Cành khô héo tàn, còn vướng đọng những chiếc lá vàng còn sót lại.
Gió lạnh hiu hiu uốn lượn trong không khí.
Lựu đỏ căn mọng khẽ đong đưa theo thu phong.
Lan Nhi cùng Như Uyển vào hậu điện Trữ Tú cung.
Lan Nhi ngồi xuống ghế, Xuân Cơ mang vào đĩa trái cây đặt lên bàn.
Như Uyển đưa mắt ra hiệu Xuân Cơ lui ra, nàng nhìn Lan Nhi hỏi:" Tỷ tỷ đang nghĩ gì sao?".
Lan Nhi cười nhẹ, trên gương mặt không hiện lên chút ý cười nào, đáp:" Chỉ là nghĩ nếu bản thân cũng hạ sinh một a ca hay công chúa thì hay biết mấy".
Như Uyển giương mắt nhìn nàng, đôi mắt long lanh, ngấng lệ.
Nàng ta đưa tay lấy một quả hồng, nói:" Mọi cây trái trên đời, đều cần phải có thời gian mới có thể đâm hoa kết trái, tỷ cũng sẽ có ngày khai chi tán diệp mà thôi".
Lan Nhi cười nhạt, lòng lại nhói lên, một suy nghĩ thoáng chốc lóe lên.
Nàng thẫn thờ nói:" Nếu như thứ trong bụng Lệ Quý nhân không còn nữa thì hay biết mấy".
Như Uyển tái mặt, vội ra kéo cửa lại.
Nàng ta nắm lấy tay Lan Nhi nói:" Tỷ tỷ, tỷ bình tĩnh lại đi".
Lan Nhi giật bắn người, tự gõ vào đầu vài cái trách:" Tại sao? Tại sao ta lại có ý nghĩ như thế chứ?".
Như Uyển quét mắt một vòng, nàng hơi cúi người, ghét sát vào tai Lan Nhi:" Tỷ tỷ cũng nghĩ như vậy sao?".
Lan Nhi có chút bất ngờ, liếc nhìn Như Uyển.
Uyển Quý nhân nhìn Lan Nhi, khẽ vào tai nàng vài lời.
Trăng treo giữa trời, vầng vũ trôi nhẹ giữa tầng không.
Ánh trăng mập mờ chiếu rọi ngói lưu ly Chung Túy cung.
Tang lễ Hiếu Tĩnh Hoàng hậu cũng chỉ diễn ra như thế, chỉ là vài canh giờ ngắn ngủi.
Hoàng hậu cởi bỏ tang phục, tháo bỏ phục sức trắng nhạt nhòa kia khỏi tóc.
Nàng nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc xanh dài đến tận thắt lưng.
Kim Nhiên mặc xiêm y vàng, tóc để về trước vai.
Nàng tiến đến sạp cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng.
Trăng tháng tám không khuyết, không tròn, như Kim Nhiên vậy.
Bản thân nàng là chủ nhân của lục cung, nhưng cũng chẳng qua là hữu danh vô thực.
Thứ ánh sáng mờ ảo kia thu hút ánh nhìn nàng.
Từ khi Ngọc Diệp thăng làm Mân Thường tại, chưởng sự Chung Túy cung do Tô Mạt đảm nhiệm.
Tuy nàng ta so về khả năng và tuổi tác, kinh nghiệm.
Tô Mạt hoàn toàn không thể so được với Ngọc Diệp.
Tô cô cô đến cạnh Hoàng hậu, khoác áo choàng lông chồn lên người Kim Nhiên, nhẹ giọng:" Nương nương vào trong nghỉ ngơi, đêm khuya gió lớn, người ở đây sẽ nhiễm phong hàn mất".
Kim Nhiên mắt vẫn hướng về vầng trăng treo lơ lửng trên cao.
Nàng hỏi Tô Mạt:" Ngươi nghĩ đêm nay Vạn Tuế gia có đến không?".
Tô Mạt cúi đầu, lặng người một lát đáp:" Vạn Tuế gia là chủ nhân của thiên hạ, chính sự trăm bề.
Đến tang lễ của dưỡng mẫu, người cũng không đến được".
Kim Nhiên cười nhạt, bên ngoài gió lạnh từng cơn, lòng nàng cũng lạnh như thế.
Hoàng hậu chạm lên bụng, nàng ta cười khổ nói:" Bụng của người ta đã nhô lên rồi, đến nay sao nơi đây vẫn bằng phẳng như thế?".
Tô Mạt trầm mặt không đáp, Kim Nhiên quay sang nhìn nàng ta, cười như không.
Hoàng hậu vịn tay Tô cô cô, nhẹ giọng:" Được rồi, hầu ta ngủ đi".
Tô Mạt dìu tay Kim Nhiên vào tẩm các.
Hoàng hậu nằm lên giường, Tô cô cô kéo chăn cho nàng, cẩn thận kéo mành thủy mặc, thổi tắt đèn, lùi vài bước xong xoay người lui ra.
Kim Nhiên nằm trên gối hoa, chiếc chăn vàng thêu hồ điệp luyến hoa.
Nàng trở người, quay mặt vào trong, đưa tay chạm vào chỗ trống bên cạnh.
Sống mũi lại cay cay, khóe mắt đẫm lệ.
Nàng nhắm chặt mắt đẩy lệ tuông ra, thấm từng giọt ấm nồng vào gối hoa.
Hoàng hậu đau lòng vuốt nhẹ lên chiếc gối trống không ai nằm bên cạnh, lặng lẽ thút thít.
Trăng treo ở trên cao, lửng lơ giữa khoảng trời rộng lớn.
Vầng vũ dày đặc, kéo đến mang theo những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống tường đỏ ngói xanh Tử Cấm Thành.
Xuân Cơ nghe tiếng mưa rơi lẳng lặng, vào hậu viện, cho than vào lò.
Nàng định lui ra, ánh đèn mập mờ hiện lên bóng dáng nữ nhân.
Xuân Cơ tiến đến xem, bóng hình nữ nhân co ro trong trên sạp ngày càng hiện rõ.
Nàng nuốt nước bọt, bước chân có phần e dè.
Xuân Cơ càng tiến gần hơn, nữ nhân kia liền cầm lấy tay nàng.
Xuân Cơ hốt hoảng hét lên, nữ nhân kia ngẩng đầu, khẽ nói:" Xuân Cơ, tại sao ngươi lại hét lên vậy?".
Xuân Cơ đưa đèn lên soi, thấy nữ nhân ấy là Lan Nhi, nàng ta thở phào, nói:" Tiểu chủ thật là, suýt nữa đã dọa chết nô tỳ rồi", Xuân Cơ nhìn Lan Nhi, tóc mai nàng đã rũ rượi, nàng ta nói tiếp:" Đã là canh tư rồi, sao tiểu chủ vẫn chưa ngủ?".
Sắc mặt Lan Nhi tái nhạt, nàng cất giọng run run:" Ta...ta...!ta thấy..."
Xuân Cơ vén tóc mai cho Lan Nhi, nhẹ nhàng bảo:" Tiểu chủ đã thấy gì, khiến người giờ này vẫn chưa ngủ thế".
Lan Nhi liếc nhìn quanh, tay nàng run lên từng cơn, cầm chặt hay bên vai Xuân Cơ, đáp:" Ta...ta thấy...!Thái hậu..."
Hai tự 'Thái hậu' vừa phát ra, mồ hôi đã lăng dài trên trán Xuân Cơ, nàng không dám nói ngay.
Chỉ nhìn quanh một vòng, níu lấy tay Lan Nhi, nói:" Tiểu chủ, đừng làm nô tỳ sợ mà".
Lan Nhi nghiêm nghị nhìn Xuân Cơ, hai mắt nàng hiện lên rõ rệt sự chân thật.
Nàng sợ hãi, nắm chặt lấy tay Xuân Cơ, liên tục lắc đầu nói:" Ta sợ lắm! Xuân Cơ! Hình bóng Thái hậu thoi thóp trong dưới tay ta, ta rất sợ, Xuân Cơ! Ta...ta rất sợ".
Ánh mắt Lan Nhi hướng về phía sau Xuân Cơ, chỉ tay về phía ấy, hai mắt nàng mở to ra, thở dốc:"Thái...thái hậu...!Bà ta ở kia!".
Xuân Cơ quay đầu nhìn về phía sau, bóng dáng nữ nhân gầy gò đứng ngay sau lưng.
Nàng hoảng hốt hét lên.
Nữ nhân kia cũng hét theo, thanh âm trong trẽo của nữ nhân tuổi đôi mươi, hoàn toàn khác với tiếng của Thái Hậu.
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?".
Lan Nhi ôm chặt lấy nữ nhân kia, mếu máo nói:" Uyển nhi! Uyển nhi, tỷ sợ lắm".
Như Uyển nhẹ vuốt lên tóc Lan Nhi, an ủi:" Không sao cả rồi! Không có Thái hậu nào ở đây cả, bà ta đã không còn nữa rồi, tỷ tỷ không phải lo lắng".
Lan Nhi nhìn Như Uyển, khẽ lắc đầu:" Không! Không Uyển nhi, bà ta vừa ở đây, tỷ sợ lắm Uyển nhi.
Hình bóng bà ta trút hơi thở..."
Nàng còn chưa kịp nói hết câu, Như Uyển đã vội che miệng nàng lại, tranh lời:" Tỷ tỷ! Thái hậu là do mắc bạo bệnh qua đời, không liên quan đến tỷ".
Lan Nhi giương mắt nhìn Như Uyển, gương mắt bầu bĩnh, trắng nõn, khiến nàng an ủi phần nào.
Mặt trời vừa trèo lên khỏi ngói lưu ly Tử Cấm Thành.
Lan Nhi đã tỉnh giấc chải tóc, chỉnh trang.
Nàng vịn tay Xuân Cơ trải bước nhanh nhảu, từng bước đi cọc cạch vang khắp trường nhai.
Nàng đến Phụng Tiên điện, tiến vào trong.
Phụng Tiên điện nằm ở phía Đông, Tử Cấm Thành, cạnh Ninh Thọ cung, là nơi thờ cúng tổ tiên hoàng thất.
Lan Nhi đẩy cửa tiến vào điện, mùi nhan đốt sọc lên mũi khiến nàng ho vài tiếng.
Lan Nhi đến trước tranh họa Thái hậu, quỳ xuống, nàng ngẫng nhìn bức họa.
Họa chân thật như Thái hậu đang thật sự ngồi trước nàng, hình chăm chăm vào Lan Nhi.
Nàng cẩn thận ngồi vào bàn cạnh đấy, kỹ lưỡng chép lại kinh thư, mong muốn chuộc lỗi với người đã không còn trên thế gian này.
Không gian tĩnh lặng không chút tiếng động nào, cả một con chim cũng không có.
Một tiếng "két" vang lên, bóng dáng nam nhân đẩy cửa đi vào.
Lan Nhi đưa mắt nhìn theo hướng cửa vào...
...•...
...Hết Tập 22....