽ bị khẩn trương.

Cuối cùng, cô mơ hồ đáp: "Để mai rồi tính." Sau đó liền rời đi.

Còn Dạ Dung Lâm thấy giọng nói của mình không lay động được Kha Âm liền cảm thấy mất mát.

Cùng Dạ Tiểu Hàm ăn sáng, Dạ Dung Lâm đi làm để Tiểu Hàm ở nhà cùng dì giúp việc.

Không lâu sau, Tiểu Đào đến chơi.

Hai bạn nhỏ cùng hẹn nhau chơi.

Ba của Tiểu Đào Cung Thần Uyên, có công chúa nhỏ lúc nào cũng cưng chiều.

Còn Dạ Vạn Nham thì thấy Dạ Tiểu Hàm chính là cái bóng đèn điển hình, chiếm hết thời gian Vân Vãn của hắn.

Đây là lần đầu tiên, hai đứa nhỏ chơi chung không có người lớn, Cung Thần Uyên cùng Dạ Vạn Nham đều cảm kích Dạ Dung Lâm, cho bọn họ tìm lại được thế giới hai người.

Tiểu Đào mặc một bộ váy hồng phấn, đúng là tiểu mỹ nhân, thấy Tiểu Hàm liền hỏi: "Hai con mèo đâu rồi?"
Dạ Tiểu Hàm vì đón Tiểu Đào, còn trang điểm cho hai con mèo một phen, cũng không biết lấy đâu được cà vạt của Dạ Dung Lâm, chọn hai chiếc sặc sỡ, buộc lên đầu hai con mèo, sau đó hô một tiếng: "Ngân Giác đại vương, Kim Giác đại vương, nhanh ra nghênh đón nữ vương đại nhân."
Thấy Dạ Tiểu Hàm diễn, Tiểu Đào cũng không thua kém, nháy mắt tay chấp bên hông, chọn lông mày nói: "Đúng rồi, nhanh ra nghênh đón ta."
Hai con mèo chạy đến từ hai hướng, thấy người lạ còn quan sát một phen, sau khi xác định là một cô nhóc xinh đẹp, chúng liền yêu thích, liền meo meo cọ cọ.

Tiểu Đào ngồi xổm, ôm từng con, hai con mèo cũng theo hướng cô bé cọ cọ.

Cô bé cười khanh khách: "Thật mềm, hai em thật đáng yêu."
Dạ Tiểu Hàm cũng ngồi xổm bên người Tiểu Đào: "Nữ vương đại nhân, người mau kêu hai con yêu tinh này dẫn đi vi hành." Dạ Dung Lâm còn chưa gọi chúng là "tiểu yêu", mà thằng nhóc kia lại kêu loạn rồi.

Tiểu Đào đứng lên, tay nhỏ chỉ một hướng: "Ngân Giác đại vương, Kim Giác đại vương, mau cùng ta đi vi hành." Tuy nói hai con mèo, nhưng hai đứa nhỏ liền đi sau chúng, nhất thời biệt thự trở lên thật náo nhiệt.

Dì giúp việc đã dọn dẹp phòng xong xuôi, liền chuẩn bị bánh kẹo hoa quả cho hai nhóc, đứng ở cửa ánh mắt từ ái nhìn hai đứa nhỏ.

Bà không khỏi tưởng tượng, Dạ Dung Lâm kết hôn, cũng có hai đứa nhỏ như thế thì thật tốt.

Bà thấy bác sĩ Kha thật không tồi, lớn lên xinh đẹp, lại hiền lành, mấu chốt là Dạ Dung Lâm nguyện ý thân cận con bé.

Cũng không biết thằng bé có mục đích gì.

Đến giữa trưa, có xe đến đón hai đứa nhỏ đi sở thú, Dạ Tiểu Hàm đi sở thú không nhiều bằng Tiểu Đào, vì bố mẹ nhóc không ở đây.

Hai đứa nhỏ ngồi trong xe, Dạ Tiểu Hàm liên miệng nói chuyện: "Chị Kha Âm rất xinh đẹp, giống như búp bê của cậu ý, tớ dẫn cậu đi gặp chị ý."
Tiểu Đào đối với sở thú không có mấy hào hứng, nhưng cô bé nghe nói Kha Âm là bác sĩ thú y, liền muốn xem cô khám bệnh như nào.

Vì thế liền vân vê váy, không ngừng gật đầu: "Được nha, chị Kha Âm sẽ thích tớ sao?"
"Đương nhiên rồi! Chị Kha Âm thích tớ, câu về sau cùng tớ kết hôn, chị ấy đương nhiên sẽ thích cậu.

Hơn nữa, chú hai cũng ở đó, yên tâm nha!"
Tiểu Đào cười meo meo, ở nhà Cung Thần Uyên lúc nào cũng khen cô bé, thế nên tiểu công chúa còn có điểm tự luyến.

Tài xế lái xe cũng là bị hai đứa nhóc này chọc cười, đặc biệt là cô bé kia, sao lại lớn lên xinh đẹp như vậy.

Sáng nay, Dạ Dung Lâm cố gắng kết thúc công việc thật sớm, trước khi hoàn thành còn gọi điện, kêu La Hạo đến đón đưa anh tới sở thú.

La Hạo giật mình: " Cậu từ khi nào lại thích chỗ đó? Mà cháu trai đâu, cậu muốn mang nó đi chơi sao?"
Dạ Dung Lâm cong môi cười: "Tôi muốn dẫn nó đi tán gái."
La Hạo nghe thấy ghét bỏ mà nhìn anh: "Cậu trước đấy từng tán gái à? Cậu xác định cậu có thể thành công?"
Dạ Dung Lâm đúng là không xác định được, nhưng mọi việc đều có thể hi vọng, anh vẫn rất là lạc quan.

Cầm khóa xe đi ra: "Này không phiền cậu nhọc tâm."
La Hạo giơ tay: " Được, tôi chờ tin tốt của cậu."
Trước khi đi, anh còn chỉnh trang nhan sắc trong gương chiếu hậu, ừm, hình tượng hôm nay cũng không tồi.

Bật chút nhạc, mà sao chỉ muốn lập tức đến gặp Kha Âm, anh cao hứng đến độ muốn bay lên.

Vì sao lại muốn gặp cô, vì sao nghĩ đến cô, tâm tình đều trở lên tốt đẹp.

Công việc so với Dạ Vạn Nham khác biệt, nhiều năm rồi, anh ở trên mạng cũng không có lộ diện, cho nên đi đến nơi nhiều người cũng không lo lắng bị người khác nhận ra, ừm trước hết là không nói chuyện.

Đứng ở cổng sở thú, anh cùng hai nhóc gặp mặt, trong sở thú không thể lái xe, anh sẽ tìm Kha Âm theo địa chỉ cô gửi.

Đàn ông Dạ gia đều muốn có một cô con gái, Dạ Dung Lâm lần đầu tiên gặp Tiểu Đào, liền yêu thích cô bé.

Anh ngồi xổm xuống, vốn dĩ lớn lên đẹp trai, lại thêm giọng nói cuốn hút, Tiểu Đào chính là thích hình mẫu này, liền cười với Dạ Dung Lâm.

"Tiểu Đào, chú là chú hai của Tiểu Hàm."
"Dạ, chú hai."
"Ừm, bên trong nhiều người có muốn chú bế con không?"
Tiểu Đào chính là một tiểu đản lười biếng, nghe vậy liền duỗi tay: "Muốn ạ." Dạ Dung Lâm tâm can đều mềm nhũn, trực tiếp ôm bé lên khủy tay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui