Thanh Cung Bí Sử

Nhị a ca qua đời, Lệ phi có công sinh hạ hoàng nữ, bản thân lại hoá điên Hoàng đế không truy cứu tội trạng của nàng ta, chỉ bắt giam lỏng trong Vĩnh Hoà cung đến cuối đời. Hoàng đế ban đãi ngộ cho Mân tần cao hơn Như Uyển nhằm an ủi nàng ta mất đi hài tử. Lệ phi ngã xuống, Tứ xuân như rắn mất đầu không biết nương tựa vào ai. Lệ phi mất đi toàn quyền nuôi dưỡng Ngữ Yên công chúa, Lan Nhi xin Hoàng đế cho phép Như Uyển nuôi dưỡng công chúa.

Chiều tà buông xuống dưới mái hiên Trữ Tú cung. Lan Nhi ngồi dưới hiên, lặng nhìn dáng cây bạch mai trong sân rủ bóng xuống bên cửa sổ giấy. Bạch mai đã dần tàn theo sự tan chảy của tuyết trắng dưới nền đá lưu ly. Lan Nhi cầm lấy tách trà bằng sứ trắng, hộ giáp đồng mạ vàng đính ba hạt hồng ngọc phía trên va vào thành tách tạo thành thanh âm tí tách trong trẻo tựa tiếng chuông nhè nhẹ. Đức Hải khom người cung kính đến cạnh Lan Nhi, thưa: “Chủ tử, người trong Vĩnh Thọ cung sức khỏe dường như đã tệ hơn rất nhiều rồi ạ”

Lan Nhi nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, khoé môi nhếch lên, thầm cười, bảo: “Ngươi cứ tiếp tục tăng liều lượng thạch tín, bản cung muốn nhanh nhất trong năm nay nàng ta phải được nằm dưới lớp đất lạnh này đây”

Đức Hải chỉ vâng dạ liền lui ra. Như Uyển dẫn Ngữ Yên đến chơi cùng Tải Thuần. Cô bé không được gặp lại mẫu thân, bản thân cũng chỉ biết mẫu thân đã bị bệnh không thể gặp được. Một đứa trẻ còn rất nhỏ lại phải chịu cảnh mẫu tử phân li, đương nhiên không khỏi ưu sầu. Ngữ Yên lại thân thiết với Tải Thuần, bình thường Như Uyển luôn đưa công chúa đến Trữ Tú cung chơi cùng Đại a ca giúp cô bé phần nào vơi đi nỗi buồn li biệt.

Như Uyển để công chúa chạy đi chơi, song lại đến ngồi cạnh Lan Nhi, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, có phải chúng ta có hơi tàn nhẫn với Ngữ Yên không”

Lan Nhi cười nhạt, đặt tay lên vai Như Uyển, nhẹ vỗ vài cái, nói: “Chúng ta không giết chết Lệ phi, nàng ta vẫn còn sống. Đến khi nào Ngữ Yên đủ lớn, tỷ sẽ cho nó gặp lại nàng ta”

Như Uyển nhìn Lan Nhi mà lòng như chua xót, thở dài một hơi, nói: “Lệ phi thành ra nông nổi này cũng xem như cũng đã trả giá cho những gì nàng ta đã làm”

Lan Nhi liếc nhìn Như Uyển một lát, giọng trầm xuống nghiêm nghị: “Vẫn chưa thể chắc chắn nàng ta có thật sự phát điên hay không”

Như Uyển có chút bất ngờ, hỏi: “Ý tỷ là thế nào? Chả lẽ Lệ phi lại giả điên hay sao”

Lan Nhi chỉ gật đầu, nàng nâng tách trà trong tay uống vào một ngụm, lại nói: “Như Uyển à, chúng ta chỉ nên tin vào những gì mình thấy và chắc chắn điều đó lại hoàn toàn đúng đắn. Nếu không tự mình xác thực làm sao có thể biết được cơ chứ”

Như Uyển vẫn còn chút nghi hoặc: “Tỷ có dự định gì rồi”

“Hôm nay tỷ sẽ đến thăm Lệ phi một chuyến vậy”

Đêm đến, vầng trăng non treo giữa bầu trời rộng lớn. Ánh trăng xa mờ lại đơn độc, cả một vùng trời chẳng có nổi một vị tinh tú nào bên cạnh. Cánh cổng Vĩnh Hoà cung khép kín, cứ như thể không có nỗi một cánh bướm nào có thể lọt qua vậy. Cũng chỉ là đôi ba ngày thôi, nơi này cứ như lột xác vậy, chẳng có nổi một bóng người, cả cung tẩm lạnh lẽo hiu quạnh. Đâu đó chỉ còn lại tiếng lá rụng bị gió thổi xào xạc. Lan Nhi vừa bước qua Vĩnh Hoà môn, tiếng hát trong trẻo vang vọng vây kín không gian tịch mịch. Nàng vừa nghe đã nhận ra là tiếng hát của Lệ Hân, đã rất lâu rồi, nàng ta mới lại hát lên như thế.

Lan Nhi lặng lẽ đến trước chính điện Vĩnh Hoà cung, bên trong tối đen, chỉ lấp ló một tia sáng be bé. Nàng đẩy cửa tiến vào, Lệ Hân đang mặc trên người xiêm y màu đỏ rực như lựu, mái tóc rối bời, cài lên một đoá thược dược đỏ. Nàng ta vừa múa vừa hát. Lan Nhi chọn ngồi vào một chiếc ghế gần đấy, lẳng lặng nhìn nàng ta múa. Dáng vẻ ấy như chưa hề đổi thay, đã qua nhiều năm, nhan sắc của Lệ Hân như chưa từng bị thời gian bào mòn. Tay áo dài chấm chân, một lần vung tay áo như một lần trông thấy cánh phượng lướt qua trước mặt. Trong tiếng hát mang theo nỗi u buồn, ẩn khuất:

“Liễu diệp song mi cửu bất miêu

Tàn trang hoà lệ ố hồng tiêu

Trường môn tự thị vô sơ tẩy

Hà tất trân châu uỷ tịch liêu”

Câu hát vừa dứt, Lệ Hân liền ngã xuống sàn. Lan Nhi đưa tay ra hiệu cho Đức Hải mang khay gỗ đến. Nàng mở lấy ra một cái màn thầu đã nguội từ lâu. Lệ Hân trông thấy chiếc bánh lại điên dại tiến đến quỳ dưới chân Lan Nhi, đưa hai tay lên muốn xin chiếc bánh ấy. Nàng thoáng nhìn Lệ phi một lát, đưa chiếc bánh về phía nàng ta. Lệ Hân vươn tay đón lấy, Lan Nhi liền nghiêng tay làm cái bánh rơi xuống sàn. Lệ phi không chút do dự mà nhặt lên ăn ngấu nghiến. Lan Nhi im lặng nhìn nàng ta, khoé mắt nàng ta như loé lên một tia lấp lánh. Nàng trông thấy liền nhoẻn môi cười, quay sang nói với Đức Hải: “Đức Hải, ngươi nói với người trong Nội Vụ phủ, cung cấp đầy đủ thức ăn đến Vĩnh Hoà cung. Nếu để bản cung biết được có kẻ nào dám ăn chặn, cố tình không đưa đến hay dùng những thứ không tươi, dơ bẩn cho Lệ phi. Thì đừng trách bản cung tàn nhẫn”

Lan Nhi lại ngồi xuống bên Lệ Hân, nàng ghé sát vào tai, thì thầm: “Ngươi ráng sống cho tốt, sau này bản cung sẽ cho Ngữ Yên đến đây dập đầu với ngươi trước khi nó xuất giá”

Lệ Hân vẫn cười ngây dại, Lan Nhi vịn tay Đức Hải rời đi. Nàng bước ra khỏi Vĩnh Hoà môn, tiếng hát êm ã kia lại lần nữa cất lên. Lan Nhi ngoảnh mặt nhìn lên tấm bảng Vĩnh Hoà cung mạ vàng trên cánh cổng, lẳng lặng rời đi.

Lan Nhi rảo bước trên trường nhai. Cả một đoạn đường dài, nàng không mở miệng nói một lời. Đức Hải khom người, nhẹ nói: “Chủ tử, Lệ phi xem như đã không thể trở mình, vậy tiếp theo chúng ta cần phải làm gì đây”

Lan Nhi nhìn Đức Hải, đáp: “Vở tuồng này vẫn chưa hạ màn, ta cần phải tiếp tục nó. Người mà bản cung muốn đã tìm được chưa”

Đức Hải cung kính thưa: “Hồi chủ tử, nô tài đã tìm được rồi ạ. Hiện đang để hắn ở một căn liều cách kinh thành không quá xa”

“Được rồi, làm tốt lắm. Nhanh chóng đưa người đó vào cung đi”

Vài ngày sau khi nàng gặp Lệ Hân. Những tháng ngày trong cung vẫn luôn lặp lại tuần hoàn, khiến con người ta không khỏi chán chường. Lan Nhi sau khi thỉnh an Hoàng hậu như thường lệ, nàng cùng Như Uyển trở về lại Trữ Tú cung. Khi đến Hoa Viên, lại chạm mặt Mân tần. Nàng ta sau khi mất con trong người liên tục đau ốm, trông nàng ta lúc này không thể tiều tuỵ hơn. Mân tần nhìn thấy Lan Nhi buộc phải theo lễ mà thỉnh an, lại bình lễ với Như Uyển. Lan Nhi nhìn nàng ta, mỉm cười bảo: “Muội muội gần đây có vẻ tiều tuỵ đi nhiều nhỉ. Muội có cần bản cung nhờ người hầm một nồi cháo gà hầm nhân sâm cho muội hay không”

Mân tần giữ nét cung kính, hơi khuỵu gối, đáp: “Được Quý phi quan tâm thần thiếp thật lấy làm quý. Nhưng tiếc là để Quý phi bận tâm nhiều rồi, thiếp đây kì thực không thể nuốt nổi cháo mà Quý phi ban rồi”

Lan Nhi nghe những lời bất kính này của nàng ta vẫn không chút dao động, mỉm cười thần bí: “Mân muội muội mất đi hài tử, trong lòng sinh khó chịu, những lời của muội vừa rồi bản cung xem như không nghe thấy gì. Nhưng bản cung thật muốn nhắc nhở muội một câu. Nếu bản thân không làm gì trái với lương tâm, tự khắc trong lòng an tĩnh mới có thể yên giấc được”

Nụ cười thoáng chốc vụt tắt trên khoé môi Mân tần. Nàng ta khó hiểu nhìn Lan Nhi, trong lòng nảy sinh một nỗi lo sợ. Lan Nhi không nói thêm nữa cùng Như Uyển rời đi.

Màn đêm buông xuống dưới mái hiên Cảnh Dương cung. Mân tần không ngủ ngồi bên cạnh chiếc nôi của Nhị a ca. Nàng ta đắm chìm trong nỗi buồn mất con. Mân tần mơn trớn chiếc gối hoa nhỏ của Nhị a ca, tự nói: “Con ơi, giờ này chắc con cũng đã đến được Hoàng Tuyền rồi. Ngạch nương có đốt cho con tiền cho con có thể mua được canh Mạnh Bà. Kiếp này ta và con có duyên nhưng tiếc lại không thể chăm sóc con được. Ngạch nương có lỗi với con”

Cơn gió lạnh thổi qua làm bật tung cánh cửa sổ giấy. Một tiếng hét thất thanh vang lên, Mân tần nghe được liền chạy đến. Ngọc Bích đang ôm đầu, rung sợ dưới sàn nhà. Nàng ta đến cạnh hỏi hang. Ngọc Bích cả người rung cầm cập chỉ về phía cánh cửa. Mân tần theo hướng đấy nhìn theo, nàng ta cũng hốt hoảng hét lên: “Trương Hoài? Trương… Hoài đại ca… huynh… huynh đến tìm ta làm gì?”

…•…

…Hết Tập 75…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui