Thanh Âm Thầm Mến


Nhịp tim đập như trống, run rẩy, thật lâu Diệp Thư Từ vẫn không thể bình tĩnh lại.
Hơi thở của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô.
Không phải.
Không phải đâu.
Ý của Thẩm Tứ hình như là - Đến tìm anh, anh có thể thỏa mãn em.
Diệp Thư Từ điên cuồng lắc đầu, hai má đỏ bừng.
"Nếu bây giờ em nói lịch sử tìm kiếm này không phải em tìm, anh có tin không?"
Thẩm Tứ cười: "Muộn rồi."
Diệp Thư Từ cắn môi, vội vàng đứng dậy, không chớp mắt nói: "Em đến trước lấy một ít giấy ăn."
Thật ra trong túi cô có khăn giấy, chỉ để tránh tình huống xấu hổ, Diệp Thư Từ vào nhà vệ sinh, khi cầm giấy ăn quay lại đã thấy một cô gái đứng cạnh Thẩm Tứ.
Cô đi về phía trước vài bước, thấy cô gái này khá lạ, có lẽ là thực tập sinh mới ở công ty luật, cô gái cầm trong tay một tập hồ sơ, đang hỏi Thẩm Tứ gì đó.
Tuy đang xin chỉ bảo, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Thẩm Tứ.
"Luật sư Thẩm, ngài thật lợi hại, tôi vẫn luôn hoang mang về luật pháp, nhưng lại không tìm được ai có thể giải đáp, vừa rồi ngài giải thích tôi đã thông suốt rồi, quả thật ngài rất giống như mọi người nói, vừa đẹp trai lại vừa có năng lực."
Cô gái muốn bộc lộ tình cảm qua lời nói.
Diệp Thư Từ dừng bước chân, cô tò mò Thẩm Tứ sẽ phản ứng như thế nào.
Vẻ mặt người đàn ông không gợn sóng, giọng nói trong trẻo vang lên: "Đây đều là những môn học bắt buộc ở trường luật, nếu học tập chăm chỉ ở đại học, sẽ không hoang mang."
Vẻ mặt cô gái có chút bối rối, nhưng người trước mặt lại là Thẩm Tứ, cô ấy nuốt nước bọt, lại nói: "Khi đó quả thật không quá chăm chỉ, nên trong thời gian thực tập hiện tại vẫn còn rất nhiều điều chưa hiểu rõ, vẫn cần luật sư Thẩm giúp tôi nhiều hơn, có thể để lại thông tin liên lạc được không ạ?"
Ngón tay thon dài của Thẩm Tứ gõ lên bàn, thu lại nụ cười, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi sợ bạn gái sẽ ghen."
Cô gái ngạc nhiên: "Ngài có bạn gái rồi sao, thực sự đã quấy rầy ngài rồi, vậy nếu có thắc mắc gì tôi sẽ hỏi luật sư khác."
Nói xong, cô gái hơi xấu hổ rời đi.
Diệp Thư Từ nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, cong môi.
Cô thực sự rất thích bạn trai mình, người có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, từ chối tất cả sự mập mờ.

Trở lại chỗ ngồi, Thẩm Tứ cũng sắp ăn xong, Diệp Thư Từ vờ như không thấy chuyện vừa rồi, người đàn ông cũng không nói gì.
"Tiểu Từ, để anh đưa em về."

"Có tiện không ạ?" Vừa rồi cô nghe Chu Ích Lăng kể bọn họ đã tăng ca mấy đêm liền.
"Không sao." Thẩm Tứ nói với giọng điệu chậm rãi hơn: "Để em về một mình, anh không yên tâm."
Xe chạy thẳng đến tiểu khu bên cạnh, Thẩm Tứ đột nhiên dừng xe, đi vào siêu thị, chưa đến hai phút người đàn ông đã trở lại.
Trên tay xách theo một chiếc túi, ở trong có không ít đồ.
Người đàn ông đưa chiếc túi cho cô.
Diệp Thư Từ nhìn thoáng qua, bên trong có sữa, trái cây và một ít đồ ăn vặt, chất đầy túi.
"Anh mua mấy thứ này làm gì?" Diệp Thư Từ hơi khó hiểu, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay ngoan ngoãn vô hại: "Vừa rồi chúng ta đã ăn no rồi mà."
Cô không phải là một cô gái tham ăn, đồ ăn vặt ở nhà luôn quá hạn sử dụng, cô không nhớ nổi để ăn.
Nụ cười trên môi Thẩm Tứ càng sâu hơn: "Buổi tối có thể anh sẽ không ở cùng em được, nên cứ để chúng nó làm bạn với em."
"Thật ra em không hay ăn đồ ăn vặt."
"Không ăn cũng mua." Nhìn vẻ mặt mềm mại của cô nàng, Thẩm Tứ sờ đầu cô, giọng nói dễ nghe từng câu từng chữ chạm vào trái tim cô: "Vì chỉ có như vậy, buổi tối khi em ăn nó mới nhớ đến anh."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lộ ra vẻ dịu dàng đến tận xương tủy.
"Tiểu Từ, anh hy vọng buổi tối em cũng có thể nhớ đến anh."
Dứt lời, Thẩm Tứ ôm cô vào lòng.
Diệp Thư Từ cảm giác rõ có thứ gì mềm mềm chạm vào trán mình.
Thẩm Tứ hôn cô.
Môi người đàn ông ấm áp, như ngọn lửa nóng bỏng cháy lan ra tận đồng cỏ, in dấu vết của anh lên trán cô.

Lực rất nhẹ, như thể đang chạm vào một báu vật hiếm thấy.
Tuy rằng chỉ là một cái chạm nhẹ, một giây đồng hồ, nhưng trái tim Diệp Thư Từ như muốn nổ tung.
Hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông như chiếc lông vũ lướt qua làn da mềm mại của cô, khiến nhịp tim cô rối loạn.
Lông mi Diệp Thư Từ khẽ chuyển động, dùng sức mím môi dưới, không biết nên phản ứng thế nào, dù sao cũng bị hôn rồi.
*
Buổi chiều sau khi phỏng vấn xong, Diệp Thư Từ về nhà, ban đầu cô định quay về gặp bà nội, sau đó buổi tối sẽ về nhà viết bản thảo, nhưng vừa lên tàu điện ngầm, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Là Cát Lâm Chân gọi đến.

"Thư Từ, bây giờ cô đang ở đâu?"
"Mới lên tàu điện ngầm, có chuyện gì vậy?"
Công việc trong ngành của bọn cô tương đối linh hoạt, về cơ bản là buổi chiều sau khi hoàn thành công việc của mình có thể về sớm, không bắt buộc phải làm việc đúng giờ.
"Có một người đàn ông đến đài chúng ta tìm tổ trưởng, nói muốn thuyết phục cô."
Diệp Thư Từ không hiểu: "Đàn ông nào?"
Cô không có kinh nghiệm yêu đương, các cuộc tranh cãi tình cảm thông thường căn bản không tìm thấy cô.
"Chắc là bạn trai cũ của cô, tôi thấy rất cố chấp." Cát Lâm Chân thở dài: "Tôi nghĩ chuyện này sẽ không dễ kết thúc đâu, nêu bây giờ cô tiện thì đến đây một chút, nếu không tổ trưởng cũng khó xử lắm."
Diệp Thư Từ mở miệng: "Tôi không có bạn trai cũ..."
Cát Lâm Chân gãi đầu: "Là một anh chàng cao khoảng 1m8, nhìn rất thật thà, hình như tôi nghe nói anh ta là giáo viên vật lý cấp ba."
Đại não Diệp Thư Từ oanh một tiếng.
Lâm Nam.
Nếu Lâm Nam có việc gì thì cứ tìm cô, đến đài làm gì?
Cô không nói hai lời xuống tàu, bắt taxi quay về, Cát Lâm Chân nháy mắt ra hiệu với cô, cô bực bội đến văn phòng của Lý Văn Thanh.
Diệp Thư Từ vội vàng gõ cửa.
Lâm Nam ngồi đối diện Lý Văn Thanh, ánh mắt có chút u ám, nhìn không có tinh thần lắm, có lẽ gần đây không nghỉ ngơi tốt nhưng dáng ngồi vẫn bình tĩnh như thường, chân thành nói chuyện với tổ trưởng.
"Tôi vô cùng thật lòng đấy, vốn dĩ tôi cho rằng Diệp Thư Từ thích tôi, nhưng cô ấy lại đột nhiên từ chối tôi, thực sự là không ngờ tới, nhưng tôi lại cảm thấy, nếu cô ấy không thích tôi thì sao vài lần trước lại đồng ý ăn cơm cùng tôi?"
"Đến giờ vẫn không thể hiểu được, tổ trưởng này, căn nhà hiện tại của Diệp Thư Từ cũng là tôi tìm giúp cô ấy, tôi chỉ nghĩ rằng tôi yêu cô ấy thật lòng và tuổi cả hai cũng không còn nhỏ nữa nên sẽ hợp nhau, tôi chân thành đến mức có thể móc trái tim của mình ra."
"Tôi cũng đã chi trả rất nhiều cho cô ấy."
Diệp Thư Từ càng cau mày sâu hơn, giọng hơi cao: "Anh Lâm, nếu anh có chuyện muốn tìm tôi thì cứ trực tiếp gọi cho tôi, xin đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi được không?"
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt như cơn sóng khổng lồ nhấn chìm cô.

Cô lớn như vậy rồi, điều cô ghét nhất là gây quá nhiều rắc rối cho người khác, tổ trưởng luôn ủng hộ và đối xử với cô rất tốt, ngược lại cô còn chưa làm được gì cho đài nhưng việc riêng của cô lại làm ảnh hưởng đến công việc.
Diệp Thư Từ cúi đầu: "Tổ trưởng, xin lỗi cô."

"Anh Lâm, có chuyện gì thì ra ngoài nói."
Lâm Nam nhìn ra ánh mắt Diệp Thư Từ không tình nguyện, con ngươi lộ vẻ lạnh lùng, người đàn ông mím môi chặt hơn, giọng điệu cũng không tốt: "Thư Từ, kia chẳng phải là sếp của em sao? Tại sao phải khom lưng uốn gối."
"Anh Lâm, anh cũng biết đó là sếp của tôi trong công việc, cô ấy rất bận rộn, nhiệm vụ của cô ấy là giải quyết công việc chứ không phải giải quyết đời sống tình cảm của cấp dưới."
Lâm Nam không mặn không nhạt cười nhạo: "Sếp của chúng ta luôn nói, công việc và cuộc sống không thể tách rời."
Đây là lần đầu Diệp Thư Từ gặp phải người không biết nói lý lẽ như vậy.
Lâm Nam khoanh tay: "Thư Từ, tôi cũng không phải có ý xấu, em biết mà, tôi là người chân thành nhất, thật sự rất muốn ở bên em, cũng muốn sếp của em khuyên nhủ em thôi."
"Tôi nhìn qua môi trường làm việc của em thì thấy thế này, nghề phóng viên nghe thì có vẻ oách đấy nhưng thật ra lại chạy đông chạy tây, không thể quan tâm đến gia đình, tiền lương em cũng không cao tôi đều không để bụng..."
Diệp Thư Từ nhướng mi, lạnh lùng phản bác: "Vậy xin hỏi anh Lâm, anh thích tôi ở điểm gì?"
"Nhìn khá thuận mắt." Lâm Nam tiếp tục: "Tiền lương của tôi gấp đôi em, tôi cũng có một công việc phụ, bình thường quay chụp kiếm được cũng không ít, tôi nguyện ý chấp nhận em đấy."
Suốt một đường, Diệp Thư Từ vẫn luôn kìm nén cảm xúc, cô nhẹ nhàng thở ra.
"Anh Lâm, xin lỗi, xin đừng làm phiền cuộc sống của tôi, tôi đã có bạn trai." Diệp Thư Từ kiên định nói.
Lâm Nam kinh ngạc: "Vậy ra tôi là lốp dự phòng sao?"
"Không." Diệp Thư Từ mỉm cười: "Tôi sẽ nói về việc đó sau khi chúng ta nói chuyện xong."
Sau đó, Diệp Thư Từ mở WeChat, chuyển hai ngàn tệ cho Lâm Nam, cô nói: "Anh Lâm, chúng ta đã ăn tổng cộng ba bữa, hai bữa đầu là anh mời, tôi đã gửi lại tiền cơm, còn dư xem như là phí cảm ơn anh đã giới thiệu nhà cho tôi."
"Tôi không nghĩ mình đã từng nói điều gì ái muội hay gây hiểu lầm khi chúng ta gặp nhau, nhưng anh vẫn luôn suy diễn về mối quan hệ của chúng ta, khiến tôi cũng rất bất lực."
"Phần ăn anh trả cho tôi, tôi cũng đã trả lại cho anh, hy vọng anh sẽ không làm phiền cuộc sống của tôi nữa."
Sau khi gặp Lâm Nam, tâm trạng Diệp Thư Từ vô cùng tệ.
Cô không cảm thấy mình đã làm gì sai, nhưng không hiểu sao Lâm Nam lại gây ra rắc rối như vậy, đặc biệt còn liên lụy đến công việc, đó là điều cô khó chịu nhất.
Sau khi về nhà, Diệp Thư Từ uống một bình nước đá, mới miễn cưỡng ức chế cảm xúc tiêu cực của mình, cô không có khẩu vị nên chỉ tắm rửa đơn giản, chuẩn bị nằm nghỉ ngơi một lát.
Cũng vào lúc này, cô mới xem điện thoại, phát hiện tin nhắn của Thẩm Tứ gửi đến.
Thẩm Tứ: [ Bạn gái, tan làm chưa, muốn cùng nhau ăn tối không? ]
Thẩm Tứ: [ Bạn cùng bàn nhỏ vẫn đang bận sao? ]
Thẩm Tứ: [ Lại một ngày nữa anh nhớ bạn cùng bàn nhỏ rồi.

]
Diệp Thư Từ vội vàng trả lời: [ Buổi chiều em có chút việc, vừa xem điện thoại, xin lỗi anh nhé.

]
Thẩm Tứ: [ Không sao.


]
Người đàn ông gửi tin nhắn thoại, giọng nói chậm rãi, lại lộ ra vẻ dịu dàng sâu lắng: "Anh chỉ hơi nhớ bạn gái một chút thôi."
Dù cho cách một dòng điện, giọng của Thẩm Tứ vẫn dễ nghe đến rối bời, trong lòng Diệp Thư Từ đột nhiên nhẹ nhàng phác họa, như thể khoảnh khắc ấy cô đang ở trong một khối mềm mại.
Diệp Thư Từ: [ Em cũng rất nhớ anh, nhưng hôm nay có hơi muộn, em đã về nhà mất rồi...]
Thật ra cô không muốn gặp nhau chút nào.
Cô vẫn chưa xử lý tốt cảm xúc của mình, sợ ảnh hưởng đến Thẩm Tứ, cũng không có ý định nói với Thẩm Tứ chuyện của Lâm Nam, cô tin mình có thể giải quyết ổn thỏa.
Thẩm Tứ: [ Anh đang ở trước cửa nhà em.

]
Lồng ngực Diệp Thư Từ đập thình thịch.
Cô gần như bật dậy khỏi giường, như phản xạ có điều kiện nhanh chóng thay một bộ quần áo thật đẹp, chải tóc gọn gàng rồi buộc tóc đuôi ngựa.
Diệp Thư Từ không trang điểm mà chỉ tô chút son màu bột đậu đỏ, sợ Thẩm Tứ đợi lâu, lúc mang dép ra mở cửa, cô chợt nghĩ đến một việc, quay lại bàn trang điểm xịt thêm một ít nước hoa.
Quả thật là nước hoa Dior, tao nhã trí thức, mùi hương quyến rũ, cô dạo quanh một vòng, lúc này mới miễn cưỡng vừa lòng.
Thẩm Tứ thay bộ âu phục đen thường ngày của mình thành bộ âu phục màu xám nhạt, cổ áo hơi mở ra, lộ ra một nửa xương quai xanh, khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.
Ánh đèn rực rỡ bên trong cánh cửa chiếu xuống, xua tan đi luồng ánh sáng trắng lạnh lẽo, Thẩm Tứ mỉm cười, dáng vẻ càng dịu dàng hơn.
Người đàn ông xách theo hai chiếc túi, là một quán ăn vặt nổi tiếng, Diệp Thư Từ từng vô tình nói qua nó rất ngon.
Trước đây vì vấn đề xếp hàng nên hai người không đi được, nhưng giờ phút này, Thẩm Tứ đã mang nó đến đây.
Lòng cô tràn ngập sự cảm động vô hạn.
Mặc dù Diệp Thư Từ đã xử lý ổn thỏa, nhưng Thẩm Tứ cẩn thận quan sát cô, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt cô, người đàn ông cau mày: "Tiểu Từ, có chuyện gì sao?"
Diệp Thư Từ lắc đầu, mở cửa rộng hơn một chút, ra hiệu cho anh vào, Thẩm Tứ vừa bước vào, chưa kịp đặt đồ xuống, cơ thể thơm tho của cô gái đã vùi vào ngực anh.
Thân hình cô gầy, mềm mại, uyển chuyển nhẹ nhàng như một đám mây, như một giọt mưa.
Lồng ngực người đàn ông rộng lớn, Thẩm Tứ tập thể dục đã lâu, cơ bắp săn chắc rõ ràng, mùi hương trên người cũng nhẹ nhàng dễ chịu, Diệp Thư Từ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân đều ấm áp lên.
"Thẩm Tứ, có anh thật tốt." Cô thở dài, như một đứa trẻ không chịu buông ra, càng ôm anh chặt hơn.
Một tay Thẩm Tứ xách đồ, chỉ có thể dùng tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói của người đàn ông có chút bất đắc dĩ: "Thích thì cứ ôm."
Diệp Thư Từ khịt mũi cười nói: "Sao anh lại giống một món đồ chơi vậy nhỉ."
Người đàn ông "Ừ" một tiếng thật dài, giọng nói hơi khàn nhưng lại tràn đầy sự cưng chiều: "Thẩm Tứ chỉ là một món đồ chơi lớn của mình Tiểu Từ thôi."
4/10/2023 - 2804 từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận