Dạ Dung Lâm nghĩ nhanh ngày mai mình cũng có việc, nếu không thật muốn mời Kha Âm đi ra ngoài chơi.
Ông chú vô lương tâm nhận được tin nhắn cũng không nói cho Dạ Tiểu Hàm, cuối cùng biết được Kha Âm đến bởi vì hai con mèo đang lẻn đi lên phía trước.
Nhưng Dạ Tiểu Hàm nhanh chóng bỏ qua việc bị bỏ rơi, vẫy vẫy tay nhỏ: "Chị Kha Âm tới rồi! Chị đã ăn tối chưa ạ!"
Có trời mới biết, Dạ Dung Lâm vừa định nói, nếu em chưa ăn gì thì anh làm điểm tâm cho.
Nhưng lại bị tên nhóc kia cướp lời thoại.
Hiện tại, Dạ Dung Lâm đã lý giải được tại sao Dạ Vạn Nham ghét bỏ nhóc như vậy, nhãi con chuyên cướp đoạt chuyện tốt của chú.
Mỗi lần gặp Dạ Tiểu Hàm, Kha Âm đều thật vui vẻ: "Chị đã ăn cơm với đồng nghiệp rồi."
Cúi đầu nhìn hai con mèo đang cọ ống quần Kha Âm.
Kha Âm ngồi xổm xuống, sở đầu nhỏ hai đứa, thật mềm mại.
Cũng không ở lại đây lâu, cô chỉ đến kiểm tra sức khỏe còn mang theo dụng cụ y tế nữa, cô kiểm tra cho Kim Giác một hồi.
"Ừm.....!các chỉ tiêu đều bình thường, chúc mừng Kim Giác bé bỏng của chúng ta, em đã khỏi hẳn rồi nha." Kha Âm vừa nói chuyện vừa cầm móng vuốt Kim Giác lắc lư.
Ngân Giác không có ở đây, không ai biết nó chạy đi đâu rồi.
Kim Giác vừa nghe thấy Kha Âm kêu nó hết bệnh, liền kêu meo một tiếng, nằm ườn trên đùi Kha Âm, còn híp mắt nữa.
Dạ Dung Lâm nhìn nó nằm như thế, lại nghĩ đến cái ảnh khi nãy....!đúng là không dám nhìn thẳng.
Kim Giác cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là nó thấy bộ dạng chủ nhân liền làm bộ ốm ngay.
Kha Âm nhìn nó, cảm thấy nó đang cầu được vuốt ve, vì thế cô vươn tay xoa bụng, ánh mắt ôn nhu đến rối tinh rối mù.
Dạ Tiểu Hàm cực kì hâm mộ, liền tiến lại gần bên Kim Giác, sau đó vén áo lên, nói với Kha Âm: "Chị Kha Âm, em cũng muốn xoa."
Kha Âm đối với trẻ con cực kì kiên nhẫn, duỗi tay xoa nhẹ trên bụng Dạ Tiểu Hàm hai cái.
Không ai chú ý Dạ Dung Lâm đang ở một bên cũng đang nhấc vạt áo, yên lặng quay đầu.
Mình cũng muốn được Kha Âm xoa xoa.
Thời gian không còn sớm, Kha Âm xem nhóc con cùng mèo xong, chuẩn bị rời đi, Kim Giác đi phía sau kêu meo meo.
Vốn dĩ nó đi theo tới cửa, nhưng giữa chừng phát hiện Ngân Giác đang ngồi trên WC của nó.
Chúng nó mỗi đứa có một cái riêng, tại sao Ngân Giác lại chiếm đồ của nó?
Kim Giác sốt ruột kêu meo một tiếng, sau đó chạy về phía Ngân Giác.
Còn Ngân Giác ngồi ngốc ở đấy, thấy Kim Giác xông tới, hoảng sợ kêu "meo".
Kim Giác ủy khuất đứng bên cạnh WC, cứ kêu meo meo giục Ngân Giác xuống.
Đây là WC của tôi! Cậu không được chiếm đoạt!
Ngân Giác bình tĩnh kêu meoooo.
Động tĩnh lớn như vậy khiến Kha Âm chú ý, cô cùng Dạ Dung Lâm quay lại nhìn.
Dạ Tiểu Hàm cũng chạy theo sau, mà bên này hai con mèo vẫn còn đang cãi nhau.
Sợ Kha Âm không hiểu, Dạ Dung Lâm nói: "Đừng nhìn Ngân Giác bình thường ngoan ngoãn, kì thực nó rất nghịch ngợm, chuyên nghịch trộm cát."
Kha Âm nhấp môi cười, chủ yếu là cô chưa bao giờ gặp hai con mèo đáng yêu như này.
Dạ Dung Lâm thanh thanh giọng, bắt đầu lồng tiếng, một tiểu thụ trong trẻo: "Ngươi nhanh nhanh trả lại WC cho ta! Tại sao ngươi không đi cái của ngươi!"
Sau đó, đổi giọng sang một tiểu công thành thục, trầm thấp: "Không cần ngươi giục! Ngươi có giục ta cũng không đi!"
"Ngươi xuống nhanh! Không được ở đây.
Ngươi không thể như vậy."
"Đã nói là không cần giục..."
Kha Âm nghe xong, ngơ ngác nhìn Dạ Dung Lâm, trong lòng cực kỳ chấn động.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến giờ, tất cả các giọng từ già trẻ gái trai, lớn bé cô đều không phân biệt được.
Nhưng thật thần kỳ, Dạ Dung Lâm thay đổi giọng cô lại có thể nhận ra rõ ràng.
Lần đầu tiên có thể cảm nhận được, cô có thể không khiếp sợ sao?
Thậm chí cô còn im lặng, không dám lên tiếng, sợ quấy rầy Dạ Dung Lâm.
Dạ Tiểu Hàm thì cười tới cười lui, vốn dĩ hai con mèo đã đáng yêu, lại thêm chú hai phối diễn bên cạnh, làm thằng nhóc cười đến đau bụng.
Cười nửa ngày, Dạ Tiểu Hàm rưng rưng nhìn Kha Âm: "Chị Kha Âm, chị không thấy buồn cười sao?"
Lúc này Kha Âm mới hồi phục tinh thần, ngơ ngác gật đầu, ánh mắt lại đặc biệt nghiêm túc: "Rất buồn cười...."
"Vậy tại sao chị lại không cười?"
Biểu tình của Kha Âm chẫm rãi biến hóa, đầu tiên là cười nhạt sau đó cục kỳ sáng lạn:"Buồn cười quá, ha ha ha...."
Cuối cùng Ngân Giác cũng giải quyết xong "vấn đề" của mình, trả lại WC cho Kim Giác, Kim Giác siêu tức giận nha, không thèm để ý đến Ngân Giác nữa.
Kha Âm nghe Dạ Dung Lâm phối âm thật lâu, đến lúc về đã là 9 giờ hơn.
Dạ Dung Lâm để Dạ Tiểu Hàm trong nhà, sau đó chính mình đưa Kha Âm về.
Dọc đường đi anh đều nghĩ, làm sao để tán gái thành công.
Dùng giọng nói cũng không được, cô ấy không mê luyến gì giọng của mình.
Nhìn thấy Kha Âm chuẩn bị lên xe, Dạ Dung Lâm lấy hết can đảm hỏi một câu: "Chiều mai anh thu âm, em có muốn đến xem một chút không?"
Ánh mắt cực kỳ mong chờ, tay thì để trên cửa xe, giống như nếu Kha Âm không trả lời, thì anh liền không cho cô lên xe.
Vốn tưởng Kha Âm sẽ hỏi lại, vì sao muốn mời cô, thì anh sẽ thuận lý thành chương trả lời muốn kết giao với cô, hoặc anh có thể lấy lý do hôm nay anh đến thăm cô làm việc, đúng không?
Ai ngờ Kha Âm gật đầu: "Được nha.
Ở chỗ nào vậy?"
Dạ Dung Lâm sững sờ tại chỗ, đồng ý luôn.
Vì thế, anh đọc địa chỉ cho Kha Âm, vừa nghe cô liền thấy rất gần sở thú.
Vì thế cô ra dấu tay OK: "Trưa mai xong việc, ăn trưa xong tôi sẽ đi."
"Bữa trưa đến chỗ anh ăn đi, trưa nay em cũng mời anh rồi." Dạ Dung Lâm nói
Kha Âm cân nhắc một chút, rồi đồng ý với Dạ Dung Lâm.
Đợi Kha Âm đi xa, Dạ Dung Lâm mới nhảy lên hai cái, sau đó làm như không có chuyện gì, sửa sang quần áo đầu tóc đi vào nhà.
Như là cái tên ngốc kia không phải mình vậy.
Sáng hôm sau, Dạ Dung Lâm tập thể dục, không biết tối qua Kim Giác và Ngân Giác xảy ra chuyện gì, hôm nay lại hòa hảo đúng giờ đến gõ cửa sổ nhà Kha Âm.
Vì thế Kha Âm lại cùng Dạ Dung Lâm chạy bộ, thêm hai con mèo và nhóc con Dạ Tiểu Hàm.
Mỗi ngày đều thi chạy, có Kha Âm ở đây, Dạ Dung Lâm lại thua Dạ Tiểu Hàm.
Làm cho Dạ Tiểu Hàm cực kì đắc ý, cái đuôi như vểnh lên trời luôn.
Dạ Dung Lâm phải đi làm, Dạ Tiểu Hàm ở lại biệt thự đến buổi trưa, sau đó Dạ Vạn Nham cùng Vân Vãn đến đón nhóc.
Tuy Dạ Vạn Nham không muốn đón thằng nhóc này về phá mất không gian hai người bọn họ nhưng vẫn phải đến chăm.
Khi không có Dạ Hàm, Vân Vãn đều ngồi trên ghế phụ, giờ tên nhóc này về, cô ngồi cùng ghế sau với thằng bé.
Chờ Dạ Tiểu Hàm lên xe, Vân Vãn nhẹ nhàng hỏi: "Hai ngày ở nhà chú hai như thế nào rồi? Tiểu Hàm của chúng ta khẳng định là rất nghe lời rồi."
Dạ Hàm bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện hai ngày vừa rồi, tất nhiên là bỏ qua chuyện Dạ Dung Lâm bị lạc ở sở thú.
Dạ Vạn Nham đang lái xe, ngạc nhiên hỏi: "Chú hai con mời Kha Âm đi xem anh ấy thu âm?"
Dạ Tiểu Hàm gật đầu: "Dạ, làm sao vậy ạ? Ai da chú hai nói con còn bé, không thể đến được."
Về đến nhà Dạ Vạn Nham, Dạ Tiểu Hàm tự mình sửa soạn balo, Vân Vãn mới hỏi: "Sao vừa rồi anh lại ngạc nhiên như vậy?"
Dạ Vạn Nham trả lời: "Cho tới giờ, anh hai không cho bất kỳ ai xem anh ấy thu âm."
"Ừm?"
"Giống như lúc tác giả sáng tác, họa sĩ vẽ tranh, không muốn có người bên cạnh nhìn, Dạ Dung Lâm cho rằng đây là công việc có chút tư mật, nên không có bọn anh đến nha."
Vân Vãn "A..." một tiếng, "Xem ra cô gái tên Kha Âm này, đối với anh ý không giống nhau nha."
Dạ Vạn Nham cười cười: "Anh hai độc thân nhiều năm rồi, mà Dạ Tiểu Hàm cũng thích Kha Âm, chắc hẳn là một cô gái tốt."
"Ừm, hi vọng hai người họ có thể phát triển thuận lợi." Hai người nhìn nhau cười, xem như chúc phúc cho họ.
Trưa nay, Kha Âm nhận được điện thoại của ba Kha.
Ba mẹ rất quan tâm đến người bạn mới này của Kha Âm, nói tào lao hai câu, liền chuyển đề tài đến Dạ Dung Lâm.
"Chàng trai đưa con về, hai đứa chơi với nhau thế nào? Xem ra, con thiếu người ta nhân tình, nhất định phải mời người ta đi ăn một bữa cơm."
Nếu như là nhà khác, khẳng định ba mẹ đang hợp tác gắn ghép cô cùng người kia.
Nhưng Kha Âm quá rõ ràng, ba mình chính là tò mò, nhiều chuyện, nghĩ cô có thể kết giao bạn bè.
Vì thế Kha Âm cũng không nói dối: "Con và anh ta có chút liên hệ, chiều nay con còn đến chỗ anh ấy làm việc, cho nên ba không cần lo lắng.
Được không?"
Ba Kha cười đến lộ cả răng: "Được, được, thế con đừng quấy rầy ba nữa, nhanh đi đi, à đúng rối, thiếu tiền thì nhớ bảo ba."
Nhà Kha Âm tuy không có gia thế lớn, nhưng ba Kha cũng coi như là người có chức cao trong Dạ thị, cho nên Kha Âm từ nhỏ đã có gia cảnh tốt.
Đôi khi Kha Âm nghĩ, nếu ba mẹ không phải là người phóng khoáng, thì với căn bệnh của mình, khằng định có thể bị tự bế.
Công tác ở sở thú hai ngày, tất cả mọi người đều biết bác sĩ Kha là người không thích giao tiếp, nhưng ấn tượng đối với cô vẫn tốt..