Tuy rằng trong núi không có thú dữ, nhưng biết đâu được, chỉ là mình không biết thì sao?
Dạ Dung Lâm cũng khỏe nhưng làm sao đấu lại được thú dữ, bị tập kích thì phải làm sao bây giờ? Xong rồi còn muỗi, rắn độc cũng không ít, anh ấy bị cắn thì sao? Kha Âm càng nghĩ càng sợ, rốt cuộc là chờ không nổi, đứng dậy đi tìm Dạ Dung Lâm.
Nói gì thì nói, anh cũng là bạn trai mình, do mình dẫn đi, mình không thể anh xảy ra chuyện gì được.
Bọn chim muốn cản cô, nhưng giờ là lúc nào rồi, cô bước hai bước về phía trước, đáy mắt đầy nôn nóng.
Mỗi bước chân đều nặng như chì, bởi cô không dám đi xuống, nếu cô lạc mất Dạ Dung Lâm thì nên làm cái gì bây giờ.
Đang mơ màng, thì Kha Âm nghe thấy có người gọi tên mình.
Tiếng gọi này làm Kha Âm thấy rất quen thuộc, cô đột nhiên ngẩng đầu, quả nhiên là Dạ Dung Lâm.
Hai người nhìn nhau.
Dạ Dung Lâm hướng cô mỉm cười rồi múa máy chân tay, sau đó chạy về phía cô.
Mới vừa nãy cảm thấy như trời sắp sụp xuống, mà giờ đây mọi thứ như phát sáng, miệng cô cũng nở nụ cười thật tươi.
Thật tốt quá, anh không có việc gì.
Không đợi Dạ Dung Lâm đi tới, Kha Âm cũng chạy lên đón anh, cũng không chờ anh nói, liền hoảng loạn hỏi: "Anh đi đâu vậy? Sao lại chậm như thế? Chính lẽ em không nên để anh đi một mình mà."
Quần áo trên người anh cũng không chỉnh tề như lúc đầu, trên người còn có vệt cỏ dại, khuỷu tay, đầu gối còn có bùn đất, đến cả mặt cũng dơ, chỉ sợ là ngã xuống đất sau đó đụng phải mặt.
Nhìn bộ dạng chật vật của anh Kha Âm vừa đau lòng, lại vừa tự trách.
Đối với chuyện Kha Âm vừa hỏi, Dạ Dung Lâm có chút ngượng ngùng: "Lúc quay trở lại anh không tìm thấy đường, phải đi tìm mấy lần, cũng may là chỗ chúng ta cắm trại vị trí rõ ràng.
Trên đường đi anh có đi nhanh hơn nhưng vẫn muộn, thật xin lỗi em Âm Âm, hẳn là em rất sốt ruột?"
Kha Âm hết lắc rồi lại gật đầu: "Em lo lắng anh đi lạc, anh không có việc gì là tốt rồi." Cô cảm thấy vô cùng may mắn, cúi đầu nói chuyện: "Về sau sẽ không để anh đi một mình, xa em một chút là không thể yên tâm."
Dạ Dung Lâm nghe thế nhỏ giọng phản bác một câu: "Anh cũng không có mù đường mà..."
Kha Âm ngẩng đầu, quật cường nhìn anh: "Chính anh là người bỏ tay ra."
Dạ Dung Lâm hơi hé miệng, cuối cùng cũng không phản bác lại Kha Âm, dù sao có thắng thua gì đối với anh cũng không tốt, cô nói cái gì chính là cái đấy.
Kha Âm kiểm tra Dạ Dung Lâm một chút, xác định là anh té ngã nhưng không bị thương tích, cô muốn dẫn anh đến suối để rửa sạch.
Dòng suối đó cách đấy rất gần, Dạ Dung Lâm lần này khẳng định: "Anh chắc chắn tìm được, em đi xử lý vết thương cho mấy con chim nhỏ đi."
Kha Âm kiên định từ chối, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Dạ Dung Lâm khiến anh không dám phản bác nữa.
"Không được, em phải đi cùng anh, nhỡ đâu anh bị ngã xuống suối, thì em lại trở thành cẩu độc thân."
Thấy Dạ Dung Lâm không định đi, Kha Âm duỗi tay nắm lấy tay áo anh, kéo anh đi.
Dạ Dung Lâm bật cười đảo khách thành chủ nắm lấy tay cô, vừa bất đác dĩ lại sủng nịnh nói: "Được, vậy thì em đi cùng anh."
Đến dòng suối, Dạ Dung Lâm ngồi xổm bên bờ, lại chưa vội rửa tay, lấy bình nước múc nước dưới suối, quay đầu nói chuyện với Kha Âm: "Anh cảm thấy nước này uống được, vô cùng thuần lại không bị ô nhiễm, chúng ta mang một ít về đi."
Kha Âm muốn nói, uống nước này nhiều cũng không tốt nhưng lại không muốn đả kích con người đang hưng phấn kia nên đành phải gật đầu.
Lúc này Dạ Dung Lâm mới rửa mặt, rửa tay.
Da anh rất trắng lại mịn nên nhìn thật sạch sẽ, thoải mái.
Kha Âm ở cách đó không xa, nhìn anh nhắm mắt rửa mặt còn có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của anh.
Đại khái vì lớn lên xinh đẹp, Kha Âm trong lòng nghĩ còn đẹp hơn cả mấy minh tinh quảng cáo sửa rửa mặt.
Dạ Dung Lâm rửa mặt xong, Kha Âm đưa khăn giấy cho anh.
Dạ Dung Lâm tùy tiện lau hai cái, lại thấy Kha Âm ngơ ngác nhìn mình cười hỏi: "Em nhìn gì vậy?"
Kha Âm không có phản ứng lại, lơ ngơ nói một câu: "Nhìn anh đẹp trai."
Tai Dạ Dung Lâm nhanh chóng đỏ ửng, che một bên mặt, quay đầu không cho Kha Âm nhìn.
Kết giao với bạn gái mà còn giỏi thả thính hơn mình, thật là khổ quá mà.
"Chúng ta mau đi chữa cho mấy con chim kia thôi."Dạ Dung Lâm đi trước Kha Âm nói.
Đợi cảm xúc bình ổn, Dạ Dung Lâm thả chậm bước chân đi song song cùng với Kha Âm, thuận thế nắm tay cô mười ngón đan nhau.
"Bảo bối" anh gọi Kha Âm, cô "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.
Chàng trai thoải mái cười, giọng trong trẻo lại say mê lòng người: "Anh sẽ không đi lạc, bởi vì không lỡ rời khỏi em."
Kha Âm dừng bước, chỉ cảm thấy nhịp tim đập loạn hơn.
Dạ Dung Lâm giọng nói nghiêm túc, ánh mắt chắc chắn: "Hơn nữa anh không sợ đi lạc, bởi vì em chắc chắn sẽ tìm được anh."
Kha Âm cũng cười, bộ dạng đáng yêu linh động, khiến Dạ Dung Lâm chỉ muốn bẹo má cô.
"Ừ, mặc kệ anh đi đến chốn nào, em nhất định sẽ tìm được anh."
Dạ Dung Lâm nắm tay Kha Âm thật chặt, có thể nghe được cô nói những lời này, anh cảm thấy mình chết đi cũng đáng.
Kha Âm xử lý vết thương cho mấy con chim nhỏ kia, Dạ Dung Lâm cầm túi đồ ăn cho chim tới, bên trong vẫn còn một chút.
Anh rải xuống mặt đấy, bọn chim kia muốn xà tới ăn mà lại không dám.
Dạ Dung Lâm vẫn đứng yên, lúc này mấy con tham ăn không chịu được xuống ăn, thế là cả lũ thấy Dạ Dung Lâm vẫn bất động liền xà hết xuống.
Kha Âm đang xử lý vết thương chăm chú, mà cô lại là bác sỹ thú y nên thủ pháp rất quen thuộc.
Chờ đến khi cô đứng dậy quay đầu tìm kiếm Dạ Dung Lâm, lại thấy dưới chân anh có không ít chim chóc.
Mấy đứa lớn mật còn nhảy trên giầy anh.
Kha Âm đi đến, bọn chim bay đi tránh chỗ cho cô vào.
Cô tò mò: "Bọn chúng không sợ anh nữa sao?"
Dạ Dung Lâm lắc đầu: "Vẫn sợ, không thân cận như với em, nhưng cũng không hẳn là tránh anh."
Đồ ăn trên tay anh đã hết, bọn chim nhìn anh nửa ngày không thấy có gì, bèn phủi mông vỗ cánh bay đi.
Dạ Dung Lâm nhìn lên trời xanh, quay lại hỏi cô: "Xử lý vết thương xong hết rồi chứ?"
"Ừm, em sửa tổ cho bọn chúng rồi." Kha Âm dẫn anh đi tới, cô đã để tổ chim lên cành cao.
Mấy con chim non đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Kha Âm.
Dạ Dung Lâm cười: "Trông rất đáng yêu."
"Đúng vậy." Nhắc đến mấy động vật nhỏ, biểu tình của Kha Âm liền mềm mại, do mang tổ chim lên cao nên giờ cô cũng không vuốt ve được chúng nó.
Dạ Dung Lâm nhìn thấy, bèn ôm đùi cô, trực tiếp nhấc cô lên.
Kha Âm hoảng sợ, chờ khi phục hồi tinh thần thì cô đã ngồi trên cánh tay anh rồi bị nâng lên cao.
Trong nháy mắt Kha Âm thấy tầm nhìn thật thoáng đãng, nhưng vẫn có chút sợ hãi, theo bản năng mà quay lại ôm cổ Dạ Dung Lâm.
Dạ Dung Lâm ôm cô vững vàng, cười nói: "Không phải em muốn vuốt ve mấy con chim kia sao? Như này là có thể rồi."
Kha Âm hưng phấn gật đầu, sau đó cô duỗi tay vuốt ve bọn chúng.
Mấy con chim há mỏ muốn ngậm ngón tay cô, khiến cô cười khanh khách, vội rụt tay lại.
Ngồi trên khủy tay Dạ Dung Lâm, cô cảm thấy giống như anh đang ôm bé gái nên có chút ngượng ngùng hỏi: "Em nặng lắm phải không? Anh thả em xuống dưới đi."
"Không nặng." Nhìn cô gầy như này, thật muốn mỗi ngày dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon, nuôi cô đến trắng trẻo mập mạp.
Kha Âm ở trên cao, có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh ma xui quỷ khiến đưa tay ra xoa đầu anh hai cái, sau đó ngạc nhiên nói: "Thế nhưng lại cứng."
Dạ Dung Lâm tự dưng bị xoa đầu, cánh tay cứng nhắc.
Anh nói này Kha Âm, em như thế là phạm quy rồi, anh còn chưa được xoa đầu em đâu!
Thấy anh không nói lời nào, Kha Âm lại tiếp tục sờ, còn hỏi Dạ Dung Lâm: "Anh có biết tại sao tóc anh lại cứng như vậy không?"
Dạ Dung Lâm nghĩ thầm, đương nhiên rồi....
Cô nàng còn nói: "Em còn tưởng rằng sẽ mềm, ài, Dung Lâm bảo bảo, sao hai tai anh lại đỏ vậy?"
Dạ Dung Lâm cứng đờ người, để Kha Âm xuống dưới, khụ một tiếng: "Mấy con chim đã chết chúng ta đem đi chôn thôi." Cố tình không đề cập đến vì sao tai mình lại hồng.
Kha Âm đuổi theo đằng sau anh còn muốn hỏi, nhưng nhìn bộ dạng muốn chạy của anh.
Ai da tiểu công trúa =))))
Hai người không mang theo cuốc xẻng gì nên mang thi thể mấy con chim về, sau đó chôn ở ngoài cánh rừng.
Vốn dĩ sáng nay hai người muốn ngắm bình minh, nhưng giờ mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu rồi, hai người cũng nên xuống núi.
Đường xuống núi đi không tốt lắm, cho nên thời gian bị kéo dài.
Dạ Dung Lâm thấy mình và Kha Âm đều mệt nên anh đã gọi tài xế đến đón.
Sau khi lên xe, hai người nhìn nhau đều thở dài một hơi.
Dạ Dung Lâm mở bình nước đưa cho Kha Âm, chờ cô uống xong, rồi chính mình cũng uống một ngụm.
Kha Âm nhìn thấy hành động của anh thì trợn mắt, chai nước kia cô cũng đã uống rồi mà anh còn không chê.
Dạ Dung Lâm đem nắp chai vặn chặt, nhìn sang Kha Âm: "Nghĩ cái gì vậy?"
Kha Âm chỉ vào chai nước, nhấp môi.
Dạ Dung Lâm câu môi cười: "Làm sao, ghét bỏ bạn trai em à?"
Kha Âm vội lắc đầu, cô không thấy ghét bỏ, nhưng cô nàng chỉ vào chai nước khác: "Không phải trên xe còn chai khác sao?...".