Trong lúc Lý Ý Lan mê man, toàn bộ việc điều hành tra án liền rơi xuống đầu Giang Thu Bình.
Tuy nói là điều hành, nhưng đại sảnh rõ ràng chẳng còn lại mấy người.
Đại tẩu Lý gia bảo muốn đi tìm đại phu, bèn xách theo một bọc quần áo, để lại một lời nhắn rồi đi mất, nhanh gọn đến mức làm người ta hoài nghi có phải bất cứ lúc nào nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi nha môn hay không.
Lý Ý Lan ngã bệnh, Lữ Xuyên đang ra ngoài, Ký Thanh cũng không có mặt, Giang Thu Bình nhìn đại sảnh thiếu mất cơ man người mà lòng bức bối khó chịu, trong đầu hiện lên bốn chữ “Tan đàn xẻ nghé”.
Dẫu vậy, y vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, kéo lại bầu không khí thảo luận.
“Manh mối mới xuất hiện là hàn the, mà hàn the cũng giống nam châm, không phải đồ vật có thể dễ dàng mua được trong dân gian.
Lát nữa ta sẽ viết một bức thư cho quân khí giám, chờ đại nhân tỉnh lại xem qua, nếu không có vấn đề gì thì sẽ gửi đi.
Mọi người thấy sao?”
Y nhìn Ngô Kim, Ngô Kim không có ý kiến gì, y đành nhìn sang Trương Triều.
Trương Triều trầm ngâm một hồi lâu rồi đề xuất: “Chi bằng để ta đích thân đi một chuyến đi, xưa nay quan phủ toàn có bệnh chung là truyền tin chậm trễ thậm chí tồn đọng thư từ, ai biết những bức thư chúng ta từng gửi trước đây giờ đã đến cơ quan bộ phận nào rồi chứ? Vừa khéo hiện tại đang không nhiều việc, nếu cưỡi tuấn mã tốt nhất thì cùng lắm trong bốn ngày ta nhất định sẽ trở về.
Như vậy thì dù kết quả thu hoạch có ra sao, cũng còn hơn là bị động chờ đợi thế này.”
“Ý kiến của ngươi cũng có lý, nhưng vẫn cứ chờ một chút xem sao đã.” Giang Thu Bình bày vẻ mặt nghiêm trọng, “Ta luôn cảm thấy sẽ có tình huống mới phát sinh, vào lúc này nhiều người rời đi quá thì không thích hợp.”
Trương Triều nhìn sảnh chính vắng bóng người, đành im lặng không phản biện nữa.
Tâm trạng tất cả mọi người bỗng dưng chùng hẳn xuống, khi nói chuyện cũng không thể hăng hái nổi, Giang Thu Bình cảm thấy cứ như vậy thì xuống tinh thần quá, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được nhiệm vụ gì, đành dẫn mọi người để đại lao xem xét.
Thương buôn quạt đã bị đánh đến nỗi áo quần tả tơi, máu thịt be bét, người đầy rẫy vết bầm xanh tím.
Y bị treo ở nơi đó, đầu cúi gục xuống, nhìn qua không biết là chết hay sống.
Tuy nhiên ngục tốt rất nghe lời, đao thương gậy gộc giáng xuống đều tránh hai tay y ra.
Giang Thu Bình hỏi ngục tốt xem người này có nói gì không, ngục tốt lắc đầu nguầy nguậy, Giang Thu Bình liền chuyển sang phòng giam của đầu bếp giả và hai gã thích khách khác, kết quả vẫn là kẻ tám lạng người nửa cân.
Những kẻ này cứng đầu cứng cổ, miệng cũng kín như bưng, sức mạnh quật cường mà vững vàng như thành đồng vách sắt ấy làm cho Giang Thu Bình ảo não vô cùng.
Mà phải nói rằng, quyết định ngăn Trương Triều rời đi của Giang Thu Bình đã thành lời tiên tri, vào hoàng hôn hôm ấy, tại Kim Loan điện nơi kinh thành xa xôi, một buổi chầu dàng đằng đẵng rốt cuộc cũng kết thúc.
Sau một canh giờ, trong căn nhà cũ phía Nam thành Giang Lăng, Tiền Lý mặc áo vải quỳ xuống đất nhận thánh chỉ.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hiện nay tặc phỉ hung hăng càn rỡ, đe doạ bách tính, náo loạn hoàng cung, mạo phạm loan giá, đại nghịch bất đạo, dù ngàn đao bầm thây cũng khó dung thứ tội lỗi.
Ngay hôm nay và ngay tại đây, đặc cách cho Tiền Lý nhậm chức Đại Lý tự khanh thừa, hạn trong vòng mười ngày phải lùng bắt được nghịch đảng, nếu phá án thất bại sẽ bị quy cùng tội với nghịch đảng.
Đồng thời, đề hình quan Lý Ý Lan đã nhậm chức hơn một tháng nay mà vẫn chưa có chiến tích, nghi rằng năng lực tầm thường, không làm tròn trách nhiệm.
Nay ra lệnh phải lập tức vào kinh, hợp tác với Tiền Lý điều tra bạch cốt án, nhận cùnh chức trách chịu cùng tội lỗi, mong các khanh đồng tâm hiệp lực, khâm thử.
Khi vó ngựa nơi kinh đô đang vội vã xuôi Nam, Lý Ý Lan ở phương xa chỉ vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa hay biết gì.
Cơn mộng mị kéo dài bủa vây, làm ý thức của hắn chầm chậm thức tỉnh.
Hắn nghe thấy ống trúc của đồng hồ nước vang một tiếng “Boong”, cột băng dưới mái hiên kêu rào rào, chẳng biết đã tơi xuống mấy cây, có người nói chuyện ở trong sân, âm thanh có chút xa xăm cũng có chút mơ hồ, hắn nghe không rõ, thính lực chỉ nắm bắt được âm thanh gần quanh mình.
Lý Ý Lan cảm giác trong lồng ngực mình có hơi ấm tràn trề, bên gối cũng có hơi thở nhè nhẹ.
Hắn tưởng là Ký Thanh nên hơi bực mình, vừa nghĩ bụng sao hôm nay thằng nhóc này không an phận quá vậy, vừa mở mắt ra một cách khó nhọc.
Mới mở mắt ra, tầm nhìn có hơi hỗn loạn, đôi mắt như bị nhấn chìm vào trong nước, vừa mù mịt vừa nhoi nhói.
Lý Ý Lan nhíu mày, híp mắt thành đường thẳng, uể oải nhìn theo hướng tiếng động phát ra.
Ấy thế nhưng, thứ hắn nhìn thấy lại là một đỉnh đầu trơn bóng.
Người bình thường đâu ai có sở thích cạo trọc đầu, trong thời gian hắn sống ở nha môn này, chỉ có duy nhất một người hắn quen biết để kiểu đầu này thôi.
Lý Ý Lan giật mình, nửa tỉnh nửa mơ xen lẫn cả khó lòng tin tưởng đủ khiến hắn phản ứng trì độn, cứ ngỡ hiện thực là mộng cảnh.
Lý Ý Lan chỉ hoang mang trong một thoáng ngắn ngủi, tại sao người nằm bên gối không phải Ký Thanh mà là Tri Tân, rồi ngay tức khắc nỗi băn khoăn ấy đã bị cuốn trôi bởi niềm vui sướng.
Trọng điểm không phải vì sao Tri Tân lại ở đây, mà là y ở đây.
Lý Ý Lan giật giật khóe miệng, mang gương mặt mù mờ dại ra vì chưa tỉnh hẳn, yên lặng ngắm nhìn cái người ngủ gật bên cạnh gối mình.
Căn phòng không sáng sủa, càng tôn lên cảm xúc mà hắn giấu sâu trong bóng tối.
Chẳng rõ vì sao Tri Tân lại nằm sấp thiếp đi ở đầu giường hắn, gương mặt hướng về phía cơ thể hắn, từ góc độ khi Lý Ý Lan tỉnh lại chỉ có thể nhìn thấy lông mày và chóp mũi của đối phương, cùng với đoạn cuối hàng mi.
Song hắn không nỡ di chuyển, sợ chỉ khẽ cựa chút thôi cũng sẽ khiến giấc mộng quý giá này tan biến.
Nằm im không dám nhúc nhích thế này đúng là yếu đuối, nhưng yếu đuối thì cũng còn hơn là gây thêm phiền phức cho Tri Tân.
Trên cõi trần thế này có vô vàn người thích lấy cớ tình cảm sâu đậm để giành lấy sự chóng vánh nhất thời, song Lý Ý Lan không muốn như vậy, từ lâu hắn đã rũ bỏ sự bồng bột tuổi thiếu niên, có lẽ đã vơi bớt đi mấy phần nhiệt huyết ở chữ “Tình”, trong lòng toàn là những chần chừ và toan tính.
Bởi vì không còn nhiều thời gian, cho nên mãi im lặng không nói.
Gặp gỡ Tri Tân là một việc may mắn bất ngờ, Lý Ý Lan hy vọng có thể thể hiện thật tốt, để nhiều năm sau này khi Tri Tân nhớ tới hắn, trong ký ức của y sẽ có một người bạn mà y cùng trò chuyện vui vẻ, dẫu cho người bạn đó không đủ phong lưu phóng khoáng nhưng chí ít cũng rất đàng hoàng, chứ không phải một kẻ si mê ấp ủ ý đồ xấu xa.
Ông trời đối xử với hắn có lẽ không được tốt lắm, nhưng giờ khắc này đối với Lý Ý Lan có thể nói là mỹ mãn, hắn cách Tri Tân gần ngay gang tấc, gần đến mức hơi thở giao hoà, như thể cùng chung chăn gối.
Nghe tiếng hít thở thì rõ ràng Tri Tân đang ngủ rất say, lúc này Lý Ý Lan mà muốn chạm vào y thì quá dễ dàng, chẳng để lại dấu vết, cũng chẳng có chứng cứ.
Hắn quả thực có hơi rục rịch, mà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không vươn tay.
Trộm hương cắp ngọc nghe có vẻ phong lưu lãng mạn đấy, nhưng nếu không có tiền đề là đôi bên tình nguyện thì nói trắng ra chỉ là phường sở khanh thừa nước đục thả câu.
Lý Ý Lan không thể làm ra chuyện như vậy, đành nằm bất động, để mặc cho thời gian bên nhau chầm chậm chảy trôi.
Hắn muốn xem như đây là một giấc mộng, cho nên nằm cả buổi vẫn chưa tỉnh táo lại.
Buổi chiều Bạch Kiến Quân không tới, Giang Thu Bình dẫn bốn người còn lại đi loanh quanh trong nhà lao, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, thành ra trời sẩm tối là liền ăn cơm luôn.
Ký Thanh lo cho Lục ca nhà mình nhất nên không ngồi vào bàn mà chạy về phòng cho khách trước, định xem Lý Ý Lan đã tỉnh chưa, kể cả khi hắn chưa tỉnh thì thức ăn của Tri Tân cũng không thể bỏ mứa được.
Cậu vừa nhón chân đi vào phòng liền phát hiện Lục ca nhà mình đã lặng lẽ tỉnh lại rồi, còn đại sư đang gục đầu thiếp đi.
Đỉnh đầu hai người sát cạnh nhau, Lý Ý Lan đang mở to mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu đại sư, rõ là vừa mới tỉnh ngủ.
Ký Thanh hí hửng chạy đến trước giường, cúi xuống dí bản mặt to đùng vào tầm nhìn của Lý Ý Lan.
Cậu quan sát ánh mắt và sắc mặt của hắn, thấy đã tươi tỉnh lên rồi, bèn quan tâm hỏi han: “Lục ca, huynh tỉnh rồi, huynh cảm thấy thế nào?”
Nghe tiếng bước chân và tiếng gọi của cậu, Lý Ý Lan hoàn hồn, ánh mắt chuyển qua chuyển lại mấy lần giữa Tri Tân và Ký Thanh rồi ý thức mơ hồ mới dần dần tỉnh táo, từ từ cảm nhận được nhiệt độ và hoàn cảnh chân thực.
Mà chẳng hiểu sao chỉ vừa khẽ cựa một cái là cánh tay phải của hắn liền tê đến mức nhe răng.
Khoảnh khắc tỉnh táo kéo hắn trở về với thắc mắc vừa nảy ra, Lý Ý Lan không muốn đánh thức Tri Tân, bèn gật đầu với Ký Thanh rồi cười ra hiệu cho đối phương yên lặng, đồng thời vừa hoạt động cánh tay vừa cúi đầu quan sát.
Hắn ngay lập tức nhận ra cánh tay đặt sát bên cằm không thuộc về mình mà là của Tri Tân, đã thế hắn còn ôm lấy tay Tri Tân vào lòng, chân cẳng hắn cũng chẳng biết bị trúng tà gì mà kẹp chặt bàn tay Tri Tân ở giữa đùi nữa chứ.
Bàn tay luôn ấm hơn những bộ phận khác vài phần, nhiệt độ nơi đùi phải như thể biết dao động, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thấu qua cơ thể xộc thẳng lên trán, Lý Ý Lan thấy lồng ngực mình run lên dữ dội, suy nghĩ cũng rối như tơ vò vì tình huống bất ngờ này
Sao lại thành ra thế này?
Hắn cố gắng hồi tưởng song chẳng hề có chút ấn tượng nào cả, đồng thời cũng chột dạ nhích người ra, muốn mau chóng thoát khỏi trạng thái tứ chi quấn quýt này kẻo Tri Tân thức dậy sẽ càng khó xử hơn.
Ấy thế nhưng ở đời có câu, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Lý Ý Lan chỉ vừa rút ra, còn chưa kịp lùi người lại thì sức nặng đè trên tay đột nhiên thay đổi đã đánh thức Tri Tân dậy.
Y bất ngờ tỉnh lại, hàng mi không rung rinh chút nào, ánh mắt trong trẻo hé ra, tỉnh táo đến nỗi Lý Ý Lan hoài nghi phải chăng vừa nãy y đang giả vờ ngủ.
Nhưng người ta đàng hoàng ngay thẳng thì cần gì phải giả vờ giả vịt chứ, Lý Ý Lan thầm cười nhạo cách ứng phó vụng về của mình, tiếp đó liền đối diện với tầm mắt của Tri Tân.
Trước kia bọn họ từng chạm mắt không ít lần, tuy nhiên đây là lần đầu tiên nằm sát cạnh nhau ở khoảng cách gần như vậy.
Nửa gương mặt Tri Tân lún trong lớp y phục, khi không còn ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt y dường như mất đi sự từ bi và xa cách, càng giống một người bình thường dịu dàng sống trong hồng trần hơn.
Lý Ý Lan ngẩn ngơ nhìn y, chẳng tìm được lời nào để phá vỡ sự bầu không khí vừa lúng túng, mập mờ lại vừa gần gũi này.
Tri Tân thì vẫn biểu hiện như cũ, y điềm nhiên nở nụ cười với hắn, nhẹ nhàng chào hỏi: “Ngươi tỉnh rồi à.”
Lý Ý Lan đáp “Ừ”, đang định hỏi sao y lại quay về thì cánh tay trong lồng ngực bỗng cựa một cái, chuyển động nhỏ ấy khơi gợi lại sự lúng túng vừa rồi của hắn.
Lý Ý Lan cuống quýt cúi đầu, dùng cánh tay tê rần chống cơ thể mình ngồi dậy, đồng thời dùng cả tay lẫn chân để đẩy cánh tay Tri Tân từ dưới chăn ra.
Cánh tay Tri Tân bị hắn đè đến co rút, mu bàn tay in mấy nếp quần áo, trắng trắng hằn hằn, nom giống vết dao chém.
Lý Ý Lan dùng sức co duỗi cánh tay phải tê cứng, xấu hổ giải thích: “Tri…… Đại sư, xin lỗi, ta ngủ đến nỗi hồ đồ, chẳng hiểu sao lại túm lấy cánh tay ngươi.
Nào, ngươi ngồi dậy đi, để ta xoa bóp cho máu lưu thông.”
Hắn vừa mới tỉnh không lâu, lại đang bệnh nên cổ họng khản đặc, giọng nói chẳng dễ nghe cho lắm.
Ấy thế mà, trong nói nói khàn khàn ấy lại ẩn chứa nét cười, khiến người ta rất thích.
Cánh tay Tri Tân quả thực đang không dễ chịu, trước thì tê rần sau thì co rút, như thể bị mũi kim nóng cháy đâm chích khắp nơi.
Dẫu cơn đau sẽ qua ngay, nhưng đầu sỏ đã có lòng muốn bồi thường, Tri Tân cũng chẳng có sở thích rước khổ vào mình, bèn đứng dậy định bụng ngồi lên mép giường.
Song y quên mất mình đã liên tục ngồi gập hông gần ba canh giờ, lúc nằm sấp bất động còn chưa cảm nhận được gì, tới lúc hông và chân vừa dùng sức một cái là trong cơ thể bỗng truyền ra hai tiếng “Răng rắc”.
Tiếng vang giòn giã ấy nghe như thể bị gãy hông, Lý Ý Lan rối rít hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Tri Tân trợn tròn mắt, cẩn thận cảm nhận một chút, trên eo không đau không ngứa, y liền lắc đầu ngồi xuống: “Không có chuyện gì.”
Lý Ý Lan đã nắn bóp xong cánh tay tê nhói của mình, nghe Tri Tân nói hông không bị sao, hắn liền dồn sự chú ý lên cánh tay đối phương.
Tri Tân co duỗi cơ bắp trên cánh tay.
Để tiện xoa bóp hơn, Lý Ý Lan liền xắn tay áo y lên tới khuỷu, vừa xắn vừa cười bảo: “Sao đại sư lại quay về đây? Chuyện từ khi nào thế?”
Động tác này gần giống lúc hắn ngủ vô thức hồi chiều, Tri Tân theo bản năng muốn tránh đi, song ngã một lần khôn thêm một chút, y vẫn âm thầm nhẫn nhịn được.
Y không muốn nhắc tới giấc mơ và quẻ xăm xui xẻo nọ, bèn đổi đề tài: “Tiết trời giá rét nên ta không yên lòng về ngươi.
Mà thôi không nói cái này nữa, ta có một việc hỏi ngươi đây.”
Lý Ý Lan xắn tay áo lên rồi bắt đầu xoa bóp cánh tay cho y, ban đầu xoa nhẹ mấy cái sau đó chuyển thành vuốt từ trên xuống dưới.
Hắn vốn đang cúi đầu, nghe y bảo thế thì liền ngước lên, đáp “Ừm” bằng giọng mũi, nom bộ dáng như kiểu biết hết rồi vậy.
Tri Tân buồn cười nói: “Lúc nãy ngươi nói mớ, cứ luôn miệng gọi Tri Tân, giờ tỉnh rồi lại thành đại sư.
Sao hả, mơ một giấc xong lại xem quan hệ giữa chúng ta là xa lạ à?”
Lý Ý Lan nghe vậy thì tay trái vô lực buông thõng xuống đệm chăn, vang “Bộp” một tiếng.
Hắn hết kéo tay người ta rồi còn nói mớ ư? Nói mớ thì thôi, là con người ai chẳng có lúc trúng tà, nhưng vấn đề Lý Ý Lan sầu não chính là, trong lúc hồ đồ hắn đã nói mớ cái gì…….