Thành Ca, Nói Không Với Yêu Đương Cơ Mà

“Chia tay?” Tuân Lạc Bạch híp mắt đánh giá Thành Độ, “Chuyện này..... ”

Thấy Tuân Lạc Bạch lộ ra vẻ mặt khổ sở, Thành Độ chợt muốn xấu miệng, chống thành bồn tắm đứng lên vênh vênh mặt tự đắc, “Đúng, chính là chia tay, ông đây mới không thèm hiếm lạ cái cẩu dương v*t của cậu, con mẹ cậu thích đâm ai thì cứ đâm người đó đi!”

Tuân Lạc Bạch hơi ngẩng đầu lên, mắt nheo lại nghi hoặc hỏi, “Thành ca, lúc trước chúng ta đã nói rõ đây là quan hệ gì nhỉ?”

Thành Độ không hề nghĩ ngợi: “Là bạn tình!”

Tuân Lạc Bạch yếu ớt cười: “Đúng rồi, là bạn tình. Bạn tình thì không nói đến tình cảm, sao lại nói là chia tay?”

Thành Độ sững người, vài giây sau mới ý thức được miệng mình lại nhanh hơn não, vừa quê vừa buồn bực, ngó Tuân Lạc Bạch một cái khiến lòng càng thêm phẫn nộ, vội vàng tìm đường chạy thoát: “Xin lỗi Tuân thiếu gia, ý của tôi chính là chúng ta không làm bạn tình nữa, về sau đường ai nấy đi, cậu chơi ai thì chơi, tôi không phiền cậu nữa, cậu cũng đừng phiền đến tôi, đã hiểu?”

Tuân Lạc Bạch đi theo, đầy hứng thú nhìn anh, bước nhanh thêm hai bước dồn đối phương vào góc tường.

“Muốn gì muốn gì?” Xương cốt Thành Độ bây giờ đều mềm nhũn, cảnh giác nhìn chằm chằm Tuân Lạc Bạch, “Tôi nhắc nhở cậu, đừng hòng táy máy tay chân với tôi, ông đây từng là bộ đội dã chiến, muốn trừng trị loại thiếu gia văn phòng như cậu dễ như ăn bánh! Chúng ta vui vẻ đến thì cũng vui vẻ đi, mẹ nó cậu đừng chọc điên tôi!”

Tuy rằng Tuân Lạc Bạch không đi lính nhưng hắn quanh năm kiên trì tập thể hình, tố chất thân thể cũng không thua kém Thành Độ, cộng thêm việc hắn cao hơn Thành Độ 4 centimet, trước đây không lâu đã “thu thập” Thành Độ một lần nên khí thế lúc này tự nhiên sẽ chiếm thượng phong, hai tay khóa chặt Thành Độ vào góc tường, cảm giác mười phần ngột ngạt.

Hầu kết Thành Độ lăn tăn lên xuống, cái lưng cùng cặp mông dính sát vào tường gạch lạnh băng, tim khẩn trương đập rộn ràng nhưng khuôn mặt vẫn cậy mạnh làm ra vẻ bình tĩnh, “Cậu bỏ tay ra, muốn gì? Kabe-don [*] sao? Đệt mẹ, cái động tác này lỗi thời lắm rồi nhé. Biết điều thì nhanh chóng tránh ra đi, Thành gia lát nữa còn có việc không rảnh ở đây xoắn với cậu đâu.”

[*] Thuật ngữ kabe-don xuất phát từ những bộ truyện tranh hay phim nhật, Kabe-don là kết hợp giữa từ ‘kabe’ – bức tường và ‘don’ – tiếng khi bạn đấm tay chống vào bức tường. Nôm na là hành động dồn người yêu vào cánh cửa hay chân tường thần thánh mỗi khi chúng mình xem phim ngôn tình đó các bạn. Đam mỹ cũng có nữa hí hí, mấy hồi xem Thượng Ẩn cũng có cảnh dồn ép như thế *quắn quéo*

“Đã sắp sáng rồi, còn có việc ư?” Tuân Lạc Bạch nhếch mép cười, dáng vẻ ung dung đùa giỡn, “Nếu như tôi không tránh ra thì sao nhỉ? Thành gia sẽ làm gì?”

Tuân Lạc Bạch càng nói càng tiến sát lại, nhẹ nhàng phà khí lên mặt Thành Độ.

Thành Độ sợ nhất là hắn dùng loại âm thanh này nói chuyện, chân đã mềm nay càng nhũn hơn nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng, cau mày nói: “Tuân Lạc Bạch, cậu thật vô vị.”

“Vậy thế nào mới không vô vị?”

“Có nhu cầu thì hẹn làm, không muốn làm nữa thì giải tán. Vui vẻ đến thì vui vẻ đi. Cậu đừng quấn lấy tôi đùa giỡn tình cảm, làm như ông đây thiếu nợ cậu vậy.”

“Ồ” Tuân Lạc Bạch tiến lại gần hơn, nâng cằm Thành Độ nói: “Không phải vừa nãy cậu đã nói tôi thích đâm ai thì cứ đâm người đó mà nhỉ?”

“Đúng vậy!” Thành Độ giận đến cuống cuồng, muốn vả vào mặt Tuân Lạc Bạch mấy cái nhưng lại sợ hắn nổi điên —— lúc này mà xoắn nhau, bộ đội dã chiến như anh sợ sẽ thua mất.

Thật là mất mặt.

Tuân Lạc Bạch cười như một quý ông, nhưng lời nói ra khiến Thành Độ phun máu ba lần —— “Con mẹ nó tôi chỉ thích đâm cậu.”

“Cậu!” Sống lưng Thành Độ hơi tê, Tuân Lạc Bạch áp sát quá gần, giọng nói trầm thấp hệt như đạn bi bắn bùm bùm vào tai anh, tạo ra dòng điện mãnh liệt chạy ngược xuôi trong cơ thể anh, cứ như vậy mấy giây anh bắt đầu cảm thấy bụng dưới nóng rực, thằng em giữa hai chân sắp nổi loạn.

Tuân Lạc Bạch, người này cứ như xuân dược khiến anh không quan tâm mọi thứ chỉ muốn động dục.

—— đây chính là nguyên nhân khiến gần đây anh luôn buồn bực.

Chỉ là bạn tình thì nên làm tốt việc đó thôi, những giao ước lúc trước cũng nên tuân thủ, làm bạn tình không nói chuyện yêu đương, duy trì mối quan hệ và không tìm người khác, ngoài việc đó thì muốn làm gì cũng được, không liên quan đến nhau.

Từ lần đầu lăn giường, Tuân Lạc Bạch đã khiến anh sướng vô cùng, nhưng lúc đó anh sẽ không chỉ vì Tuân Lạc Bạch nói vài lời tình thú mà liền phóng đãng, thằng em cũng sẽ không nhanh chóng ngẩng đầu, vậy mà hiện tại chỉ cần nghe một câu “Chỉ thích đâm cậu”, thằng nhóc phía dưới liền phất cờ.....

Bà mẹ nó hết sức buồn nôn.

Anh không muốn thừa nhận, thậm chí nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, anh đối với Tuân Lạc Bạch đã.....

Tuân Lạc Bạch huýt sáo, cân nhắc nhìn thằng em tràn đầy sức sống của anh, nói: “Thằng em cậu là đồ chơi điều khiển bằng giọng nói à?”

Thành Độ vừa xấu hổ vừa sợ, biết rõ Tuân Lạc Bạch đang trả thù câu “dương v*t giả” của mình, tức giận trừng mắt nhìn thẳng, đang muốn rủa xả thì Tuân Lạc Bạch lại thuần thục tuốt động, câu “Đệt mẹ cậu” đang muốn phun ra nhưng âm tới miệng lại biến thành một tiếng “A~” ngọt ngào.

Tuân Lạc Bạch nhếch cao lông mày, giống như đang xem trò vui. Thành Độ vừa sướng vừa uất ức, càng nghĩ càng khó chịu, thân thể phản ứng thành thật khiến anh vô cùng lúng túng, muốn bảo Tuân Lạc Bạch cút nhưng không dám mở miệng —— Tuân Lạc Bạch đang nắm anh em tốt của anh khiến anh sướng muốn chết, nếu như mở miệng mắng hắn, kết cục nhất định sẽ rên rỉ đến thảm giống như vừa nãy.

Nói không chừng còn rên rỉ phóng đãng hơn.....

Dường như ba năm nay anh không cần tự mình vuốt ve, bản thân chỉ cần vùi vào lồng ngực Tuân Lạc Bạch để mặc hắn đùa giỡn người anh em mẫn cảm của mình, cảm giác mười phần quen thuộc, đơn giản vuốt ve vài cái liền chảy nước.

Mắc cỡ chết đi được!

Anh dựa sát vào tường không dám động, nín thở chịu đựng cảm giác sảng khoái đang ào đến, cơ bụng bắt đầu co giật, hai bên đùi cũng run theo nhưng vẫn bày ra dáng vẻ lãnh cảm, hờ hững trừng Tuân Lạc Bạch.

Tuân Lạc Bạch cười cười tiến sát lại, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi đang cắn chặt đến chảy máu của anh, sau đó hắn giữ chặt eo anh trượt một đường đi xuống, ngậm lấy vật đáng thương kia.

Thành Độ: “Ưm.....”

Rốt cục cũng rên lên, Thành Độ trong lòng tự chém bản thân một vạn lần, ra sức mắng chữi chính mình không tiền đồ, vừa lẳng lơ lại vừa đê tiện. Thân thể mình mà không tự chủ được lại giao hết cho Tuân Lạc Bạch, mười ngón tay không nghe lời luồn vào tóc hắn run rẩy đè ấn.

Nếu bình tĩnh suy xét thì Tuân Lạc Bạch tuyệt đối là bạn tình chất lượng, các trò tình thú tiền hí rất phong phú, lúc nào cũng giữ thế chủ động, Thành Độ chỉ cần hưởng thụ rồi kêu ba gọi mẹ là được, sau khi xong việc cũng chu đáo giải quyết sạch sẽ, nhưng hắn chưa từng dùng miệng ngậm lấy vật kia của anh như bây giờ.

Ba năm qua, số lần Thành Độ khẩu giao cho Tuân Lạc Bạch có thể đếm trên đầu ngón tay —— ước chừng là bởi vì anh rất tệ, có vài lần khiến Tuân Lạc Bạch cau mày, về sau Tuân Lạc Bạch cũng không cho anh làm những chuyện như vậy nữa.

Ngược lại, đã rất nhiều lần Tuân Lạc Bạch làm anh đến khóc lóc xin tha, yêu thích cắn cắn đến khi anh rên rỉ phóng đãng mới thôi. Anh muốn khắc chế bản thân nhưng làm sao có thể nhịn nổi, Tuân Lạc Bạch liếm anh rất thư thái, thằng em rồi bi nhỏ, ngay cả háng cùng phía trước lỗ nhỏ..... cũng được Tuân Lạc Bạch yêu chiều dùng đầu lưỡi đâm đâm, đâm sướng lại dùng sức mút mút.

Hệt như bây giờ.

Cả người anh đều đã tê rần, sâu trong hậu huyệt mẫn cảm đã ngứa đến lợi hại, ngay cả xương cốt cũng giống như bị mấy chục con kiến lửa gặm cắn, hận không thể ngay lập tức để Tuân Lạc Bạch tiến vào, ức hiếp chỗ ngứa của mình.

Cảm giác chỗ ngứa bị chà đạp sẽ vô cùng sướng.

Tuân Lạc Bạch mút một lát, đưa tay nhấc một chân Thành Độ để lên vai mình. Thành Độ ngày càng khó đứng vững, đành bấu chặt vai Tuân Lạc Bạch, ngón chân co giật, mềm mại rên một tiếng rồi tiết ra, phần hông vẫn đẩy đẩy về trước muốn được đối phương ngậm sâu hơn. Tuân Lạc Bạch nuông chiều làm theo yêu cầu của anh, mạnh mẽ mút lấy, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chậc lưỡi.

Anh càng lúc càng rên phóng đãng, thời điểm bắn ra Tuân Lạc Bạch không hề né tránh, chùi khóe môi rồi đứng lên giữ chặt gáy anh, đem đồ vật trong miệng đẩy hết vào miệng anh.

Anh bị dẫn dắt nuốt xuống, mấy giây sau mới đỏ mặt mắng: “Đệt!”

Tuân Lạc Bạch cười hỏi: “Đồ vật của mình ăn ngon chứ?”

Thành Độ tức đến nổ phổi: “Cút!”

Tuân Lạc Bạch không cút, đè vai anh khiến anh ngồi xổm xuống, nâng tính khí đã nửa cương của mình lên vỗ vỗ mặt anh, “Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

Thành Độ nuốt một ngụm nước bọt, không trả lời.

“Ừm, tôi nghĩ....” Tuân Lạc Bạch đỡ hạ thân của mình đặt lên môi anh đùa giỡn lướt qua lướt lại, “Cậu nói tôi thích đâm ai thì đâm người đó. Thành Độ, tôi chỉ thích đâm cậu, con mẹ nó cậu đừng hòng chạy thoát.”



Bình luận cuối chương: Tình thú không có điểm dừng ~ Tuân mỹ nhân đã thu thập Thành ca bằng cách này đây (〃▽〃) Xưa có câu “Họa từ miệng mà ra” đâu có sai nhỉ:v Xấu miệng chi rồi còn ra vẻ không chịu, không muốn. Cơ mà phương thức Tuân mỹ nhân thu thập cũng làm tui mệt mỏi quá =))) Mấy lần phun vào màng hình máy tính từ biến thái rồi ỌvỌ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui