Tôn Thượng Phủ ngồi trong xe chờ cô, anh lấy một điếu xì gà Cuba thượng hạng ra châm lửa.
Gương mặt tuấn mỹ dựa vào ghế xe, đôi đồng tử đen láy thâm thúy cứ nhìn đăm chiêu về phía khu vườn.
Anh chậm rãi nhả ra một làn khói trắng xóa mờ ảo bao phủ quanh gương mặt.
Bóng dáng nhỏ nhắn kiều mị của cô từ trong vườn sau bước ra, đưa tay mở cửa bước vào trong xe.
Bàn tay to lớn thô ráp của anh cầm chặt vô lăng, chân khẽ run vài nhịp, giọng nói kiên định cũng có chút chất vấn: “Sao em đi dạo trong vườn lâu vậy?”
Nhan Tĩnh Ảnh giật mình như bị nói trúng tim đen, tim cơ hồ đập nhanh đến mức sắp nhảy vọt ra bên ngoài, hơi thở không che giấu được phát ra thành tiếng: “Đi dạo thoải mái nên em ở trong vườn hơi lâu thôi.”
“Thật không?” Anh đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn lấy thân người đang run lên của cô, từ giọng nói đến khí thế đều dọa người khác đến kinh hãi.
Cô ấp úng không muốn nói, mãi mới nói được vài chữ: “Thật.
Anh không tin em sao?”
Bỗng nhiên bày tay anh cầm chặt lấy bả vai cô, xoay người cô qua đối diện với mình, ánh mắt sắc như chim ưng cơ hồ muốn nuốt chửng cô, ánh mắt thâm thúy chỉ dừng lại một chỗ, giọng anh hơi khàn khàn: “Nếu là thật thì em cần gì sợ hãi như vậy?”
Cô rốt cục cũng bị dọa cho sợ, đưa hai tay lên ôm lấy đầu, thoáng chốc mái tóc suôn mềm đã bị vò đến rối bời.
Khí thế của hai anh em bọn họ quả thật là giống nhau, ánh mắt như muốn nuốt người không nhả xương, khiến người khác không rét mà run.
Thấy bản thân mình đã dọa sợ cô, anh bỏ tay ra khỏi vai cô để tập trung lái xe.
Không khí trong xe đột nhiên ảm đạm đến lạ thường, xuyên suốt đường đi không ai chịu mở miệng ra nói chuyện với ai.
Nằm trên chiếc giường êm ái thơm thoang thoảng hương hoa hồng, thứ hương thơm dịu nhẹ mà cô yêu thích nhất.
Nhan Tĩnh Ảnh không ngủ được, trở mình liên tục.
Trong lòng cô bây giờ như lửa đốt, nóng lòng đợi thông báo của Tôn Thượng Niên.
Cô cứ nằm đó đợi thông báo từ điện thoại, chốc chốc lại mở điện thoại ra xem.
Nhưng rồi vẫn chưa có gì khiến cô có hơi thất vọng.
“Em đợi tin nhắn của ai mà lại nóng lòng như vậy?” Tôn Thượng Phủ đứng ngoài phòng nói vọng vào trong, ánh nhìn ám liệt nhìn lấy thân thể nhỏ nhắn đang cuộn mình trong chăn.
Cô cất điện thoại đi, hơi lắp bắp: “Em có đợi gì…gì đâu.”
Tôn Thượng Phủ lúc này đã hoàn toàn nóng giận, nộ khí lên đến đỉnh điểm.
Anh tiến lại gần giường, xắn tay áo lên, nhanh như chớp đã đè thân người cô xuống, tay bóp thật chặt lấy chiếc cằm trắng nõn: “Có phải em đây là muốn chọc điên anh lên không? Rốt cuộc em đang giấu anh cái gì mà mấy hôm nay lại có hành tung mờ ám như thế.”
Cô bị anh áp người xuống như vậy thì không khỏi hoảng loạn, tay vơ loạn xạ cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi người anh: “Anh làm gì vậy, em chẳng có gì giấu anh hết.”
Cảm thấy câu trả lời không thỏa đáng, anh đưa tay kéo một góc váy ngủ xuống.
Phần trên của váy suýt xíu nữa là bị xé rời, cảnh xuân lồ lộ đập vào trong mắt anh, anh cười nhạt: “Lạnh nhạt với anh như vậy là để ai khác trong lòng rồi phải không?”
Anh cắn nhẹ vào bầu ngực tạo thành một vết đỏ đỏ hồng hồng, hơi thở dần trở nên gấp gáp, anh thì thầm vào tai cô: “Là Giác Lộc….”
“Là Lâm Đô Giang hay là….
những người em đã gặp ở NewYork?”
Anh dụi đầu mình vào cổ cô, miệng liên tục gặm nhấm lấy đôi bồng đào đang phập phồng, một tay bợ đỡ phần mông, tay còn lại nhào nặn lấy ngực không thương tiếc.
Sức lực mạnh bạo như thể muốn xé thân thể cô ra thành trăm mảnh.
“Em không muốn, hôm nay em rất mệt, anh mau bỏ em ra.”
Cô càng vùng vẫy anh lại càng phấn khích, ngày càng đè mạnh thân thể trắng muốt hoàn toàn chẳng phản khác nổi.
Cô bây giờ đã rất khó chịu, cứ như giọt nước tràn ly, dùng hết sức bình sinh gạt anh ra, dù cơ thể anh chưa hoàn toàn rời khỏi cơ thể cô nhưng ít nhất cô vẫn thoát được vòng tay anh, cô hét lớn: “Quen nhau hơn nửa năm mà tính cách anh vẫn cực đoan như vậy.”
Anh nghe câu nói đó thì mặt mũi tối sầm lại, hoàn toàn rút lại cánh tay đang đặt trên chân cô, trực tiếp nằm xuống xem như nãy đến giờ chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Cô cũng cảm thấy mình hơi quá lời, nhưng nói ra thì dễ, thu lại những lời vừa nói mới khó.
Dù gì cũng đã lỡ nói, cô không biết đối diện với nào với anh nên lẳng lặng xuống phòng khách ngủ.
Sáng hôm sau, nắng từ ngoài chiếu trên gương mặt đang mơ màng của cô, Nhan Tĩnh Ảnh hơi dụi dụi mắt: “Chẳng phải hôm qua mình ngủ ở phòng khách sao?”
“Dậy rồi sao?” Tố Tư vẻ mặt chẳng lấy làm vui vẻ.
Cô không đáp chỉ nhẹ gật đầu.
Tố Tư bày tỏ vẻ mặt chán nản như muốn rời khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt: “Xuống ăn sáng đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Đầu cô hơi choáng nhẹ, nằm xuống cuộn người vào trong chăn: “Tôi sẽ ăn sau, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
Tố Tư như phát điên lên: “Lát nữa thì phải hâm lại đồ ăn, phiền chết đi được.” bình thường thì Đồng đồng sẽ phụ trách cho cô nhưng hôm nay cô ấy xin nghỉ nên phụ trách chuẩn bị cho cô sẽ là Tố Tư, hiển nhiên cô ta chẳng lấy làm thiết tha vui vẻ gì.
Cô ta đi ra ngoài, lẩm bẩm một mình: “Ỷ được thiếu gia để mắt tới thì sinh thói kiêu kì.
Đúng là khó hầu hạ.”
…..
Tập đoàn Sun.
Mặc Tân cầm một xấp hồ sơ để xuống bàn giám đốc, tay khẽ nâng kính lên: “Nhân chứng còn sống này là một nhân viên cắt cỏ.
Hôm ấy đến phiên làm việc nhưng may mắn thoát khỏi vụ hỏa hoạn.
Vì là người làm việc theo ngày nên không mấy ai để ý tới hắn.”
Tôn Thượng Phủ mệt mỏi ngã người hẳn ra sau, chân khẽ xoay xoay ghế: “Hắn ta có chịu nói gì không?”
“Hắn ta không chịu hợp tác.
Bình thường cũng ít tiếp xúc với hàng xóm nên hoàn toàn không điều tra thêm được gì.
Mỗi lần hỏi tới vụ án đó thì hắn liền nói muốn tự tử nên thật sự tôi không dám mạnh dạn hỏi thêm.”
Tôn Thượng Phủ ngồi thẳng lưng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Nếu như vậy thì phải cần thêm một ít thời gian.”
Mặc Tân hơi lo lắng, lấy từ trong cặp mình ra một tập hồ sơ khác, giọng vừa run vừa nghi hoặc: “Các tòa cao ốc chúng ta nhận thầu không hoàn thành theo dự kiến được.”
Anh hơi nhíu mày: “Tại sao? Chẳng phải bên vật liệu và bên thi công đều bảo tiến độ rất ổn thỏa sao? Có phải bọn họ lười biếng không?”
“Không…không phải thưa giám đốc.
Mà là do Hòa Thịnh đã thu mua tất cả vật liệu trong khắp cả nước, nếu bây giờ chúng ta mua ở nước ngoài thì sẽ rất lâu gây ảnh hướng đến tiến độ dự kiến.”
Tay anh xoa xoa thái dương, các công trình này đều là của những người khó tính, làm chậm trễ như vậy chắc chắn bọn họ sẽ không để yên cho Sun, danh tiếng công ty nhất định sẽ bị giảm sút.
Bình thường tuy luôn đối đầu với nhau nhưng cả hai bên đều chưa bao giờ có động thái rõ ràng nhằm trực tiếp đối đầu với nhau như bây giờ.
Hòa Thịnh bất chợt làm như vậy là có ý gì? Đang ấp ủ âm mưu gì?.