"Cậu muốn tặng tôi khăn choàng cổ sao?"
Thẩm Tứ nhướng mày: "Không thì sao?"
Diệp Thư Từ bị Thẩm Tứ kéo đến trước gương, cô nàng đang cầm một chiếc giỏ nhỏ, vẻ mặt hơi kinh ngạc, đôi mắt hạnh to tròn, như viên ngọc đen thuần khiết.
Hôm nay cô ăn mặc rất dễ thương, chiếc khăn choàng cổ màu hồng nhạt càng khiến khuôn mặt cô trông nhỏ nhắn và dễ thương hơn.
Huống chi thẩm mỹ của Thẩm Tứ cũng không tệ, chiếc khăn này rất hợp với màu da của cô.
Nhiệt độ hai má Diệp Thư Từ còn chưa hạ, cô không được tự nhiên mím môi: "Thật sự không cần đâu."
Thẩm Tứ nói: "Có đi mà không có lại, cũng quá thất lễ rồi."
"Cậu giúp tôi, tôi tặng quà cho cậu."
Thẩm Tứ tặng quà cho cô chỉ vì cô giúp cậu, không phải thực sự cảm thấy cô dễ thương, hay vì lý do khác.
Diệp Thư Từ vỗ trán, trời ơi, cô đang mong đợi gì đây.
Diệp Thư Từ cởi khăn choàng ra rồi đặt vào giỏ, hai người cùng nhau chọn không ít đồ, Thẩm Tứ cầm theo giỏ và chịu trách nhiệm thanh toán, khi thanh toán, hình như thu ngân nói gì đó với Thẩm Tứ, cậu chàng đi về phía Diệp Thư Từ.
Kệ bên cạnh Diệp Thư Từ tình cờ là quầy văn phòng phẩm.
Thiếu niên bước chân dài, lấy vài chiếc bút gel đen Uni* bỏ vào: "Diệp Thư Từ, cậu hay dùng bút Uni đúng không?"
Diệp Thư Từ mím môi, trước đây cô thích Pilot* nhất, nhưng sau này, thấy cậu thích dùng Uni, tôi cũng dùng Uni.
Cô gật đầu.
"Mua bút làm gì vậy?"
Thẩm Tứ nhẹ giọng nói: "Nếu mua đủ 600 tệ, có thể miễn phí món đắt nhất, vừa lúc mua cho cậu mấy cây bút, vừa đủ 600."
"Vậy hôm nay cậu không mua gì cho mình..."
Cậu chàng quay đầu cười, nụ cười ấm áp mà khiêm tốn, tràn ngập hơi thở tuổi trẻ: "Tôi có mua không cũng không quan trọng."
Sau khi thanh toán xong, được một lần bốc thăm trúng thưởng, Thẩm Tứ gọi cô đến bốc.
Diệp Thư Từ nhắm mắt lại, bốc bừa một lá thăm.
Phần thưởng là một thỏi son và một tấm thiệp chúc phúc.
Thẩm Tứ cười: "Tặng cậu."
Diệp Thư Từ lại hơi xấu hổ, theo người ta ra ngoài chọn quà, còn nhận một chiếc khăn choàng, vài cây bút, giờ còn lấy son nữa.
Thẩm Tứ thấy cô không được tự nhiên, nhướng mày, thản nhiên cười: "Nếu cậu không lấy, tôi cho ai bây giờ?"
"Thật ra bình thường tôi cũng không dùng son." Diệp Thư Từ nghĩ một lúc, bỗng nhiên nghĩ ra một cái tên: "Không thì cậu đưa Lâm Úy đi?"
Thẩm Tứ thu lại nụ cười, nhíu mày: "Hiện tại không dùng, không có nghĩa là sau này cũng không dùng, cứ lấy đi."
Diệp Thư Từ không nói gì.
Tấm thiệp đính kèm với thỏi son có nội dung: Chúc ước mơ của bạn thành sự thật, bình an thuận lợi.
Diệp Thư Từ im lặng đọc câu này, khóe môi cong lên thành một vòng cung, trong lòng thầm nói: Thẩm Tứ, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.
*
Diệp Thư Từ đón năm mới không mấy vui vẻ.
Năm mới đến gần, Đường Tiếu mua quần áo mới cho cô, phối với chiếc kẹp tóc xanh lam cô đã mua trước đó rất hợp, nhưng cô không thể tìm thấy nó, nghĩ nó có thể ở phòng ngủ của Đường Tiếu, không nghĩ đến, phát hiện ngăn kéo bình thường Đường Tiếu hay đựng đồ lặt vặt lại bị khóa.
Đột nhiên, Diệp Thư Từ có một dự cảm không lành.
Cô nghĩ mọi cách để mở khóa, phát hiện giấy chứng nhận ly hôn của Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân.
Trong tâm trí như lóe lên một tia sáng, ngày ly hôn là lần bọn họ cãi nhau ngày đó.
Hóa ra, bọn họ thực sự đã ly hôn.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Diệp Thanh Vân vẫn thường về nhà, vẫn quan tâm đến cô, vài ngày trước, khi cô về từ nhà bà nội, còn thấy Diệp Thanh Vân đấm lưng giúp Đường Tiếu, hóa ra tất thảy đều là dối trá, những ngày từng ân ái, hình tượng ba mẹ từng yêu thương cô vô cùng đã sớm sụp đổ.
Diệp Thư Từ căng thẳng, đầu óc trống rỗng, ngón tay khẽ run, hoàn toàn thất thần.
Cô về phòng khóc lớn một hồi, xem như để trút bỏ nỗi buồn.
Vì ba mẹ cô đã cố để che giấu chuyện này, cô nên tiếp tục giả vờ như không biết.
Vào ngày đầu năm mới, cả gia đình ba người đến nhà bà nội.
Ông nội đã mất vài năm trước vì bệnh, theo lẽ thường thì khi về già bà nội nên ở với con trai, nhưng bà đã quen sống đơn độc mấy năm nay, cho rằng ở chung với người khác không được tự do, nên vẫn luôn sống một mình.
Nhà bà nội cách đó không xa, trên con hẻm cạnh tiệm vịt quay Tống Ký có ngôi nhà nhỏ hai tầng, sân khá rộng rãi, bà nội thường thích chăm sóc hoa cỏ, bà thơ mộng hơn nhiều so với người trẻ bây giờ.
Đêm giao thừa, cả nhà quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Đường Tiếu phụ trách nấu ăn, Diệp Thư Từ cùng bà treo rèm, cắt giấy dán lên cửa sổ, như khi còn nhỏ.
Cả gia đình hòa thuận vui vẻ, Diệp Thanh Vân gắp thức ăn cho cô, Đường Tiếu còn nhắc Diệp Thanh Vân nên uống ít rượu, dường như họ vẫn là người một nhà, Diệp Thư Từ nghi hoặc nhìn mọi người, rốt cuộc ba mẹ đã ly hôn sao?
Dường như đó chỉ là ảo giác của bản thân cô.
Buổi tối, Diệp Thanh Vân và Đường Tiếu về phòng để nghỉ ngơi, chỉ còn lại bà và Diệp Thư Từ thức để xem Gala Tết.
Trên màn hình TV, các diễn viên hài cố để khiến người xem vui vẻ, nhưng Diệp Thư Từ chỉ mãi nghịch điện thoại, xem thế nào cũng không vào.
Bà nội nhìn ra tâm tư của Diệp Thư Từ, xoa đầu cô nàng: "Tiểu Từ, con có tâm sự gì sao?"
Diệp Thư Từ bối rối nhìn bà nội, kể từ khi thấy giấy chứng nhận ly hôn của Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân, tâm trạng của cô luôn kém.
Nhưng Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường của cô, chỉ có bà nội ở chung với cô một ngày mới nhận ra.
Điều đó không có nghĩa là khả năng quan sát của bà nhạy bén, có thể là do bà nội đã để ý đến cô nhiều hơn.
"Bà nội." Diệp Thư Từ mở miệng, nghĩ mình đã mất đi gia đình hạnh phúc, trong mắt ngập nỗi chua xót: "Ba mẹ..."
Cô không thể nói từ "Ly hôn".
Bà nội im lặng một lúc rồi thở dài: "Con biết hết rồi à?"
Diệp Thư Từ gật đầu.
Giống như khi cô còn nhỏ, bà nội ôm cô vào lòng, dùng giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Tiểu Từ, hôn nhân không đơn giản như trò chơi gia đình, bây giờ kết cục đã định, chúng ta chỉ có thể tôn trọng và chúc phúc cho bọn họ.".
"Hiện tại hai đứa nó như vậy, con nên biết tất cả đều vì con cả, mong con hãy hiểu cho hai đứa nó."
Không cần phải che giấu cảm xúc trước mặt bà nội, Diệp Thư Từ rơi nước mắt: "Nhưng con nhớ rõ, khi còn nhỏ rõ ràng ba mẹ cũng rất yêu nhau mà..."
Bà nội lấy giấy lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Yêu là thật, nhưng củi gạo dầu muối và những mâu thuẫn hằng ngày cũng có thể giết chết tình yêu."
"Bà nội chỉ hi vọng con có thể giữ vững lý trí bất luận gặp phải ai, bất cứ lúc nào cũng đừng đánh mất chính mình."
Diệp Thư Từ mím môi: "Bà nội, bọn họ sẽ hối hận sao?"
Bà nội cười dịu dàng: "Đến khi trưởng thành, gặp được người mình thích con sẽ hiểu."
Diệp Thư Từ sửng sốt trong chốc lát.
Sự mờ mịt trước mắt dường như đã bị ai đó ném đi, xé tan màn đêm để thấy ánh mặt trời, cô hiểu ra -
Như hiện tại, dù chưa từng trải qua hôn nhân nhưng cô cũng đã nếm trải đủ đắng cay ngọt bùi khi yêu sâu đậm một người.
Nhưng nếu thời gian có quay lại, cô vẫn yêu thiếu niên dũng cảm, tựa như vị thần ấy mà không chút do dự.
Từ đó lưu lại tận đáy lòng, ngọn lửa nóng rực cháy lan ra đồng cỏ, đồng cỏ hoang trở nên tươi tốt, mãi mãi trong dáng vẻ vĩnh hằng.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa bay lên trời, lấp lánh như sao băng.
Vô số đốm sáng rơi xuống, tạo thành một màn mưa màu vàng kim, pháo hoa và tiếng chúc mừng không ngớt thắp sáng bầu trời đêm đen kịt, cả thế giới sáng như ban ngày.
Thế giới này thật rộng lớn, phồn thịnh, có vô số chuyện khiến người ta phải kinh ngạc.
Người dẫn chương trình trên TV đang đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy..."
Diệp Thư Từ mở điện thoại, mở khung chat của Thẩm Tứ, không hiểu sao lại kích động không thôi, gõ một dòng: [ Năm mới vui vẻ.
]
Thẩm Tứ nhanh chóng trả lời: [ Cậu cũng vui vẻ nhé, Diệp Thư Từ.
]
Cô không dám để lộ tâm tư, nên chỉ gửi bốn chữ đơn giản nhất, dễ khiến người ta hiểu lầm là gửi hàng loạt, nhưng Thẩm Tứ vẫn trả lời cô.
Diệp Thư Từ cầm điện thoại, đặt lên ngực, cười ngọt ngào.
Những lời chúc đẹp đẽ nhất chỉ dành cho cậu, mỗi năm mới, mỗi ngày, mỗi giây, đều muốn cùng cậu trải qua.
Chúc mừng năm mới, thiếu niên tốt nhất của tôi, Thẩm Tứ.
*
Công ty bách hóa Đường Tiếu làm việc cho bà nghỉ đông, đến tận một thời gian sau, Đường Tiếu vẫn chưa đi làm, dành toàn bộ thời gian ở nhà để chăm sóc Diệp Thư Từ.
Cũng vì thế, Diệp Thư Từ cũng chưa ra ngoài chơi với Khương Hiểu.
Phương Du Nhiên đến nhà tìm Diệp Thư Từ, cùng cô ấy mua một số tài liệu học tập, được Đường Tiếu đồng ý, các cô vui vẻ đi.
Diệp Thư Từ không nghĩ đến dưới tình huống như vậy, lại gặp được Thẩm Tứ và Lâm Úy.
Thẩm Tứ đứng cạnh Lâm Úy trong quảng trường có hiệu sách lớn nhất thành phố Tô, bên cạnh giá sách, sườn mặt thiếu niên điển trai, đang chọn từng cuốn, vô cùng kiên nhẫn.
Diệp Thư Từ đứng cách đó không xa, trái tim như bị đâm, sự đồng cảm chậm rãi thấm đẫm toàn bộ tứ chi.
Không phải cô không nghĩ đến việc liên lạc với Thẩm Tứ, cũng nghĩ có nên tiếp tục giả vờ không biết làm đề nữa không, để cậu chỉ cô.
Nhưng Đường Tiếu đang đọc sách bên cạnh cô, cô không dám làm gì cả.
Nếu để lộ tâm tư của cô trước mặt Đường Tiếu, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Lâm Úy nói: "Cậu tốt quá, nếu không có cậu, mình cũng không biết làm sao để cải thiện điểm số nữa."
Trên mặt Thẩm Tứ hiện lên nụ cười nhạt: "Không sao, chúng ta là bạn."
Một từ "Bạn bè" đơn giản như vậy, đã phủi sạch mối quan hệ mập mờ, tại sao cô vẫn khổ sở như vậy?
Cô ghét tính trông gà hóa cuốc* của mình.
Không tinh mắt, trông vật này ra vật khác.
lầm lẫn việc này với việc kia.
Khi trở về, cô mua chín bông hồng, về đến nhà đã ngắt gần hết, nhìn những cánh hoa hồng vương vãi trên bàn, không khỏi thất vọng rơi nước mắt.
Cô thực sự rất ghét Lâm Úy.
Tại sao Lâm Úy lại chủ động đến thế, tại sao cứ quấn lấy Thẩm Tứ, còn cười như vậy nữa.
Chẳng phải Lâm Úy học bên nghệ thuật sao? Lúc này nên chuẩn bị cho kỳ thi mới đúng chứ, sao cứ quấn lấy Thẩm Tứ mãi vậy? Không sợ thi không tốt sao?
Ghen tị như một con rắn độc hung dữ, quấn lấy trái tim Diệp Thư Từ, Diệp Thư Từ rửa mặt bằng nước lạnh, miễn cường bình tĩnh lại một chút, do bản thân cô không đủ can đảm, tại sao lại trách Lâm Úy?
Bắt đầu từ hôm nay, cô khoanh tròn ngày "16 tháng giêng" trên tờ lịch.
Vào ngày khai giảng, là ngày cô thấy Thẩm Tứ, cô bắt đầu một hy vọng mới.
Ngày khai giảng hôm nay, Diệp Thư Từ mặc đồng phục đã chưa mặc một tháng, khoác chiếc áo khoác thật đẹp đã mua vào dịp năm mới, vui vẻ bước ra khỏi nhà.
Thật tuyệt, có thể sớm gặp Thẩm Tứ rồi.
Diệp Thư Từ siết chặt dây đeo cặp sách, bước chân lên cầu thang càng lúc càng mạnh, khi gặp phải thầy Trần, cô tươi cười chào thầy Trần: "Chào thầy ạ!"
"Tốt, Diệp Thư Từ, em rất đầy năng lượng, rất tốt!" thầy Trần giơ ngón tay cái lên với cô.
Thầy Trần lại gọi cô: "Này, Diệp Thư Từ, em qua văn phòng của tôi trước, phát "Thư gửi phụ huynh", sau đó thông báo cho các bạn một tiếng, lát nữa thầy sẽ qua đổi chỗ ngồi của các em."
Nụ cười trên mặt Diệp Thư Từ lập tức đông cứng lại, hoảng hốt: "Đổi chỗ tất cả luôn ạ?"
Thầy Trần liếc nhìn đồng hồ: "Ừ, lát nữa thầy sẽ dán sơ đồ chỗ ngồi lên bảng."
Não Diệp Thư Từ oanh một tiếng, máu đột nhiên ngưng đọng, hai mắt choáng váng, suýt chút nữa đã ngã xuống.
.