Hai con mèo ngồi trên mặt đất nhìn Dạ Dung Lâm, Kim Giác kêu meo meo, con sen kia mau lấy đồ ăn nhanh cho trẫm.
Dạ Dung Lâm nhìn hai đứa đáng thương nên đổ cho chúng chút đồ ăn.
Hai con mèo thực sự rất đói, đồ ăn thì thơm, Dạ Dung Lâm và Kha Âm cùng ăn sáng xong.
Ăn xong bữa sáng, Kha Âm đi về thay đồ đi làm, Dạ Dung Lâm lái xe đưa cô về.
Hai con mèo sau khi ăn xong, nghênh ngang đi theo sau Kha Âm, lên xe Dạ Dung Lâm ngồi về nhà Kha Âm.
Dạ Dung Lâm mở cửa xe, nhìn hai đứa: "Hai đứa muốn đi đâu? Không muốn về nhà sao?"
Vừa mới ngoan ngoãn, tỏ vẻ đáng thương cầu cá khô nhỏ, hiện tại ăn no, ngay lập tức cho Dạ Dung Lâm ăn bơ.
Chủ nhân? Là cái gì? Hai đứa không có biết đâu nha.
Dù sao bọn nó cũng đi theo Kha Âm, meo meo meo!
Dạ Dung Lâm bó tay, hai con mèo này đến để hành hạ anh sao!
Kha Âm cũng không quan tâm hai con mèo đi đâu, lên xe Dạ Dung Lâm ngồi, cười nói: "Bảo bảo, đừng tức giận, chúng nó ở chỗ em, cũng không đi đâu được."
Hơn nữa, hai con mèo này thành tinh mất rồi, nếu chúng đói sẽ ngoan ngoãn về nhà Dạ Dung Lâm tìm dì Lưu cho ăn.
Dạ Dung Lâm cũng không quản hai đứa này.
Nhưng anh còn đang tức giận nha, vì sao Kha Âm vẫn gọi anh là bảo bảo?
"Đừng gọi anh là bảo bảo."
Kha Âm quay đầu: "Ừm....!bảo bối?"
Trong lòng Dạ Dung Lâm gào thét! Mình là đàn ông, mình sẽ không so đo cùng với bạn gái.
Cô làm cái gì cũng đúng!
một ngày làm việc bận rộn, đến trưa Kha Âm nhận được một đoạn video của Thịnh Mặc Hàn.
Con Husky, chân trước chân sau để trên ván trượt, chân còn lại để dưới đất đẩy.
Sau khi xe chạy được là thu chân lên trên ván trượt.
Video khá ngắn, Kha Âm xem hơn 20 lần vẫn còn cười, chủ yếu là con husky nhìn rất ngốc.
Nhớ ra chưa có trả lời tin nhắn của Thịnh Mặc Hàn, Kha Âm nói: "Nhìn nó chơi vui vẻ quá."
Thịnh Mặc Hàn gửi lại: "Đúng vậy, tôi cũng không biết làm sao nó học được, làm sao mà tìm được ván trượt của tôi....!Hơn nữa tôi đi làm để nó ở nhà một mình.
Cũng rất cô đơn, cô có muốn đến thăm nó không?"
Kha Âm: "Nếu rảnh tôi sẽ đến."
Sau đó Thịnh Mặc Hàn trả lời: "Tôi đi làm việc, lần sau cùng cô nói chuyện."
Kha Âm: "Được."
Đến chiều, Dạ Dung Lâm đúng giờ đến đón Kha Âm, Kha Âm thắc mắc: "Công việc của anh không bận sao?"
"Công việc của anh cũng không gần vội.
Trước kia không có việc gì, về nhà lại rảnh rỗi, nên mỗi tháng anh đều tăng ca.
Nghỉ ngơi cũng rất ít." Dạ Dung Lâm khởi động xe, chạy hướng khác hướng về biệt thự.
Kha Âm hỏi: "Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại anh không nhận nhiều việc." Anh quay đầu nhìn Kha Âm, cười rộ lên, nhưng Kha Âm cảm thấy thật ngọt ngào, "Hiện tại, anh có bạn gái rồi, muốn mỗi ngày đưa đón bảo bối của anh."
Trong lòng Kha Âm như bị vuốt nhỏ cào cào: "Công việc quan trọng hơn là đón bạn gái."
"Ai nói? Đây mới là điều quan trọng nhất." Công việc của bọn họ nói bận thì bận.
Một năm cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Đại thần khác với người thường chính là chỗ này.
Dạ Dung Lâm là người đứng đầu trong giới và vẫn miệt mài làm việc nhưng sao có thể bỏ Kha Âm qua một bên được? Nỗ lực làm việc và nghĩ về cuộc sống tốt hơn với người mình yêu là điều bình thường.
Nhưng nếu như vì công việc mà bỏ qua gia đình, không phải là mâu thuẫn với lý tưởng ban đầu hay sao?
Kha Âm thừa nhận, cô thực sự rất cảm động, cũng hiểu được sự hy sinh của Dạ Dung Lâm.
Vì thế, Dạ Dung Lâm phát hiện hôm nay tâm tình của Kha Âm vô cùng ôn nhu, nói chuyện đều mềm mại.
Anh hận không thể để Kha Âm trong lòng bàn tay, trên thế giới này sao lại có một cô gái như này, làm cho người ta yêu thích.
Kha Âm lên xe liền chú ý đến đằng sau có không ít đồ: "Đây là cái gì vậy?"
"Anh mua ổ mới cho hai đứa kia, còn có cát với đồ ăn nữa."
"Ừm," Kha Âm nghi hoặc "Đồ trước đấy không dùng được nữa sao?"
"Đồ trước đấy đều để ở nhà anh, hiện tại hai đứa thích chạy sang bên nhà em, đề phòng nhà em bị bẩn, vẫn là mua thêm để ở nhà em."
Càng nói, Dạ Dung Lâm càng chua xót: "Giờ thì tốt rồi, hai đứa có lẽ sẽ không thèm quay lại nhà anh để ăn cá khô."
Thấy đèn đỏ, Kha Âm tháo dây an toàn, sau đó ngồi dậy, sờ đầu Dạ Dung Lâm: "Bảo bảo đừng buồn, để em cho hai đứa đi về nhà cho anh nhìn."
Dạ Dung Lâm:..........!Tuy rằng trước kia anh rất thích được Dạ Dung Lâm sờ sờ, nhưng anh không muốn ở trong trường hợp này.
Khởi động xe, Dạ Dung Lâm vẫn còn cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Kha Âm.
Hắc hắc, thật vui vẻ.
"Đúng rồi, Âm Âm anh muốn nói với em một chuyện."
"Anh nói đi."
"Em có thể cho anh chìa khóa nhà em không, ban ngày anh báo dì Lưu đến dọn dẹp quét tước, chăm mèo." Dạ Dung Lâm khó xử nói "Anh không có ý gì khác đâu, nếu em cảm thấy khó xử, không đưa cho anh cũng không sao..."
Vẫn có chút chột dạ, anh vẫn có ý tưởng không an phận mà.
Kha Âm lại đáp: "Được ạ."
Dạ Dung Lâm quay đầu kinh ngạc, thế mà cô đáp ứng rồi?
"Em không phòng bị chút nào sao?"
Kha Âm mỉm cười: "Không phải anh nói là chỉ dọn dẹp vệ sinh thôi sao? Hơn nữa, anh thì có mưu đồ gì được, tiền em không có nhiều hơn anh, mà gia thế cũng không hơn anh nữa."
Dạ Dung Lâm lắc đầu: "Không phải thế."
Anh đưa điện thoại cho Kha Âm, cho cô xem biệt danh trên wechat.
Kha Âm mở khóa, trên màn hình lại có ảnh chụp cô ở công viên hải dương.
Hình nền cuộc trò chuyện wechat cũng là ảnh của cô.
Biệt danh của cô anh ghi là "Tiểu tiên nữ Âm Âm"
Dạ Dung Lâm ngại ngùng nói: "Nếu em không thích tiểu tiên nữ, anh có thể đổi thành tiểu công chúa, tiểu tổ tông.
Dù sao trong lòng anh, em chính là người tốt nhất, tốt hơn anh rất nhiều."
Kha Âm nhìn chằm chằm biệt danh thật lâu mà không nói gì.
Đây là lần đầu tiên có người coi trọng cô như vậy, cô thực sự rất cảm động.
Dạ Dung Lâm nhìn trộm Kha Âm, lần này có phải thả thính thành công không?
Thành công là có chút thành công, nhưng mong đợi Kha Âm nói "chồng, anh đối với em thật tốt, em rất thích anh." là điều không thể.
Kha Âm cầm điện thoại, đổi biệt danh của anh thành "Tiểu bảo bảo Dung Lâm".
Ừm, cùng với tiểu tiên nữ Âm Âm rất xứng đôi.
Nghĩ vậy, Kha Âm liền đưa cho Dạ Dung Lâm nhìn.
Lúc nhìn thấy, Dạ Dung Lâm suýt nữa đạp chân ga, phanh gấp, kêu anh là bảo bảo còn chưa tính, giờ còn tiểu bảo bảo cái quỷ gì! Có thể bỏ đi không?
Nhưng có thêm chữ "tiểu" có nghĩa là có chút tiến bộ rồi? Dạ Dung Lâm châm trước một phen, kiềm chế không nói ra.
Buổi tối ăn cơm, thời gian vẫn còn sớm, Dạ Dung Lâm không muốn về nhà, bởi vì như thế bọn họ sẽ phải tách ra.
Ờ cùng Kha Âm thêm một giây thôi, anh cũng thấy hạnh phúc.
Không còn cách nào rồi, chỉ muốn để cô ở trên người, đi đâu cũng đi cùng nhau.
Kha Âm thấy Dạ Dung Lâm muốn đi dạo, liền hỏi: "Chúng ta đi dạo hồ đi?"
"Dạo hồ? Được nha." Dạ Dung Lâm thật sự mong chờ, buổi tối đi dạo quanh hồ hòng gió, nói chuyện yêu đương.
Ai biết được, đợi anh dừng xe, Kha Âm liền đi thuê xe đạp.
Ở đây có rất nhiều chỗ cho thuê xe đạp, buổi tối cũng có không ít người thuê xe.Nhưng Dạ Dung Lâm ra ngoài, không ngồi xe cũng là lái xe, từ trước tới giờ chưa có đạp xe, liền tò mò hỏi Kha Âm: "Chúng ta thuê xe sao?"
"Đúng vậy, ăn tối xong liền vận động một chút." Cô vừa nói vừa mở khóa ngồi lên xe, một chân chống xuống đất quay sang hỏi Dạ Dung Lâm sao chưa lên xe.
Dạ Dung Lâm nhìn sang chiếc xe đạp, cái gì mà đi dạo hẹn hò bay biến mất đâu rồi, đợi anh tải app xuống."
Hóa ra anh chưa dùng qua.
Tải app xong, chuyển tiền là có thể quét mã vạch để thuê xe.
Cũng may Dạ Dung Lâm cũng không phải chưa từng đi qua loại xe này, liền không lóng ngóng nữa.
Tuy rằng lâu chưa đi xe tay lái hơi loạng choạng một chút, thì tất cả đều rất ổn.
Kha Âm đi vững hơn anh nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn anh.
Dạ Dung Lâm là một đại nam nhân sao có thể chịu thua.
Kha Âm ôn nhu nói: "Đi chậm thôi, dù sao chúng ta cũng không gấp."
Dạ Dung Lâm tươi cười, để Kha Âm đi trước sẽ không nhìn thấy thân ảnh lung lay của anh.
Kha Âm đi đằng trước chậm rãi đạp xe, bởi trên đường cũng có nhiều người đạp xe, đi dưới bóng cây, thỉnh thoảng có tiếng chuông xe kêu bên tai.
Một cơn gió thổi qua, Dạ Dung Lâm nhìn thân ảnh phía trước, liền cảm thấy vui vẻ.
Buổi tối cùng bạn gái đạp xe cũng thật thú vị.
Hai người đến đạp, xe, còn người khác đến nói chuyện yêu đương.
Đang đạp xe, Dạ Dung Lâm nhìn thấy một cặp đang ở ven hồ hôn nhau, trong lòng nhảy lên.
Từ đằng sau, Dạ Dung Lâm hỏi Kha Âm: "Âm Âm, em có nhìn thấy một đôi vừa hôn nhau không?"
"Có nhìn thấy."
"Họ đến nói chuyện yêu đương, còn chúng ta đến đạp xe..." Sao lại chênh lệch như thế này.
Kha Âm rất tự nhiên trả lời: "Em cảm thấy việc chúng ta làm ý nghĩa hơn nhiều."
Dạ Dung Lâm: "...." Thế nhưng anh không có gì để nói..