Đại khu Đông Thành, Thành phố Thịnh Yên.
Trên tuyến đường trọng điểm tấp nập xe cộ, dòng người vội vã thi nhau chạy đua với thời gian, với công việc. Nhưng chỉ duy nhất một người không như thế.
Cô, Diệp Thanh Nguyên, sinh viên khoa dương cầm của Đại học Nhạc viện Thịnh Yên, đồng thời cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn đá quý Diệp Hoa. Cô chính là hoa khôi lừng danh của trường khi sở hữu khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nụ cười tỏa nắng tựa ánh ban mai rực rỡ, đôi mắt hai mí to tròn long lanh như những giọt sương trong vắt, vóc dáng mảnh mai cân đối, làn da trắng hồng mịn màng, vừa nhìn đã biết cô chỉ có thể là xuất thân cao quý, kim chi ngọc diệp của gia đình giàu có bật nhất.
Nhưng thay vì đi theo truyền thống kinh doanh của gia đình, cô lại chọn cho mình con đường nghệ thuật, trở thành một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp. Với tình yêu âm nhạc và tài năng vốn có của mình, cô đã cho ra đời những bản nhạc hay, du dương và vô cùng êm dịu.
Thanh Nguyên thường chọn cho mình những quán cà phê tĩnh lặng để lấy cảm hứng sáng tác. Và hôm nay cũng thế, cô ngồi tại một quán cà phê nhỏ quen thuộc gần trường đại học, ít người lui tới, tìm một khuất để tinh thần dễ dàng tập trung.
Cộc, cộc.
“Làm gì vậy? Ồn ào quá đi! Có thấy là tôi đang tập trung…” – Tiếng gõ bàn vừa rồi đã làm cho Thanh Nguyên vô cùng khó chịu, định ngước mặt lên mắng một trận thì… – “Là anh hả? Thuận Kỳ? Sao anh lại ở đây?”
Người con trai đó chính là Lương Thuận Kỳ, người yêu hiện tại của Thanh Nguyên, trước đây anh với cô học chung một lớp rồi đem lòng yêu nhau. Thuận Kỳ cũng chính là mối tình đầu của cô, mối tình mà có chết Thanh Nguyên cũng không bao giờ quên được…
“Anh đi tìm em cả buổi. Hóa ra là em trốn ở đây sáng tác” – Thuận Kỳ vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện Thanh Nguyên.
“Tìm em hả? Có việc gì sao?”
“Tối nay có rảnh đi ăn với anh không? Anh có một bất ngờ dành cho em.”
“Anh làm em tò mò quá đó” – Thanh Nguyên cười cười – “Cũng được.”
“Vậy hẹn em tối nay ở nhà hàng Pandora, đường số 13. Giờ anh còn có tiết học ở trường nên phải đi, không phiền em sáng tác nữa. Tạm biệt” – Nói xong Thuận Kỳ đặt nhẹ lên trán người yêu một nụ hôn rồi xoay người rời khỏi.
Thanh Nguyên ngồi đó được một lúc cũng chẳng suy nghĩ được gì. Nghĩ đến chuyện người yêu sẽ dành một bất ngờ đặc biệt cho mình vào tối nay, cô bỗng thấy vui vẻ, nét mặt vốn đã thanh thoát nay lại thêm phần tươi sáng. Cô lập tức bắt xe trở về nhà để chuẩn bị cho buổi hẹn đặc biệt vào tối nay.
————————-
Nhà hàng Pandora, 8 giờ tối.
Thanh Nguyên vừa bước vào liền ngỡ ngàng, gia đình Thuận Kỳ tuy không phải thuộc dạng nghèo khó nhưng cũng không quá dư giả, so với gia thế của cô thì chỉ là hạt cát giữa sa mạc. Hôm nay anh lại mời cô đến dùng bữa ở một nhà hàng 5 sao đắt tiền như vậy rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng?
“Nguyên, ở bên này!” – Thuận Kỳ đưa tay ra hiệu cho người yêu ngồi vào chỗ.
“Có việc gì hệ trọng sao? Lại còn mời em ăn ở nhà hàng cao cấp như vậy?” – Thanh Nguyên vẫn chưa khỏi bất ngờ, nhất thời thắc mắc hỏi.
“Không có gì. Chỉ là anh muốn mời em ăn một bữa thật thịnh soạn thôi.”
“Sau này đừng phung phí như vậy nữa. Em còn không hiểu tính anh hả? Có chuyện gì anh cứ nói đi.”
“Hmmm… Hay là mình chia tay đi em.”
Thanh Nguyên nghe xong mơ hồ có chút thất thần. Anh ta vừa nói chia tay với cô? Là chia tay thật sao? Cô cố gắng giữ bình tĩnh hỏi:
“Lí do là gì?”
“Anh cảm thấy mình không phù hợp với em. Em là tiểu thư danh môn xuất thân cao quý, anh chỉ là con của một chủ cửa hiệu buôn bán nhạc cụ bình thường nhỏ bé. Rõ ràng là hoàn cảnh của chúng ta quá khác biệt dẫn đến rất nhiều thứ không thể chia sẻ cùng nhau. Nếu để về lâu dài anh sợ mình không thể mang lại hạnh phúc cho em” – Thuận Kỳ cúi gằm mặt, vẻ mặt ưu sầu, nhẹ giọng nói.
“Anh nói gì vậy? Từ lúc bắt đầu yêu nhau tới giờ em và anh đã bao giờ bất đồng quan điểm đâu. Nhìn em giống kiểu người ham vinh hoa phú quý hả? Em nói rồi, em không cần tiền, tiền mất rồi em có thể kiếm ra được, nhưng người hiểu và thương em như anh thì không!” – Thanh Nguyên tức giận, khóe mắt bắt đầu có chút cay cay – “Em không chấp nhận.”
“Nguyên, em đừng như vậy. Em xinh đẹp, tài năng, xuất thân tốt, rồi em sẽ dễ dàng tìm thấy người môn đăng hộ đối, xứng đôi với em. Chẳng phải luôn có hàng chục thiếu gia con nhà quyền quý đến xin được cưới em sao? Còn anh, vĩnh viễn không thể mang lại cho em hạnh phúc.”
“Bọn họ đến xin cưới em vì tiền của nhà em chứ không phải vì yêu em. Anh biết rõ mà.” – Thanh Nguyên tức giận.
“Anh hiểu. Nhưng vốn dĩ chúng ta không thể đến với nhau. Gia đình em chắc chắn sẽ không chấp nhận anh làm con rể. Có rất nhiều thứ em không thể hiểu được đâu. Mình chia tay đi em!” – Nói rồi Thuận Kỳ nhanh chóng quay lưng bỏ đi, để lại một mình Thanh Nguyên với nỗi chênh vênh khó tả.
Cô đờ người một lúc rồi buồn bã rời khỏi nhà hàng, cơm cũng nuốt không trôi, chỉ đành bắt xe về nhà, mang theo trong mình là nỗi uất ức nghẹn ngào.
————————-
Dinh thự nhà họ Diệp.
“Nguyên, con về rồi à? Lên phòng tắm rửa đi, mẹ gọi người dọn cơm ra rồi chúng ta cùng ăn” – Đào Tịnh Như vừa nhìn thấy con gái mở cửa vào nhà liền cất giọng.
“Dạ thôi. Con không đói. Ba mẹ ăn trước đi. Khi nào đói con sẽ tự ăn” – Nói xong Thanh Nguyên liền đi thẳng một mạch lên phòng.
“Nó lại làm sao nữa vậy? Còn dở chứng không chịu ăn cơm?” – Diệp Thanh Vinh trông thấy con gái mình như vậy tránh không khỏi tò mò.
“Chắc lại là do thằng khốn đó. Cái thằng bạn trai người không ra người, quỷ không ra quỷ của nó” – Nhắc đến Thuận Kỳ, thái độ của bà Như vừa tức giận lại có chút kinh tởm.
“Cụ thể là như thế nào? Sao bà lại có ác cảm với cậu ta thế? Có chuyện gì rồi sao?”
“Không có lửa làm sao có khói? Nếu ông muốn nghe, tôi sẽ nói”
…
Một tuần trước…
Lương Thuận Kỳ đi đến một quán trà theo lời dặn của bà Diệp.
“Chào bác. Bác tìm cháu ạ?” – Thuận Kỳ vừa bước vào đã lễ phép chào hỏi.
“Chào cậu. Cậu ngồi xuống đi” – Đào Tịnh Như lịch sự trả lời.
Lương Thuận Kỳ thuận ý liền ngồi xuống đối diện bà:
“Bác có gì cần dạy bảo, xin cứ nói đi ạ.”
“Tôi muốn cậu hãy rời xa con bé Thanh Nguyên nhà tôi. Tôi không thể để nó tiếp tục giao du với cậu.”
“Tại sao chứ ạ?”
“Cậu nói xem, con gái tôi có bạn trai, người làm mẹ như tôi chẳng lẽ không buồn đi tìm hiểu xem con rể tương lai là người như thế nào à?” – Đào Tịnh Như nhếch môi, nhấp một ngụm trà – “Chả là tôi cho người theo dõi cậu mấy ngày nay, xem thử đời sống sinh hoạt cậu ra sao, phát hiện con người cậu không ngờ lại đổ đốn như vậy”
Bà Như từ trong túi xách lấy ra một xấp hình, ném trước mặt Thuận Kỳ.
“Cậu tự mình mà xem. Đi uống rượu, nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, lại còn cờ bạc, tiêu tốn biết bao nhiêu tiền của cha mẹ cậu. Hôm qua tôi còn vô tình thấy cậu đi với một người vừa nhìn đã biết là gái làng chơi, lại còn ôm ấp tình tứ, hành động thân mật như thể là vợ chồng mới cưới. Con tôi vì yêu cậu mà hoàn toàn tin tưởng ở cậu. Vậy mà cậu lại phụ lòng nó. Cậu xem mình có xứng đáng với nó không? Cậu qua mắt được nó, không có nghĩa là cậu qua mắt được tôi! Cậu nói xem, người làm mẹ như tôi làm sao có thể để con gái mình qua lại với hạng người như cậu.”
Thuận Kỳ xem xong vài tấm hình đã giương cánh môi cười đểu, biết mình không thể giấu diếm được nữa, anh ta bắt đầu lộ bản chất thật.
“Nếu bà đã nói vậy, chứng cứ rành rành, tôi không còn gì để chối cãi. Rời xa Diệp Thanh Nguyên? Cũng được. Dù sao thì không có cô ta tôi cũng không chết. Ngoài danh phận đại tiểu thư nhà họ Diệp cùng cái gia thế đồ sộ đó thì cô ta cũng chỉ là một nữ nhân tầm thường. Cởi hết quần áo ra, cơ bản đối với gái làng chơi cũng không mấy khác biệt, có khi còn kém xa, tôi việc gì phải tiếc? Nhưng mà…” – Lương Thuận Kỳ ánh mắt gian xảo nhìn bà Như, thái độ có phần sở khanh – “Nếu tôi từ bỏ dễ dàng vậy, há chẳng phải quá thiệt thòi cho tôi rồi sao? Quen cô ta, tôi được lợi thế nào chắc hẳn bà biết rõ. Phu nhân nói xem, gia đình bà là một bề thế như vậy, cho kẻ như tôi một ít tiền bồi dưỡng nho nhỏ chắc cũng không hề hấn gì đâu nhỉ?”
Đào Tịnh Như nghe xong tức giận quát:
“Tại sao tôi phải đưa tiền cho cậu? Cậu phản bội con tôi, nhục mạ con tôi như vậy mà còn dám đòi bồi dưỡng từ tôi sao???
“Bác à, bác không chịu cũng không sao. Nhưng đoạn clip này phải làm sao đây?” – Thuận Kỳ mở trong điện thoại ra một video quay lại cảnh ân ái của hắn và Thanh Nguyên – “Đại tiểu thư tập đoàn Diệp Hoa, lộ clip nóng với bạn trai khi chưa kết hôn, tiêu đề như vậy, bác xem có đủ hấp dẫn không?”
“Khốn nạn!” – Đào Tịnh Như tức giận, đứng dậy tát vào mặt Thuận Kỳ nhưng đã bị hắn ta nhanh tay cản lại.
“Yêu nhau bấy nhiêu năm, thật lòng tôi cũng không muốn hại đời con gái bà, cô ta quá lương thiện, quá tốt đẹp đi. Nếu tôi thật sự làm vậy, chẳng phải là đáng chết lắm sao?” – Thuận Kỳ tiến tới gần, đôi đồng tử sắt như dao chém qua gương mặt nóng bừng vì tức giận của bà Như – “Tôi cũng chỉ muốn tìm một số vốn làm ăn thôi. So với khối tài sản kếch xù của nhà họ Diệp, có khó khăn vậy không hả quý phu nhân.”
“Cậu, đúng là vô liêm sỉ!”
“5 tỷ. Chốt giá. Đưa hay không là do bà chọn.”
Đào Tịnh Như nhìn chiếc clip trong tay Lương Thuận Kỳ mà lòng đau nhói. Tên súc sinh này, đúng là không bằng cầm thú!
“Được! Tôi sẽ đưa tiền cho cậu, nhưng tôi xin cậu hãy xóa nó đi” – Bà Như nén cơn giận, hạ giọng cầu xin.
“Bác yên tâm đi. Tôi từ trước đến nay làm việc rất có nguyên tắc. Chỉ cần tiền vào túi tôi, file gốc của chiếc clip này sẽ trao lại tận tay bà, tùy bà xử lý” – Thuận Kỳ cười khẩy – “Thôi. Xem như giao dịch này đã xong. Dù sao cũng cảm ơn bà.”
Lương Thuận Kỳ đứng dậy xoay người, đắc ý nhanh chóng rời đi.
…
Trở về hiện tại…
Ông Vinh nghe xong quả nhiên là rất tức giận, mặt đỏ phừng phừng, đòi tìm người xử lý tên súc sinh đó để lấy lại công bằng cho con gái ông.
“Thôi ông. Đừng như vậy. Dù sao thì hắn đã rời bỏ con bé rồi, chiếc clip đó tôi cũng đã xử lý xong. Ông cũng đừng quá nóng giận mà để lộ cho con bé biết. Tôi sợ nó sẽ đau lòng đến chết” – Bà Như vừa nhìn thấy biểu hiện của chồng mình liền trấn an.
“Thôi được rồi, tôi sẽ không nói. Chuẩn bị ăn cơm đi!” – Ông Vinh cố lấy lại bình tĩnh.
Reng… reng… reng.
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Đào Tịnh Như liền đi đến bắt máy.
“Alo, nhà họ Diệp nghe đây… Cái gì? Trọng Khiêm về nước rồi sao? Ông chắc chứ?… Ừ, thôi được rồi, tôi sẽ sắp xếp. Cảm ơn ông!”
“Có chuyện gì vậy? – Ông Vinh nhìn thấy bộ dạng hớt hải của vợ liền không khỏi tò mò, cất giọng hỏi.
“Quản gia của nhà họ Dư vừa gọi nhắc chúng ta về lời ước hẹn năm xưa. Ngày mai, Trọng Khiêm sẽ đến đây.”
Ông Vinh cơ hồ có chút giật mình. Suýt chút nữa thì ông đã quên mất đính ước năm xưa của hai nhà. Cũng may là đã kịp nhớ ra, nếu không thì có lẽ ông đã gặp rắc rối lớn với một trong những gia tộc danh giá nhất Thịnh Yên ngày trước rồi. Nhưng mà… còn Thanh Nguyên? Cô con gái bướng bỉnh này, phải làm sao đây?