Trên mạng gọi anh là nam thần, là chồng, nhưng Dạ Dung Lâm không quen nhiền bạn gái thậm chí còn chưa chủ động lái xe, nhưng anh lại rất tự tin.
Anh lớn lên cao ráo, giọng nói dễ nghe, làm người ổn trọng, nên là hình tượng của nhiều cô gái.
Nhưng anh lại xem nhẹ Kha Âm, mặc kệ là nam hay nữ, cô đều không thích ở chung.
Vì thế Kha Âm liền cự tuyệt anh: "Không cần, tôi cũng lái xe đi."
Dạ Dung Lâm: "Nga...." Trong lòng thực mất mát, thật muốn khóc, sao lại không giống kịch bản vậy!
Đồ hôm qua anh mang tới được Kha Âm gói lại, đều đặt ở trong xe Dạ Dung Lâm.
Dạ Dung Lâm xem cô như em gái nhỏ dọn nhiều đồ như vậy, liền qua giúp đỡ: "Để tôi làm."
Kha Âm sửng sốt một chút, ngơ ngác đưa đồ cho anh, Dạ Dung Lâm cảm xúc tuột dốc liền lên cao một chút, cười nói Kha Âm: "Có nam nhân ở đây, những việc đó cô không cần phải làm như thế."
Cô nghiêng nghiêng đầu, hai con mèo còn cọ cọ bên mắt cá chân cô, cũng học bộ dạng của cô nàng, nghiêng đầu nhìn lại: "Tôi quen rồi, không muốn nhờ vả người khác."
Dạ Dung Lâm không biết nói tiếp thế nào, dù sao hai người cũng chỉ gặp nhau có hai ngày, nói như thế nào cũng không đúng.
Hai chiếc xe khởi động cùng thời điểm, Dạ Dung Lâm vốn dĩ muốn cùng Kim Giác và Ngân Giác ôm lên xe mình, nhưng ai mà biết hai con này chỉ bám dính lấy Kha Âm, vừa thấy cô mở cửa xe là nhảy lên luôn.
Dạ Dung Lâm có chút bất đắc dĩ, đây là mèo anh nuôi sao? Như thế nào mà mới một ngày, chúng còn thân với Kha Âm hơn mình?
Nếu hai con mèo biết nói chuyện, khẳng định sẽ hỏi anh, chủ nhân ngươi là cố tình tới thăm bác sĩ sau đó thuận tiện xem chúng ta nha!
Kha Âm có chút xấu hổ, ôm lấy Ngân Giác lại bị nó tránh né, giờ thì Kha Âm tin nó có năng lực làm loạn nhà của Dạ Dung Lâm rồi.
"Tôi mang chúng qua xe tôi...." Dạ Dung Lâm nghe Kha Âm nói xong, lâp tức trả lời: "Không cần, bác sĩ Kha, nếu cô không để ý thì tôi ngồi xe cô đi."
Kha Âm rất muốn nói, tôi để ý, nhưng nhìn đôi mắt đen như mực kia, cô lại nói không ra lời.
Cuối cùng, cô gật đầu: "Có thể, nhưng xe của anh........"
"Tôi gọi trợ lý đến lấy." Dạ Dung Lâm nói xong, lại nhanh nhẹn mang đồ vào xe cô, Kha Âm ngồi vào ghế lái, Dạ Dung Lâm không ngồi đằng sau coi hai vị tổ tông mà trực tiếp ngồi ghế phụ.
Kha Âm cầm tay lái, nhìn hắn một cái, không biết phải mở miệng như nào, sau đó cô liền thấy động tác của Dạ Dung Lâm.
Cứ tưởng anh hiểu ý, ai biết Dạ Dung Lâm làm một động tác OK "Tôi thắt dây an toàn rồi."
Kha Âm:..........Chẳng lẽ anh còn muốn tôi làm?
Anh không xuống dưới ngồi, Kha Âm lại không thể đuổi nên chỉ câm nín khởi động xe.
Dạ Dung Lâm vốn dĩ không phải là người nói nhiều, một phần vì công việc, cần bảo dưỡng giọng nói, những lúc không cần thiết, nhất định anh sẽ không mở miệng.
Nhưng giờ phút này, anh thật muốn nói chuyện cùng Kha Âm.
Rõ ràng cô nàng lớn lên đáng yêu mềm mại, sao lại có thói quen nghiêm mặt, vừa mới cười đùa trong phòng còn rất vui vẻ, nên cười nhiều hơn đi.
Từ đây đến biệt thự của Dạ Dung Lâm có hai đường, Kha Âm chỉ dựa theo ấn tượng để đi, còn Dạ Dung Lâm đang nghĩ kiếm đề tài nói chuyện nên không chú ý.
Không bao lâu, ảnh hỏi Kha Âm: "Chỗ chúng ta gần nhau như thế, tại sao trước đây chưa từng gặp nhau nhỉ?"
Kha Âm nhàn nhạt trả lời: "Hẳn là công việc và thời gian không giống nhau."
Dạ Dung Lâm nghĩ thầm, quá tiếc nuối.
Nói một câu, Kha Âm cũng không nói nữa, Dạ Dung Lâm nhìn chằm chằm hồi lâu, thấy cô lái xe đặc biệt chăm chú, lực chú ý cũng không đặt trên người anh khiến anh càng mất mát.
Chẳng lẽ giọng nói của anh không dễ nghe, Kha Âm không thích?
Trong lòng như có ngọn lửa nhỏ, anh không từ bỏ: "Các cô xem như ra ngoài công tác đi.
Không biết tính phí như nào?" Nếu có thể đến bệnh viện trả viện phí hai lần, có thể gặp Kha Âm thêm...!
Ai biết Kha Âm lại lễ phép trả lời: "Đây là bồi thường của bệnh viện, anh không cần trả phí."
Dạ Dung Lâm quay đầu ra cửa sổ, nói: "Tôi muốn trả tiền cũng không được sao."
Kha Âm không trả lời.
hai con mèo nằm ở ghế sau, thỉnh thoảng sẽ ngẩng lên nhìn chủ nhân cùng Kha Âm nói chuyện.
Dạ Dung Lâm nhìn ra bên ngoài liền ngây ngẩn cả người: "Đây không phải đường về nhà tôi."
Kha Âm giảm tốc độ: "Không phải sao? Tôi nhớ rõ đường này cũng có thể đến mà."
Dạ Dung Lâm thề son sắt: "Không phải! Từ trước tới nay tôi cũng chưa đi qua con đường này!"
Kha Âm áy náy nói: "Vậy tôi quay đầu, chúng ta quay lại."
"Không cần, không cần, khu biệt thự lớn như vậy, đi vòng chắc có thể tới."
Bình thường Kha Âm cũng không đi dạo, cho nên xung quanh như nào cũng không nắm rõ, nghe Dạ Dung Lâm nói ở đây mấy năm rồi, nên tin tưởng hơn, vì thế cô hoàn toàn nghe theo Dạ Dung Lâm chỉ dẫn đường.
Kết quả, càng đi càng xa! Dạ Dung Lâm cũng bối rối, sao đường về nhà lại gian nan thế này?
Kha Âm nghi ngờ thật lâu, vừa mới đấy bọn họ đều đi qua con đường này rồi, Dạ Dung Lâm sao lại không có chút ấn tượng gì?
Cô không nhin được hỏi: "Anh xác định là đường này sao?"
Dạ Dung Lâm xấu hổ lắc đầu: "Không xác định."
Kha Âm trừng lớn mắt, trong lòng lớn tiếng hỏi, không xác định sao anh còn thề son sắt mà chỉ đường.
Dạ Dung Lâm gãi đầu, khuôn mặt tuấn dật ửng đỏ: "Tôi có chút không nhớ đường, vì mỗi lần về nhà chỉ đi một đường." Anh không nói, toàn do lái xe chở, còn mình ở sau nhắm mắt dưỡng thần.
Kha Âm cuối cùng thở dài, xem ra trông cậy vào Dạ Dung Lâm, không bằng tự tin vào chính mình đi, vì thế cô lưu loát đổi hướng.
"Có vẻ chúng ta đã đi quá xa rồi, cô có thể tìm được đường về sao?"
"Có thể." Kha Âm nhàn nhạt nói
Dạ Dung Lâm càng áy náy, vốn dĩ anh còn tưởng ở trên xe bồi dưỡng tình cảm, giờ thì hay rồi, trong lòng cô gái nhỏ này chắc đang cười trộm anh đây, như chưa thấy nam nhân nào lại mù đường như vậy.
"Cô thật lợi hại.....!như tôi chắc cũng không tìm được đường về mất....."
Kha Âm:............!
Tốc độ quay về cũng nhanh, chẳng mấy chốc cảnh sắc quen thuộc hiện ra trước mắt, Dạ Dung Lâm càng cảm thấy năng lực của Kha Âm, khả năng nhận dạng phương hướng của cô quá tốt đi?
Quay trở lại con đường lúc trước, Dạ Dung Lâm nhỏ giọng hỏi: "Con đường này....."
"Đừng nói nữa, tôi sẽ đưa anh về nhà." Kha Âm thực sự không muốn một tên mù đường chỉ đường cho mình nữa! Dạ Dung Lâm ngoan ngoãn ngậm miệng ngồi ở ghế phụ như học sinh tiểu học.
Chờ Kha Âm dừng xe, mắt Dạ Dung Lâm trừng lớn.
Này cũng quá thần kỳ đi, cô nàng thực sự đến đúng địa chỉ!
Vì thế Dạ Dung Lâm càng thêm sùng bái Kha Âm: "Quá trâu bò!"
Kha Âm ôm Kim Giác, không biết đáp lại Dạ Dung Lâm như nào.
Bình thường ở bệnh viện, chỉ cần hoàn thành tốt công việc là xem bệnh cho thú cưng, cũng không cần nói chuyện với chủ nhân của chúng giống như nói nhiều với Dạ Dung Lâm.
Cô quanh năm suốt tháng cũng không nói đến mấy câu.
Cũng bởi vì cô không quen cùng người khác nói chuyện nên làm cho đối phương cảm giác rầu rĩ.
Thấy Dạ Dung Lâm sùng bái như thế, cô cảm thấy thật kỳ quái, tìm đường không phải rất bình thường sao? Biểu tình thật khoa trương mà.
Dạ Dung Lâm không phải kẻ mù đường nghiêm trọng, nhưng anh cảm thấy nhớ được phương hướng quả thực trâu bò, như được ông trời thiên vị vậy.
đường khó nhớ như thế mà.
Kha Âm chỉ có thể ôm Kim Giác, Dạ Dung Lâm thì ôm Ngân Giác, lúc mở cửa xuống xe, Kha Âm liền đứng ngay ngắn bên Dạ Dung Lâm, đến mắt cũng không nhìn loạn.
Ấn tượng của Dạ Dung Lâm đối với Kha Âm càng tốt.
Đặc biệt khi mỗi người ôm một con mèo cảm giác thật giống một gia đình, hehe.
Dẫn Kha Âm vào nhà, Dạ Dung Lâm có chút ngượng ngùng: "Biệt thự này xây dựng nhiều năm rồi bên trong toàn đồ cũ kỹ, cô đừng chê cười."
Kha Âm nghi hoặc nhìn anh: "Sao lại chê cười?"
Dạ Dung Lâm ngẩn người, không phải con gái đều thích trang trí thời thượng sao?
Khi vào cửa, Kha Âm nhìn quanh cảm thán: "Nhà của anh trang trí đẹp hơn nhà tôi rất nhiều." ý cũng như lời, tôi không có gì ghét bỏ.
Nói nữa, đây là nhà anh, tôi không chê, cũng không để ý.
Dạ Dung Lâm lại lẳng lặng mà nhìn Kha Âm hồi lâu, một câu cũng chưa nói ra.
Em gái, em đúng là suy nghĩ không giống người bình thường, trêu chọc thế nào cũng không được?
Dạ Dung Lâm dẫn cho đến nơi ở của hai con mèo, lần ốm này Kim Giác phải dùng thuốc, cô đặt Kim Giác sang một bên, dọn dẹp ổ rồi lại quay sang chăm sóc Kim Giác, hoàn toàn không đếm xỉa Dạ Dung Lâm ở bên cạnh.
Dạ Dung Lâm tuy có điểm mất mát, nhưng đứng cạnh Kha Âm làm việc, tâm tình cũng dần bình tĩnh.
Anh muốn vào bếp, liền hỏi Kha Âm: "Cô có muốn uống chút gì không? Trong nhà có nước trái cây, cà phê và trà."
Kha Âm do dự một chút, Dạ Dung Lâm rất nhanh đã nhìn ra cô không tự nhiên, lập tức bổ sung, "Còn có nước nữa!"
Quả nhiên mắt Kha Âm sáng rực lên: "Tôi muốn uống nước, cảm ơn anh."
Dạ Dung Lâm xua tay: "Không cần khách khí như vậy, hai con mèo còn cần cô chăm sóc nhiều." Lúc sau, anh lấy hai cốc nước, còn cố ý lấy hai chiếc giống nhau, một cái cho Kha Âm, một cái cho mình..