Diệp Thư Từ gần như hóa đá, Thẩm Tứ gọi cô là gì??
Môi cô như bị phong ấn, nhìn chằm chằm Thẩm Tứ hồi lâu, không nói gì.
Cát Lâm Chân cũng rất ngạc nhiên, Diệp Thư Từ vốn tưởng cô ấy sẽ không vui, nhưng không ngờ trên mặt Cát Lâm Chân ngoại trừ kinh ngạc thì không còn cảm xúc nào khác.
Chu Ích Lăng cũng đứng dậy chào cô: "Cô Diệp, lại đây ngồi này."
Chu Ích Lăng và Thẩm Tứ vốn đang ngồi đối diện nhau, thấy hai cô gái đến đây, Chu Ích Lăng nhường chỗ của mình, anh ta ngồi cạnh Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ lúng túng ngồi xuống.
Chu Ích Lăng nói: "Tôi đã gọi cho các cô một ít bánh ngọt và cà phê, các cô thích vị gì?"
"Black Forest cũng được đấy." Cát Lâm Chân cười rạng rỡ: "Tôi muốn cà phê ngọt một chút, thêm sữa."
Thẩm Tứ nới lỏng cà vạt, nụ cười thêm vài phần tản mạn: "Bạn gái, sao em lại đến đây? Có đói không? Uống cà phê xong anh sẽ mời bọn em ăn cơm."
Cát Lâm Chân cắn môi: "Soái ca, anh thực sự là bạn trai Thư Từ sao?"
Cát Lâm Chân chuyển ánh mặt nghi hoặc về phía Diệp Thư Từ.
Mặt Diệp Thư Từ xám như tro: Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi thực sự không biết.
Diệp Thư Từ quyết định đối mặt với tàn cuộc, cô nhìn vào mắt Thẩm Tứ, cổ họng không hiểu sao có chút khô khốc, người đàn ông chớp mắt với cô, cô đột nhiên hiểu ra —
Cát Lâm Chân thường lén nhìn trộm Thẩm Tứ, năng lực phát hiện của người đàn ông này mạnh như vậy, chắc chắn đã sớm phát hiện ra, có lẽ anh cố ý dùng cô làm lá chắn để tránh việc theo đuổi.
Thẩm Tứ ho khan, khuôn mặt anh tuấn như núi xanh bị mây mù che phủ, người đàn ông gật đầu: "Ừ."
Diệp Thư Từ đỏ mặt.
Cát Lâm Chân nhỏ giọng hỏi: "Cô hết độc thân rồi sao không nói cho tôi biết?"
Nói nhỏ, nhưng chỉ nhỏ đối với Cát Lâm Chân, thật ra giọng cô ấy rất có lực.
Đương nhiên Thẩm Tứ cũng nghe thấy, mỉm cười, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê: "Da mặt Tiểu Từ mỏng, sợ người lạ."
Cát Lâm Chân lại nói: "Vấn đề là tôi không phải người lạ, tôi là đồng nghiệp của cô ấy."
Cát Lâm Chân cúi đầu, lặng lẽ nói gì đó với Diệp Thư Từ, đồng tử Diệp Thư Từ sắp vỡ tan.
Cát Lâm Chân tiếp tục đặt câu hỏi, thao thao bất tuyệt.
"Đúng rồi, bọn cô quen nhau khi nào vậy?"
"Đã gặp nhau như thế nào? Luật sư Thẩm, anh bao nhiêu tuổi rồi, để xem có hợp tuổi với Tiểu Từ của chúng tôi không." Cát Lâm Chân lải nhải: "Luật sư Thẩm, anh sống ở đâu vậy, có phương tiện đưa đón Tiểu Từ đi làm không?"
Một loạt câu hỏi được đặt ra, Thẩm Tứ không biết phải trả lời từ đâu, Diệp Thư Từ không nhịn được nữa, dứt khoát gửi tin nhắn cho Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ: [ Một trước một sau, nhà vệ sinh.
]
Không đến vài phút, Chu Ích Lăng đã gọi món xong, trở về chỗ ngồi ban đầu, Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ cũng nhân cơ hội một trước một sau đi ra ngoài.
Mười phút ở chung ngắn ngủi vừa rồi, Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy mình như con cá bị mắc cạn trên bờ không thể thở, cũng căng thẳng đến mức không thở được.
Vóc dáng người đàn ông thẳng tắp, đèn hành lang sáng rực, khiến đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm tuấn tú.
Lông mi Thẩm Tứ rất dài, hơi rũ xuống như lông quạ, một khi nhấc mí mắt lên nhìn ai đó, sẽ có cảm giác lưu luyến dịu dàng.
"Thẩm Tứ, sao cậu lại nói như vậy?" Diệp Thư Từ khoanh tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh: "Cậu muốn lấy tôi làm lá chắn sao, cậu cảm thấy cô ấy thích cậu à?"
Thẩm Tứ mím môi dưới, không tỏ ý kiến.
"Cậu như vậy thật ra không tốt lắm, có thể cậu không biết, Cát Lâm Chân là đồng nghiệp của tôi, nếu cô ấy tức giận thì sao đây, quan hệ đồng nghiệp sao có thể hòa hợp được?"
Thẩm Tứ là bạn học cũ của cô, cũng là người cô thích trong quá khứ và ở hiện tại, cô không muốn khiến anh không vui, nhưng Cát Lâm Chân lại là đồng nghiệp của cô, nếu lời nói dối bị vạch trần thì sẽ xấu hổ biết bao nhiêu?
Thân thể Thẩm Tứ cũng cứng đờ, môi mỏng mím chặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lúc: "Xin lỗi, tôi tính sai rồi."
Anh không nghĩ nhiều về chuyện đó, anh thường xuyên thấy Cát Lâm Chân nhìn trộm bên ngoài quán cà phê, cũng dần hiểu được tâm ý của cô ấy, hành động cùng nhau bước vào của Diệp Thư Từ và Cát Lâm Chân không quá thân mật, anh cho rằng bọn cô không quen nhau.
Ít nhất, anh cũng biết bạn bè bên cạnh Diệp Thư Từ là ai.
Sau khi nghe người đàn ông xin lỗi, Diệp Thư Từ đã rất kinh ngạc.
Tính tình Thẩm Tứ rất tốt, tính cách cũng co được dãn được, nhưng Diệp Thư Từ chưa từng thấy anh làm sai điều gì, nói cách khác, con cưng của trời như Thẩm Tứ, không có khả năng làm sai bất cứ việc gì.
Tính tình Diệp Thư Từ rộng lượng, không để ý nhiều chuyện như vậy, chớp mắt nói: "Không sao, đừng có lần sau nữa, dù sao cũng là bạn học nhiều năm."
Thẩm Tứ mở miệng, giọng nói hơi trầm thấp: "Chỉ là bạn học thôi sao?"
Vừa lúc có hai người phụ nữ đi ngang qua bọn họ vừa nói vừa cười, Diệp Thư Từ không nghe Thẩm Tứ nói gì, nghi hoặc nhìn anh: "Cậu vừa nói gì?"
Vừa hỏi xong câu này, cô mới nhớ đến một chuyện quan trọng, đối mặt với con ngươi đen như mực của người đàn ông, nhẹ giọng nói.
"Thẩm Tứ, thật ra cậu nhầm rồi." Diệp Thư Từ nói: "Người Cát Lâm Chân thích là Chu Ích Lăng."
Thẩm Tứ: "..."
Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại có thể thấy bằng mắt thường, hiểu lầm lớn như vậy, thật sự như một trò đùa, mặc dù trò đùa này chỉ có hai người bọn họ biết.
Thật ra Thẩm Tứ hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.
Dù sao, bình thường ra ngoài bàn luận vụ án, anh vẫn luôn đi cùng Chu Ích Lăng, nhưng nói, người trêu hoa ghẹo nguyệt đều là anh, từ nhỏ đến lớn đã quen được người khác theo đuổi, huống chi Cát Lâm Chân thường núp ở cửa nhìn lén bọn họ.
Anh và Chu Ích Lăng đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, chưa từng có người khác giới nào chủ động theo đuổi Chu Ích Lăng, chủ yếu là vì người này vui tính.
Ai mà ngờ Cát Lâm Chân lại thích kiểu này hơn, có lẽ cô ấy chỉ thích tính cách của Chu Ích Lăng.
Người đàn ông nghiêng đầu, cười nhẹ: "Không sao."
Diệp Thư Từ tấm tắc cảm thán: "Nhưng cậu cũng quá tự luyến rồi."
"Tự luyến cũng có lợi."
Diệp Thư Từ chăm chú lắng nghe: "Cái gì?"
"Tự luyến có thể khiến người nào đó chú ý đến tôi." Thẩm Tứ ho nhẹ, vẻ mặt không thay đổi nói tiếp: "Sớm thoát kiếp độc thân."
Người nào đó, đang nói cô sao?
Trong ngữ cảnh đặc biệt này, dường như không còn ai khác ngoài cô.
Cảm xúc hỗn độn tràn ngập trong tâm trí, tâm Diệp Thư Từ cũng loạn cả lên, vừa xấu hổ vừa mừng rỡ.
Tận đáy lòng vẫn vang lên một giọng nói - Nếu Thẩm Tứ thích cô, chẳng phải sẽ sớm thổ lộ với cô sao?
Đàn ông không chủ động vì họ không thích.
Thông tin đã xem trên mạng nhấn chìm cô, Diệp Thư Từ mím môi, trải qua nhiều năm yêu thầm khiến cô vô thức cảm thấy tự ti về mặt tình cảm.
Thẩm Tứ mím môi, dường như đang suy tính gì đó.
Diệp Thư Từ đột nhiên tiến lên một bước.
"Thẩm Tứ, chúng ta quay về đi." Diệp Thư Từ mở miệng: "Nếu không bọn họ sẽ sốt ruột lắm."
Một đứa trẻ đang đùa giỡn đi ngang qua bọn họ, suýt nữa đụng phải Diệp Thư Từ, Thẩm Tứ nhanh chóng đỡ cô đứng dậy, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông áp vào cổ tay cô, nhiệt độ nóng bỏng lan ra tận đáy lòng, giọng nói trầm thấp vang lên: "Cẩn thận."
Hai người cách nhau rất gần, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Diệp Thư Từ mím môi, nhanh chóng né tránh, tùy ý nói: "Không sao, chỉ là một đứa trẻ, vẫn chưa đụng phải tôi."
"Sức của trẻ con cũng rất lớn." Thẩm Tứ thấp giọng thở dài, đôi mắt đen láy đầy lo lắng: "Tôi sẽ lo lắng cho cậu."
*
Trở lại quán cà phê lần nữa, hai người vẫn chưa ăn mấy miếng bánh ngọt thì Cát Lâm Chân đã nhận được điện thoại của tổ trưởng, hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.
Vừa rồi vào nhà vệ sinh, cô đã lặng lẽ gửi tin nhắn cho Cát Lâm Chân, nói với cô ấy Chu Ích Lăng đã kết hôn rồi.
Thời gian Cát Lâm Chân yêu thầm không lâu lắm, cảm giác rung động này nhất định sẽ bị dập tắt, việc chữa lành vết thương vẫn tùy vào bản thân.
Hai người trở về đài, tổ trưởng không phân công nhiệm vụ mà chỉ giải thích nội dung công việc của ngày hôm sau.
Hai tiếng nữa là đến giờ tan làm.
Cô nhớ lại những chuyện xảy ra chiều nay, hình như có gì đó không đúng.
Dù sao cũng là bạn học nhiều năm, cô rất hiểu tính cách của Thẩm Tứ, tính tình người đàn ông này điềm tĩnh trầm ổn, chưa từng làm chuyện gì bốc đồng.
Đặc biệt hôm nay, việc trực tiếp lôi kéo cô, nói cô là bạn gái của anh thật sự không phù hợp với tính cách của Thẩm Tứ.
Hơn nữa, hôm nay Thẩm Tứ đã nói vài lời ái muội, thật khó để không nghĩ nhiều.
Thẩm Tứ thật sự sẽ không thích cô đâu nhỉ.
Diệp Thư Từ vội vàng lắc đầu, hiện tại cô đã xác định tâm tư của mình, còn lại thì phải xem Thẩm Tứ thế nào.
Đương nhiên cô muốn giấc mộng mười năm trước của mình viên mãn, nhưng dù sao tình cảm từ trước đến nay vẫn không nói đạo lý.
WeChat vang lên.
Lâm Nam đột nhiên gửi tin nhắn đến.
Là một đoạn tin nhắn dài.
[ Thư Từ, tôi thực sự rất thích em, hy vọng em sẽ cho tôi một cơ hội nữa, cả đêm qua tôi không ngủ, tôi tự hỏi mình làm chưa tốt chỗ nào? Chỗ nào làm chưa tốt, tôi nguyện ý thay đổi, chỉ xin em có thể cho tôi một cơ hội.
]
[ Tôi biết duyên phận khó cưỡng cầu, nhưng tôi thực sự rất trân trọng em.
]
[ Thành thật mà nói, ngoại trừ em, tôi cũng từng hẹn hò với năm, sáu đối tượng xem mắt, nhưng không ai trong số họ có thể mang lại cảm giác như em mang đến cho tôi, em đơn giản, thuần túy, là cô gái tôi muốn trân trọng cả đời này, xin em hãy cho tôi một cơ hội được không? ]
Diệp Thư Từ mím môi, mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, cô đều không biết nên xử lý như thế nào.
Cô chưa từng cho Lâm Nam một chút tín hiệu ái muội nào, thật ra cô muốn nói chuyện này sớm hơn, nhưng sau đó, trong khoảng thời gian đi công tác Lâm Nam cũng không liên lạc với cô, cô cho rằng anh ta sẽ không liên lạc với cô, dù sao đây cũng là quy tắc ngầm khi xem mắt, không nghĩ Lâm Nam không liên lạc với cô chỉ vì phải niêm phòng toàn bộ bài thi.
Cô thở dài, gõ chữ.
[ Anh Lâm, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, hy vọng anh sẽ sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
]
Lâm Nam không trả lời nữa, nhưng trong lòng Diệp Thư Từ vẫn có chút bối rối.
Rõ ràng cô không làm gì sai, nhưng dường như cô đã làm tổn thương trái tim của một chàng trai ngây thơ, Diệp Thư Từ xoa mi tâm, dường như cũng không phải vậy, chẳng phải Lâm Nam đã từng nói về cô bạn gái cũ hẹn hò năm năm sao?
Có nên xóa anh ta không?
Lại nghĩ đến việc bà nội và ba mẹ Lâm Nam sẽ biết, rốt cuộc cũng bỏ cuộc.
Ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã mưa, tiếng mưa rơi tí tách, mây đen quét qua thành phố, tiếng mưa rơi lẫn với tiếng sấm rền, ầm ầm.
Diệp Thư Từ tăng ca viết bản thảo trong văn phòng, viết đến sáu giờ rỡi mới nhận ra.
Khi làm việc cô sẽ làm hết năng suất, cũng vì vậy mà thường xuyên được Lý Văn Thanh khen ngợi, tiền thưởng thành tích tháng trước cũng cao nhất tổ.
Cô xuống lầu, đang định đi về hướng tàu điện ngầm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, như thể một tấm vải trắng được tô lên nét mực nước, trời tối đen, không xong rồi, cô đã quên mang ô.
Diệp Thư Từ định lên lầu lấy ô.
Một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đỗ cách cô không xa, thân xe góc cạnh, Thẩm Tứ đứng ở cửa xe, ngón tay thon dài của người đàn ông cầm ô, bờ vai rộng lớn, dáng người cao gầy.
Vẫn là bộ tây trang màu đen ban ngày, vừa vặn phẳng phiu, cúc áo sơ mi được cài không chút cẩu thả đến yết hầu.
Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú, khí chất vừa nhã nhặn vừa lạnh lùng, đứng giữa biển người, từng hạt mưa nhè nhẹ kết thành một tấm màn —
Đi về phía cô, như một vị thần.
Không ít người đã chú ý đến người đàn ông ưu tú với ngoại hình ưu việt này, nhưng vẻ mặt Thẩm Tứ lại thâm sâu, thế giới tuy rộng lớn, dường như chỉ có thể chứa một mình cô.
Như thể có thứ gì đó vỡ tan trong lồng ngực.
"Bạn cùng bàn nhỏ, trời mưa rồi." Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tứ vang lên bên tai cô, mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi cô: "Không mang theo ô đúng không?"
Tim Diệp Thư Từ đập thình thịch, cô cố gắng kiềm nén bản thân, không để mình thể hiện sự vui mừng quá rõ ràng.
Nhưng đối diện là người đàn ông khiến cô động tâm mười năm trời, lý trí phải vững vàng đến mức nào mới có thể bình tĩnh?
Diệp Thư Từ không thể nhịn được nữa.
"Thẩm Tứ, sao cậu lại tốt với tôi như vậy? Không phải một hai lần, có vài việc tôi muốn hiểu rõ."
Diệp Thư Từ thực sự rất khẩn trương, nói năng cũng hơi lộn xộn, chột dạ nuốt nước bọt.
Ánh mắt người đàn ông chuyển từ đôi mắt trong veo sâu thẳm, rồi đến đôi môi đỏ mọng của cô, cong môi cười.
Thẩm Tứ rũ mắt, ánh mắt thẳng thắng xen lẫn dịu dàng, cũng ngày càng gần cô hơn, từ góc nhìn của người ngoài, Diệp Thư Từ gần như bị anh ôm trọn vào lòng, giọng nói trầm thấp kiên định của anh vang vọng bên tai cô.
"Nhìn không ra sao?"
"Diệp Thư Từ, anh muốn theo đuổi em, không biết có được vinh hạnh này không?".