Trong thang máy đông người, nghe được câu đó mọi người đồng loạt nhìn về phía này, Dạ Dung Lâm chỉ muốn chui xuống cái khe nào đó biến mất.
Còn Kha Âm, cô vốn dĩ thấy cách gọi này rất ngại ngùng, nhưng gọi vài lần liền thấy thích, không hiểu sao mỗi lần gọi Dạ Dung Lâm là bảo bảo, tâm tình cô rất vui vẻ.
Hơn nữa Dạ Dung Lâm cũng thích như thế, thấy anh đối tốt với cô như vậy, thì cô liền thỏa mãn cho anh.
Dạ Dung Lâm trong lòng rớt nước mắt, anh chỉ muốn bạn gái kêu một tiếng Dung Lâm thôi, sao mà lại khó như vậy!
Dạ Dung Lâm giữ mặt lạnh, xem như cái gì cũng chưa xảy ra.
Mà nhữn người kia đều vụng trộm nhìn anh mà nghĩ: một người đàn ông cao to mặc tây trang thẳng thớm lại thích bạn gái gọi mình là bảo bảo, hoàn toàn không nhìn ra.
Thang máy dừng đến lầu bán đồ chơi, không gian xa hoa, giá cả cao cho nên cũng không có nhiều khách đi lại, lại đúng lúc buổi tối, càng ít người.
Dạ Dung Lâm nhờ Kha Âm tham khảo cho mình vì Dạ Tiểu Hàm thích ô tô, còn Tiểu Đào thích búp bê.
Còn vụ biệt danh? Coi như trước đây anh chưa từng nói gì đi...!
"Âm Âm, em xem cái này thế nào?" Dạ Dung Lâm đi trước chọn ô tô.
Kha Âm đi đến nhìn theo hướng tay anh chỉ thấy một chiếc xe màu xanh ngọc bóng loáng, kiểu dáng thời thượng, nội thất tinh xảo.
Bởi vì là xe của trẻ con, nên kích thước nhỏ nhắn hơn nữa còn được sạc bằng điện.
Kha Âm liền nói: "Khá đẹp."
Nhân viên bán hàng đi đến giới thiệu.
Dạ Dung Lâm nói với Kha Âm: "Nếu là xe thật thì giá khoảng 20 triệu NDT, đây còn là bản giới hạn nữa ạ.
Dự định 1 năm sau mới phát hành."
Kha Âm có chút hiểu biết, nhưng về siêu xe thì cô không biết, Dạ Dung Lâm nói với cô, cô nghe rất chăm chú, còn vươn tay sờ lên xe, cảm xúc quả không tồi.
"Tiểu Hàm sẽ rất thích." Kha Âm nghĩ đến nhóc con mũm mĩm kia, liền tươi cười.
Dạ Dung Lâm đi tìm nhân viên bán hàng, sau đó hai người đi xem búp bê.
Anh muốn mua nguyên bộ búp bê, còn có giày dép váy vóc.
Biệt thự cho búp bê cũng muốn mua, đồ dùng bên trong cũng muốn mua.
So với búp bê, Kha Âm thực thích chiếc xe kia hơn...!chỉ tiếc cô lớn rồi, sẽ không lái được loại này.
Dạ Dung Lâm cũng không biết mua bộ này có được không, bèn chụp ảnh hỏi Dạ Vạn Nham.
Dạ Vạn Nham cùng Vân Vãn và Dạ Tiểu Hàm vừa dùng bữa xong, liền trả lời anh luôn: "?"
Dạ Dung Lâm hỏi: "Chú hỏi Dạ Tiểu Hàm xem, đồ này có được không?"
Dạ Vạn Nham cũng lười hỏi nguyên nhân, liền đưa cho Dạ Tiểu Hàm.
Đứa nhỏ này xem ảnh chụp, ghi âm gửi cho Dạ Dung Lâm: "Chú hai! Liền mua cái này đi ạ! Tiểu Đào chắc chắn sẽ rất thích ạ."
Dạ Dung Lâm trả lời: "OK"
Ngẩng đầu gọi Kha Âm đi tính tiền, ai ngờ lại thấy cô đứng nhìn búp bê chằm chằm phát ngốc.
Kỳ thật Kha Âm đang nghĩ đến cái ô tô vừa nãy, nhưng Dạ Dung Lâm lại tưởng cô muốn mua búp bê.
Bạn gái còn là thiếu nữ mộng mơ, hà hà khá tốt.
Vì thế anh quyết định mua cho cô một bộ tạo bất ngờ cho Kha Âm.
Dạ Dung Lâm gọi Kha Âm một tiếng, cô đáp một tiếng, rồi tự động đưa thẻ của mình ra: "Để em trả tiền nhé...."
Dạ Dung Lâm lạnh mặt, đẩy cô trở về: "Anh đã đáp ứng với hai đứa nhỏ, sao có thể để em trả tiền."
"Vừa nãy, anh mời em ăn cơm rồi, giờ em nên..."
"Em nên cái gì mà nên, về sau ra ngoài cùng anh, em không cần mang theo tiền."
Kha Âm ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: "Bảo bảo, hôm nay anh thật bá đạo....."
Dạ Dung Lâm sao chịu nổi cái biệt danh này, tai lại ửng đỏ, lắp ba lắp bắp, làm gì còn chút bá đạo vừa nãy: "Âm Âm, anh không phải có bá đạo.....!Tóm lại là em mau cất thẻ đi."
Kha Âm ừm một tiếng, sau đó em thẻ cất vào túi, Dạ Dung Lâm đi tính tiền, chờ anh thanh toán xong thấy anh xách ba túi đồ đã được gói trong thùng.
Cô còn tưởng rằng búp bê có hai ngôi biệt thự, quần áo mấy trăm bộ...!Cho nên cũng không hỏi lại.
Xe của Dạ Dung Lâm cũng không để đủ phải thuê xe ngoài.
Anh khởi động xe xong, Kha Âm liền nói với Dạ Dung Lâm một chuỗi số.
"Hửm?" Đây là cái gì? Dạ Dung Lâm còn đang phiêu theo nhạc trong xe, trộm nghĩ giờ có thích hợp nói chuyện yêu đương hay không.
Kha Âm trả lời: "Đây là mật mã thẻ của em."
Dạ Dung Lâm: "..." Em nói cho anh làm cái gì?
Nhìn thấy anh nghi hoặc, Kha Âm nghiêm túc giải thích: "Anh nói mật mã thẻ của anh cho em, thì em lại nói của em cho anh."
Dạ Dung Lâm cầm tay lái, không biết hình dung tâm trạng lúc này của mình.
Sung sướng? Cảm động? Chắc chắn là có, bạn gái tin tưởng mình, nhưng sao lại có chút chua xót?
Cô ấy chỉ cần lấy tiền của mình, có thể dẹp cái ý nghĩ đưa tiền cho mình không? Trong lòng Dạ Dung Lâm gào thét, anh mới là đàn ông!
Cuối cùng Dạ Dung Lâm bất đắc dĩ nói: "Được, anh sẽ nhớ kỹ."
Kha Âm thực tâm cùng Dạ Dung Lâm kết giao, lại cũng chưa có kinh nghiệm yêu đương.
Cô quay sang thật lòng nói với Dạ Dung Lâm: "Tuy trong thẻ em không nhiều tiền, nhưng nếu anh muốn dùng cũng có thể...."
Dạ Dung Lâm trong lòng cực kì cảm động, tuy rằng cả đời anh có thể không động đến số tiền này, nhưng nghe cô nói vậy, anh cảm thấy thật thoải mái.
Lần này, anh cười nói: "Được." Kha Âm cũng cười theo anh.
Đưa cô về đến nhà, anh lấy một hộp đưa cho cô, Kha Âm nghi hoặc nhìn về phía Dạ Dung Lâm.
Anh giải thích: "Cái này tặng cho em."
Kha Âm ngạc nhiên: "Là chiếc xe kia sao?"
Dạ Dung Lâm xấu hổ nói: "A, em thích xe hơn sao?"
"....Cái này là búp bê sao?" Cô không chơi búp bê nha, chỉ có mấy bạn nhỏ như Tiểu Đào mới chơi mấy cái này.
Nhìn cô cũng đâu có giống người thích chơi búp bê.
Dạ Dung Lâm khó xử nói: "Anh cứ nghĩ em thích mấy đồ thiếu nữ này, liền mua cho em."
"Nếu nói là em thích, anh không cảm thấy quá ngốc nghếch sao? " Dù sao Kha Âm cũng cảm thấy thật ngốc nghếch mà.
Dạ Dung Lâm hùng hồn nói: "Ngốc nghếch ở đâu cơ chứ! Mặc kệ em bao nhiêu tuổi, trong lòng anh em vĩnh viễn là tiểu công chúa."
Kha Âm sửng sốt, tài xế lái xe chở đồ ngồi ở trên ghế lặng lẽ cười, còn Dạ Dung Lâm thì đỏ mặt.
Muốn giải thích, lại phát hiện mấy lời sến sẩm nói ra còn có lối mà thu hồi sao.
"Dù sao thì em cũng nhận lấy đi, biết đâu một ngày nào đó em lại thích nó."
Kha Âm thấy phản ứng của anh, cũng không có dấu hiệu nhường bước, đành gật đầy nhận.
Dạ Dung Lâm: Cảm tạ trời đất, mặt mũi con cũng được bảo vệ rồi.
Cầm đồ vào trong nhà, Kha Âm liền thấy Kim Giác Ngân Giác chạy ra.
Kha Âm nhớ rõ ràng sáng nay sau khi chạy bộ chúng nó đã về nhà Dạ Dung Lâm rồi mà, sao giờ lại còn quay về đây?
Dạ Dung Lâm cũng trợn mắt há mồm, xách Ngân Giác lên hỏi: "Chúng mày định định cư ở đây đúng không? Ai là người nuôi chúng mày?"
Ngân Giác liếc Dạ Dung Lâm một cái, sau đó giãy giũa thoát khỏi tay anh, chạy đến bên người Kha Âm.
Kha Âm cười thành tiếng, cô cảm thấy Dạ Dung Lâm thật đáng thương mà.
Cuối cùng Dạ Dung Lâm phẫn nộ bỏ đi, còn chỉ vào hai con mèo nói: "Có năng lực thì hai đứa mày khỏi cần về nhà nữa!"
Chờ anh đi về, Kha Âm vào nhà rửa mặt, sau đó mở hộp đồ chơi lấy ra biệt thự cùng búp bê.
Đồ đạc cũng rất nhiều nên cô phải mang ra phòng khách.
Hai con mèo tò mò, đi xung quanh biệt thự.
Kha Âm nhỏ giọng nói: "Không thể phá nha, đây là đồ chủ nhân các em tặng chị."
Hai con mèo kêu meo meo, dựng thẳng đuôi cong mình nhảy qua hàng rào vào trong biệt thự.
Nhìn thân mình to lớn của mình so với biệt thự, chúng còn hưng phấn nghiễm nhiên coi như là ổ của mình.
Sau này hai đứa có đồ chơi mới rồi, còn có thể nghịch búp bê bên trong.
Dạ Dung Lâm trở về nhà, bật đèn liền phát hiện thiếu hai con mèo nhìn ngôi nhà thật trống trải.
Ai, không nghĩ đến, có bạn gái rồi mà vẫn thê lương như này, cả mèo lẫn người đều không ở cùng...!
Quà tặng cho hai đứa nhỏ anh cũng không mở ra, sau khi tắm rửa anh liền gọi điện cho trợ lý.
"Tiên sinh, anh muốn đặt loại xe đó? Không phải đã mua loại giống vậy rồi sao?"
"Cậu chỉ cần đặt hàng, tôi chuyển tiền cho cậu."
Kha Âm đã thích chiếc xe này như vậy thì anh sẽ tìm cách mua tặng cô.
Tuy nhiên chuyện này anh sẽ không nói với cô để tạo cho cô bất ngờ, đỡ phải để cô nàng kia suy tính làm sao để trả lại cho anh 3 vạn.
"Được, em sẽ đi liên hệ với bên kia."
"Ừ, cậu vất vả rồi."
Cúp máy, Dạ Dung Lâm rất mong chờ phản ứng của Kha Âm khi nhận được món quà này.
Ngày hôm sau, Kim Giác Ngân Giác quả nhiên là đi theo Dạ Dung Lâm về nhà, còn có Kha Âm nữa.
Dạ Dung Lâm đã nói, dì Lưu đã làm hai phần ăn sáng, nếu cô không sang chỉ có thể lãng phí đổ đi.
Kha Âm vốn dĩ muốn lật mặt Dạ Dung Lâm, bảo bảo, anh là muốn cùng em ăn sáng.
Nhưng lại nghĩ Dạ Dung Lâm thẹn thùng nên cô không nói ra.
Mà hai con mèo kia là cùng Kha Âm trở về, không liên quan đến Dạ Dung Lâm, vừa vào cửa liền chạy ngay đến bát cơm của mình, muốn ăn cá khô nhỏ.
Dạ Dung Lâm thấy hai đứa kêu ầm ĩ, mang theo vẻ mặt khinh thường, đứng khoanh ta, còn nói: "Cốt khí của chúng mày chạy đi đâu rồi? Đòi ở bên nhà Kha Âm không về, thế thì về nhà tao làm gì?".