Tây Dã chỉ vào một thùng hàng chuyển phát nhanh cậu mới nhận, ánh mắt vẫn luôn đắm chìm trong đôi mắt của Lục Tẫn: "Cậu biết trong đó có gì không?"
Ánh mắt Lục Tẫn bất động, không buồn nhìn qua chiếc hộp: "Có cái gì?"
"Ga gối đệm, còn thêm một chiếc chăn bông."
"......"
Giọng Tây Dã cực kì bình yên, giống như sự tĩnh lặng của dòng sông dưới ánh trăng, nhưng cũng lại giống như siren*: "Muốn ở không? Nhà của tôi?"
"---Được--thôi."
Lục Tẫn lần thứ tư trong ngày hôm nay đáp ứng Tây Dã.
*Siren: 1.
Siren là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu,và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo...(nguồn wikipedia)
2.
Còi báo động
Nhiều câu hỏi không phù hợp để tìm hiểu tối nay.
Bộ quần áo thể thao đó, những đồ mà cậu ta đã chuẩn bị trước, giống như ánh mắt đã lên kế hoạch từ lâu khi cậu ta ở cổng trường...!
- -Bóng đêm luôn khích lệ lòng can đảm thoát ra.
Không thể biết nụ hôn này bắt đầu như thế nào.
Khi hai người phản ứng lại, đôi môi đã dính chặt vào nhau.
Sức nóng nhiệt độ tản ra có thể chiên được cả quả trứng.
Vô số hình ảnh phản chiếu trong gương.
Vô số họ đang hôn môi nhau.
Điên cuồng hôn nhau.
Không rõ là ai chimh phục được ai.
Họ chiến đấu trong một thời gian rất dài.
Người bị động nằm trên sofa khi là Tây Dã, khi lại là Lục Tẫn.
Về thể lực, Lục Tẫn có lợi thế, vai rộng, xương cốt chắc khỏe, thể lực cân bằng.
Còn Tây Dã, cậu cao một mét tám nhưng lại kém Lục Tẫn vài cm, cho dù vai rộng eo thon nhưng cơ thể rất gầy, chỉ biết cậy mạnh.
Trong cuộc chiến cân bằng kéo dài này, cuối cùng Tây Dã cũng từ từ bị đánh bại, cậu chỉ có thể nằm trên sofa thở dốc, khóe miệng như miệng của một ấm trà nhỏ, thanh tú xinh đẹp.
Lục Tẫn ngồi trên người Tây Dã thở hổn hển, anh thắng nhờ sức bền.
Nhưng họ không có thời gian để nghỉ ngơi, cơ thể tràn đầy sức trẻ không cho phép họ nghỉ ngơi - một đêm quá dài, thực sự quá dài.
Họ vẫn còn quá nhiều việc để làm.
Họ dường như đã chia thành vô số Lục Tẫn và Tây Dã.
Toàn bộ nhà kho, cho dù nhìn ở đâu, từ gương này đến gương khác, đều là hình ảnh Lục Tẫn kết hợp cùng Tây Dã.
Bọn họ phát tiết, vặn vẹo, nôn nóng, say mê quấn quýt và hét la, như một đám người man rợ.
Chỉ có gió và trăng là biết được bí mật này.
Người trẻ tuổi không muốn bình minh tới quá nhanh.
Họ đã quen tìm kiếm, che đậy và trốn tránh sự thật trong màn đêm.
Tây Dã châm thuốc, hút say mê.
Lục Tẫn không biết hút.
Nhìn làn khói trắng đục trong gương đối diện, Lục Tẫn giật lấy điếu thuốc từ miệng Tây Dã, hít một hơi mạnh.
"Này."
"Ừm?"
"Sao lại lắp nhiều gương như thế?"
"......Có lẽ do tôi quá yêu bản thân."
Yên lặng.
"Đôi khi cậu đến trường, tóc không chải, áo sơ mi thì nhăn, mặt có khi cũng không rửa."
"Ừ?"
"Cậu như thế cũng gọi là tự yêu bản thân à?"
"Vậy cậu nghĩ tôi là kẻ thích ngược đãi bản thân cũng được."
Điếu thuốc tàn.
Tây Dã không cảm thấy buồn ngủ, cậu đã quá quen với chứng mất ngủ, đặc biệt vào một đêm như hôm nay.
Các tế bào thần kinh trên thái dương giật giật, dưới ánh trăng, bạn có thể lờ mờ nhìn thấy những đường gân xanh dưới lớp da đó, giống như một con rắn lục.
"Buồn ngủ không?" Cậu hỏi Lục Tẫn.
"Không buồn ngủ."
"Vậy làm bài tập nhé?"
"Cậu định học bài bây giờ?"
"Ừ."
Tây Dã xoay tay Lục Tẫn, nhìn đồng hồ trên tay anh: "Hai giờ mười phút, có lẽ đến ba rưỡi sẽ làm xong."
Nghĩ đến gì đó, cậu nghiêng đầu lộ ra đôi mắt xinh đẹp: "Thi không? Xem ai xong trước?"
Lục Tẫn không nói chuyện, nhếch khóe môi nhìn Tây Dã.
"Sao?" Tây Dã hỏi.
"Bất ngờ thật."
"Hử?"
"Cậu rất thú vị." Lục Tẫn ngừng một chút.
"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi không nghĩ cậu là người yêu thích học hành và chăm làm bài tập đến thế."
Tây Dã mỉm cười.
Đúng, cậu lớn lên nhìn sao cũng giống một tên khốn lưu manh, tính cách thì kì lạ, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, nhìn sao cũng không giống người bình thường.
Lục Tẫn dùng móng tay cọ cọ hầu kết Tây Dã, ánh mắt nặng trĩu: "Cậu không hề ngạc nhiên với lời nhận xét của tôi."
Tây Dã đẩy anh ra, hình ảnh trong gương có tránh cũng sẽ đập vào mắt, cậu bèn đi tìm quần áo mặc, sau đó quay lại nói: "Bởi vì tôi không phải thứ tốt đẹp.
Tính từ tồi tệ nhất trên đời này đều phù hợp tả con người tôi."
Lục Tẫn ngừng nói, nhìn cậu.
Như soi xét lại cũng giống như đang suy nghĩ.
Nụ cười của Tây Dã vẫn chưa biến mất.
Khi nụ cười của cậu không cứng nhắc, nó đẹp như một đóa sen mùa hạ bồng bềnh, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương thơm ngát.
"Lục Tẫn, sao không hỏi tôi cảm giác về lần đầu tiên gặp cậu?"
Vừa nói cậu vừa sờ chiếc bật lửa trên bàn, đột nhiên cậu cầm lên, trượt công tắc, một tiếng 'tách', ngọn lửa nhỏ bùng lên giữa cả hai: "Tôi đã nghĩ không nên gặp cậu trong lớp học mà nên gặp ở Sodom*.
Ở đó, tôi sẽ trực tiếp tạt một thùng sơn sặc sỡ lên người cậu, hoặc là dùng dây trói cậu về nhà."
*Cả Kinh thánh Thiên chúa giáo và kinh Koran Hồi giáo đều đề cập đến "Sodom".
Kinh thánh Cựu ước "Genesis" ghi lại rằng "Sodom" và "Gomorrah" là hai thành phố cổ đại.
Đức Chúa Trời tin rằng hai thành phố này đầy tội nhân, và chúng sẽ bị thiêu rụi bởi lửa trời.
Thông tin chi tiết xin tra trên internet.
Tây Dã nói xong thì chỉnh quần áo ngay ngắn rồi đi làm bài.
Còn lại Lục Tẫn, anh lên Baidu tra Sodom.
Đôi mắt nhìn chăm chú.
Sau đó Lục Tẫn tắt máy, cầm cặp, đi đến bên bàn học ngồi đối diện Tây Dã.
Tây Dã đã thấy hết mọi cử động của Lục Tẫn qua gương.
Ưu điểm của chiếc gương là ở đây, nó phơi bày mọi sự riêng tư của bạn, nhưng nó ngăn chặn mọi nguy hiểm ở gần bạn mọi lúc.
Không phải là đôi mắt, khả năng suy luận logic hay chỉ số IQ cao mà tấm gương có thể đưa con người đến gần 100% sự thật trên thế giới.
Tây Dã trải bài tập ra, chớp chớp mắt tinh nghịch: "Cậu thấy rồi đấy, tôi xấu xa lắm đúng không?"
Lục Tẫn bật cười.
"Đúng vậy.
Đồ tồi."
Giọng Lục Tẫn nhẹ bẫng làm Tây Dã giật mình.
Cứ như thể Chúa- người đang đánh cậu bằng roi mỗi ngày- bỗng nhẹ nhàng vuốt ve cậu.
Lục Tẫn làm xong bài tập trước.
Anh ngồi viết nhật kí sau đó khóa sổ cất vào cặp.
"Tắm rửa ở đâu?" Lục Tẫn hỏi.
"Trong phòng vệ sinh.
Mọi thứ cần thiết đều đầy đủ.
Cậu cứ chọn cái mới mà dùng."
Khi Lục Tẫn nghe thấy những lời này, anh đã phản ứng nhẹ khi biết đồ được chuẩn bị sẵn.
Nhưng vẻ mặt của anh nhìn không rõ cảm xúc, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Lục Tẫn tắm rửa xong thì Tây Dã cũng hoàn thành.
Cậu hôm nay rất nhiều lần đều thất thần lúc làm bài.
Làm xong còn cảm thấy cực kì buồn ngủ.
Vừa rồi trải qua một cuộc vận động mệt mỏi, Tây Dã rất muốn ngủ luôn không cần tắm, nhưng vì sạch sẽ, cậu trải ga giường và xếp chăn gối cho Lục Tẫn, sau đó bước vào nhà tắm tắm rửa.
Khi cả hai cùng nằm trên giường thì đã là bốn giờ sáng.
Hai người bọn họ vừa luyện tập thể chất vừa làm việc trí óc, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, gần như cùng lúc, cả hai chìm trong giấc ngủ chập chờn..