Ý chỉ vừa ban xuống, Trữ Tú môn đóng kín lại.
Lan Nhi bị giam lõng, nàng không màn đến việc cánh cổng son đỏ kia có đóng hay mở nữa.
Tâm trí nàng mơ hồ, khung cảnh chia ly ấy cứ hiện lên trong đầu nàng.
Nỗi ân hận, giằng xé nội tâm Lan Nhi.
Nàng tự trách bản thân tại sao lúc ấy không đến ôm lấy a mã lần cuối.
Trữ Tú cung vốn vắng lặng nay lại cảm thêm bi thương.
Đám cung nhân trong lòng cũng có mấy phần hằm hực.
Họ trách Lan Nhi xui xẻo, cứ nghĩ được hầu cận một chủ tử cao quý.
Không ngờ lại trở thành hầu hạ một chủ tử hư danh.
Xuân Cơ liếc nhìn Đức Hải ra hiệu.
Hắn hiểu ý đến gần Lan Nhi:" Tiểu chủ, dù gì người cũng nên ăn một ít, người mất đã mất rồi, người sống cũng phải sống cho trọn kiếp của người sống.
Người cứ như vậy, sợ không qua nổi cơn đau này".
Lan Nhi không màn đến lời của Đức Hải.
Cứ thờ thẫn, chẳng quan tâm đến ai.
Sắc xuân vẫn như vậy, mai đào nở rộ.
Chim nhạn cứ vươn cánh lượn trên cao.
Lòng nàng lại nặng trĩu, cảnh đẹp ngoài kia lại trái hoàn toàn với nỗi buồn vô tận bên trong lòng ngực.
Lan Nhi ngước mắt nhìn về phía cánh cổng đang đóng kín lại kia.
Trong lòng lại thêm tù túng.
Bên kia của cánh cổng, âm thanh cọc cạch như tiếng vó ngựa nên thảo nguyên.
Lệ Hân đỡ tay nhan hoàn Linh Chi, tiến về phía Trữ Tú cung, nàng ta nhìn Trữ Tú môn.
Lệ Hân cười lạnh, nâng tay chỉnh trâm cài trên lưỡng bã đầu, cất giọng khinh bỉ:" Bình thường cũng mạnh miệng lắm! Bây giờ lại bị giam trong này đây, nói là hai năm, nhưng có thật sự là hai năm không thì cũng phải xem Hoàng Quý Thái Phi có ưng mắt với cô ta không".
Lệ Hân đắc ý quay người định rời đi, vô tình Trinh tần cũng ở gần đấy.
Lệ Quý Nhân cảm thấy được sự ưu ái của các tiền bối với Nữu Hổ Lộc thị nên cũng muốn bản thân được nương nhờ.
Lệ Hân tiến đến thỉnh an:" Trinh tần vạn an".
Kim Nhiên quay đầu nhìn nàng ta, từ tốn cúi người đỡ lấy Lệ Hân:" Lệ muội muội làm gì vậy chứ? Ta cũng không phải thân phận cao quý gì, muội cần gì phải hành đại lễ như vậy".
Lệ Quý Nhân che miệng cười, hạ giọng nói:" Nhiên tỷ tỷ được hai vị thái phi biệt đãi, sau này làm sao mà không nhận được ân sủng của Vạn tuế gia, việc muội thỉnh an hôm nay cũng là điều trước sau cũng nên làm thôi".
Kim Nhiên cười nhạt, có chút đắc ý:" Chuyện Vạn tuế gia có ân sủng hay không, ta và muội đều không thể đoán được, càng không được phép đoán, tâm tư của Người đâu phải muốn đoán là đoán được chứ".
Trinh tần cũng không ở lại mà rời đi ngay.
Lệ Hân liếc nhìn theo bóng người Kim Nhiên, ngầm hiểu ý của nàng ta, cũng không muốn dây dưa.
Cuối xuân trời cũng dần nóng lên, Ngự Hoa Viên hoa mùa xuân cũng dần tàn đi.
Một cánh hoa mai trắng lặng lẽ rơi lên mái đình nơi Lệ Hân và Mẫn Tú ngồi.
Lệ Hân lòng phiền muộn, chán nản, đưa tay lấy một mẫu bánh quế hoa, phàn nàn:" Thật là! Sao chúng ta nhập cung cũng được vài tháng rồi, ngay cả Vạn tuế gia trông như thế nào còn không biết.
Khác gì ả trong Trữ Tú cung chứ".
Mẫn Tú chỉnh lại hộ giáp bạc khảm phỉ thúy, thở dài:" Cô thì lo gì chứ! So về dung mạo, hậu cung này cô đứng đầu.
Sớm muộn gì mà không được ân sủng".
Lệ Hân bĩu môi, đặt mẫu bánh xuống, nói:" Có xinh đẹp thế nào, Vạn tuế gia không lật thẻ bài của ta, thì dung mạo có cũng như không.
Đã vậy trong cung lại không tìm nổi một chỗ dựa".
Anh Quý Nhân nhìn Lệ Quý Nhân nói:" Không phải cô nói Trinh tần kia cũng đáng dựa dẫm sao? Sao lại không tiếp cận".
Nhắc đến Kim Nhiên, Lệ Hân chán nản:" Có chứ! Cô ta còn chẳnh thèm để mắt đến ta.
Ỷ thế bản thân có nhị vị thái phi chống lưng, cần gì đến tôi làm trợ thủ".
Mẫn Tú có chút bất ngờ, lại khẽ cười:" Cô không cần lo, chỗ dựa ấy không lâu đâu".
Lệ Hân giương mắt nhìn Mẫn Tú, khó hiểu:" Không lâu?".
Anh Quý Nhân lên giọng, tỏ vẻ khinh bỉ:" Cô cũng thấy đấy! Vạn tuế gia đối đãi hai vị thái phi không giống nhau.
Một người là phi tần của Gia Khánh gia lại không được đối đãi tốt như phi tần của Đạo Quang gia.
Sớm muộn gì cũng có tranh chấp".
Lệ Hân nghe xong hốt hoảng, vội che miệng Mẫn Tú:" Cô nói xằng bậy gì vậy! Lỡ có ai nghe được biết phải làm sao".
" Đúng vậy! Lỡ có ai nghe được làm sao các ngươi có thể sống tiếp đây".
Tiếng nói vang lên từ phía sau, cả hai lạnh cả sống lưng.
Biết bản thân đã phạm phải đại tội, quay lại xem người phía sau là ai.
Vừa quay sang ánh mắt lạnh băng, tràn đầy sát khí đập mạnh vào hai người.
Cả hai hoảng sợ quỳ xuống nhận lỗi:" Hoàng tổ Như phi tha tội! Tần thiếp ngu muội lỡ lời".
Như Thái Phi vẫn giữ uy nghiêm, nhẹ giọng:" Các ngươi ngày trước vừa bị giáo huấn, hôm nay là buông lời thị phi.
Các ngươi đáng tội gì hả".
Bọn họ cả người run lên, quỳ xuống dập đầu không ngừng.
Vân tần bên cạnh Như thái phi quát:" Còn không mau tạ tội với thái phi nương nương!".
Như thái thi liếc nhìn hai người đang quỳ dưới đất, hỏi Vân tần:" Tuyết Liên theo con thấy nên xử trí bọn họ thế nào đây".
Vân tần đáp:" Cứ cắt lưỡi họ là được".
Nghe vậy cả hai sợ hãi tiến đến ôm lấy chân Như thái phi cầu xin.
Như thái phi lạnh lùng nói:" Họ là tú nữ vừa nhập cung nếu cứ xử nặng vậy, e là bên phía Vạn tuế gia cũng không ổn lắm.
Hai ngươi mau trở về chép hết kinh thư cho ta!".
Vân tần lớn giọng:" Còn không mau tạ ơn thái phi nương nương miễn tội!".
Cả hai đồng thanh "đa tạ thái phi nương nương tha tội", hai người nhanh chóng lui về.
Như thái phi nhìn hai người họ chán nản:" Con xem, chúng cứ như vậy, làm sao Vạn tuế gia có thể yên tâm lo triều chính đây"
Vân tần hạ giọng cung kính:" Thái phi nương nương chớ để tâm, họ cũng còn trẻ nên không hiểu chuyện, dần về sau sẽ hiểu thôi".
Như thái phi lặng nhìn Vân tần, dịu dàng nói:" Con nói như bản thân già lắm vậy, con là cách cách từ tiềm để, thân phận suy cho cùng cũng thuộc hàng cao quý.
Lần trước bảo con dọn ra khỏi Chung Túy cung nhường lại cho Kim Nhiên, cũng là thiệt thòi cho con rồi".
Vân tần cúi người, cười nhẹ:" Thần thiếp thiệt thòi gì đâu chứ, không phải người đã sắp xếp cho con ở Thừa Càn cung rồi sao."
Như thái phi cười hài lòng:" Nếu ai cũng hiểu chuyện như con không phải hậu cung sẽ sóng yên biển lặng sao".
Nói xong bà ấy buông tay Vân tần tự mình rời đi.
Màn đêm buông xuống trên những mái hiên vàng óng của Tử Cấm thành.
Hoàng Đế ngồi trong Dưỡng Tâm điện, kỹ lưỡng đọc từng bản tấu chương.
Bên ngoài Ngô tổng quản cho thái giám của Kính Sự phòng mang vào khay bạc, bên trên là những thẻ bài thị tẩm của các cung.
Hoàng Đế vừa thấy liền hất cằm, ngụ ý mang ra ngoài.
Ngô tổng quản thấy vậy tiến đến:" Hồi Vạn Tuế gia! Hoàng Quý thái phi căn dặn, Người phải biết cân bằng tiền triều hậu cung".
Hoàng Đế nghe vậy bỏ tấu chương đang đọc xuống.
Lặng nhìn những tấm thẻ bài được sắp xếp sẵn.
Hắn nhìn hồi lâu, nói:" Trẫm nhớ trong cung ngoài Vân tần hầu hạ trẫm từ tiềm để, thì không phải còn có bốn tú nữ vừa được chọn sao? Sao ở đây chỉ có bốn thẻ bài vậy?"
Ngô Kiên cúi người, đáp:" Hồi Vạn Tuế gia! Có một vị là Lan quý nhân, là con gái của Huệ Trưng do Huệ Trưng vừa mất, nên Người đã ban lệnh cho thủ hiếu rồi ạ".
Hoàng Đế chau mày, đưa tay vịnh cằm:" Trẫm có ban lệnh như vậy sao".
Ngô Kiên gật đầu:" Vâng, hôm trước Hoàng Quý thái phi vừa mới đến tâu với Người, Người đã duyệt rồi".
Hoàng Đế tặt lưỡi:" Dù gì các tú nữ cũng còn trẻ, không cần thiết phải giam lỏng đâu, cứ cho nàng ta tự do ra vào.
Chỉ là không được thị tẩm thôi".
"Vâng", Ngô tổng quản đáp.
Hắn đưa khay bạc đến gần Hoàng Đế hơn.
Hoàng Đế nhìn quét một lượt, lật úp thẻ bài của Trinh tần.
...•...
...Hết Tập 3....