Thanh cung sủng phi

Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
 
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, sáng nay nô tỳ đã đi hỏi thăm, bên ngoài Dưỡng Tâm điện có thị vệ vây quanh thành từng tầng, nô tỳ chỉ hỏi được tối hôm qua Hoàng thượng nổi giận đùng đùng sai người áp giải Như Quý nhân vào Dưỡng Tâm điện, đến tận bây giờ vẫn chưa ra ngoài. Tất cả nô tài của Dưỡng Tâm điện đều ở bên ngoài không dám tự tiện làm gì cả.”
“Nói đến lại càng bực mình," Song Lan oán giận nói: “Tối hôm qua rõ ràng Hoàng thượng đã đồng ý sẽ đến cung của nương nương, nương nương còn để nô tỳ về chuẩn bị trước, kết quả người nhìn xem, chúng ta chuẩn bị nhiều thứ như vậy lại bị Như Quý nhân phá hư, bao nhiêu tâm huyết đều đổ xuống sông hết!”
Hoàng hậu ngồi ở bên mép giường, cúi đầu đưa tay lên xoa giữa lông mày: “Tối hôm qua trong gia yến Hoàng thượng đã tức giận mà bỏ đi, đến bây giờ lại không có chút tin tức nào từ Dưỡng Tâm điện lọt ra ngoài, bổn cung thật sự rất lo lắng cho Hoàng thượng. Một năm khó khăn lắm mới có dịp Hoàng thượng tạm thời bỏ gánh nặng giang sơn xã tắc xuống để thư giãn một chút. Mong ngàn vạn lần là Hoàng thượng không bị Như Quý nhân làm cho tức điên mà có hại đến long thể.”
“Nô tỳ cũng thấy rất kỳ quặc”, Song Lan lo lắng nói tiếp: “Nương nương thử nghĩ lại một chút, nếu như không có chuyện gì thì tại sao Hoàng thượng lại sai người vây quanh Dưỡng Tâm điện từ trong ra ngoài như vậy.”
“Nương nương, hiện tại cung nhân của Dưỡng Tâm điện đang ở bên ngoài hoang mang rối loạn như nồi cháo.”
Hoàng hậu buông đôi tay xuống, đứng lên nói: “Đi gọi Hiền Phi đến, bổn cung muốn đi Dưỡng Tâm điện.”
Bên ngoài Dưỡng Tâm điện, Lưu Dục Hiên nhìn thấy Hoàng hậu và Hiền Phi đang đi đến gần thì hắn cũng chỉ quay đầu liếc nhìn một cái, đến tận bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa có mệnh lệnh mới nào. 
“Nô tài khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Hiền Phi nương nương.” Hắn tiến lên hành lễ: “Hoàng thượng có lệnh, bây giờ bất kỳ kẻ nào cũng không được phép làm phiền.”
“Ui,” Hiền Phi đưa tay lên xoa xoa cây trâm trên đầu vừa cười vừa nói với Hoàng hậu: “Đây không phải là huynh trưởng của Tín Quý nhân à. Người xuất thân từ Lưu phủ quả nhiên ai cũng mắt cao hơn đỉnh đầu. Tín Quý nhân dám không để Hoàng hậu nương nương vào mắt, bây giờ Hoàng hậu nương nương muốn gặp Hoàng thượng còn phải được Lưu thị vệ đồng ý.”
“Nô tài không dám, nô tài chỉ làm theo mệnh lệnh của Hoàng thượng, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội.”
“Bổn cung mặc kệ ngươi làm theo mệnh lệnh gì.” Hoàng hậu lạnh giọng nói tiếp: “Hôm nay bổn cung nhất định phải nhìn thấy Hoàng thượng, bổn cung muốn nhìn xem ai dám ngăn cản.”

“Nhưng mà Hoàng hậu nương nương ...” Lưu Dục Hiên đứng dậy lui về phía sau một bước muốn ngăn cản Hoàng hậu lại bị Hiền Phi chặn đứng, nàng đưa mắt ra hiệu với Hoàng hậu, còn cười nói: “Lưu thị vệ, ngươi nóng lòng như lửa đốt muốn ngăn cản Trung cung Hoàng hậu như vậy, chẳng lẽ là đêm qua Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu Hoàng thượng có bất kỳ sơ xuất gì, Lưu thị vệ ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?”
Những lời này, chọc tới đáy lòng Lưu Dục Hiên. Đây cũng là nỗi lo lắng cả đêm qua của hắn, không biết Tú Nguyệt ở bên trong như thế nào... Nàng ấy không có chuyện gì chứ? 
Hắn muốn mượn danh nghĩa Hoàng hậu mở cánh cửa ngăn cách hắn với sự thật ở trước mặt mình.
“Lưu thị vệ, nếu bổn cung là ngươi thì sẽ phân rõ nặng nhẹ. Hoàng hậu là người chấp chưởng Phượng ấn, cho dù ngươi không thể ngăn cản được Hoàng hậu thì Hoàng thượng cũng không trách tội ngươi, có đúng hay không?”
Lưu Dục Hiên không có hành động, những thị vệ còn lại càng không dám ngăn cản. Cho dù ngăn cản được Hoàng hậu, đắc tội với Trung cung thì tánh mạng bọn họ cũng khó giữ được. 
“Hiền Phi.” Hoàng hậu đi thẳng vào tẩm điện phía sau của Dưỡng Tâm điện, còn nói thêm: “Bổn cung biết, mang ngươi đi cùng không có sai.”
“Hoàng hậu nương nương thật là rất yêu thương thần thiếp.” Hiền Phi oán giận nói tiếp: “Mỗi một lần gặp gỡ chuyện gì khó khăn thì đều gọi thần thiếp, chỉ e thần thiếp chẳng có ấn tượng tốt gì trong mắt Hoàng thượng cả.”
Nhưng mà nói đi nói lại thì lần sau có chuyện như vậy chỉ cần Hoàng hậu cần thì nàng vẫn sẽ đến.  
Cả nàng và Hoàng hậu đều hiểu rõ điều này. 
Trong tẩm điện phía sau, Thường Vĩnh Quý nhìn thấy Hoàng hậu và Hiền Phi đi vào thì vội vàng ho khan kịch liệt, hắn biết mình không thể ngăn cản nên phận nô tài như hắn chỉ có thể làm như vậy để nhắc nhở Hoàng thượng.
Hoàng hậu đi lướt qua hắn, trên mặt không có biểu tình gì chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hiền Phi đi theo phía sau, nàng cười nhìn Thường Vĩnh Quý, vươn ngón tay chỉ chỉ hắn: “Ho thật là giỏi.”

Phải qua nửa đêm thì Tú Nguyệt mới được nghỉ ngơi, nàng vừa mới ngủ được mấy canh giờ nên tiếng ho khan của Thường Vĩnh Quý với nàng mà nói chỉ như sợi tóc rơi trên mặt đất, không có tiếng động gì. Hoàng thượng không giống nàng, hắn có sự cảnh giác của Đế vương, hắn nghe thấy tiếng ho khan thì lập tức tỉnh dậy. 
Lúc Hoàng hậu đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy quần áo của Hoàng đế rơi đấy đất, trong lòng nàng có dự cảm không ổn.  
Sao lại như vậy, Long bào của thiên tử sao lại có thể vứt bừa đầy đất? Đây không phải là ngỗ nghịch ư! 
“Hoàng thượng?”
Hiền Phi đi theo vào, nàng đang muốn khuyên Hoàng hậu thì lại nghe thấy giọng trầm thấp của Hoàng thượng vang lên: “Là Hoàng hậu à!”
Giọng của hắn không lớn, người nằm bên cạnh còn đang ngủ say, Hoàng thượng giơ tay xốc màn che lên, hắn nhìn Hoàng hậu và Hiền Phi đang đứng trước giường: “Hiền Phi cũng tới.”
“Không phải trẫm đã hạ lệnh, không có trẫm cho phép thì không ai được phép vào Dưỡng Tâm điện sao.” Hoàng đế không vui nói tiếp: “Đều là lũ nô tài vô dụng.”
Hoàng hậu nhìn qua khe hở của rèm che loáng thoáng nhìn được cảnh tượng trong giường, sắc mặt nàng trắng bệch: “Hoàng thượng, đêm qua... đêm qua ngài nói mang Như Quý nhân đi xử trí…”
Kết quả, chính là xử trí ở trên giường?
“Hoàng thượng, có phải ngài quá phóng túng...”
“Hoàng thượng!” Hiền Phi cắt đứt lời nói của Hoàng hậu, nàng hỏi han Hoàng thượng vô cùng ân cần: “Từ đêm qua lúc Hoàng thượng rời khỏi Càn Thanh cung, Hoàng hậu nương nương suốt đêm chưa ngủ, tiết Vạn Thọ hàng năm là ngày hội rất quan trọng ở trong cung, Hoàng hậu nương nương vẫn luôn lo lắng Hoàng thượng vì chuyện Như Quý nhân thất lễ trước mặt ngài mà mất hứng.”
“Dù sao Như Quý nhân cũng là phi tần ở hậu cung, nếu làm Hoàng thượng tức giận thì Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ áy náy tự trách. Hoàng thượng, đêm qua ngài nổi giận rời đi, sáng nay còn hạ lệnh phong tỏa Dưỡng Tâm điện không cho phép ai ra vào, sáng nay nương nương lo lắng đến mức chưa kịp ăn sáng đã gọi thần thiếp vội vã chạy đến đây.”
“Hoàng hậu…” Đêm qua hắn đi vội vàng đúng là không bận tâm đến tâm tình của Hoàng hậu: “Là trẫm không tốt, đêm qua trẫm uống mấy chén, hồ đồ.”

Nhưng khi hắn nói câu đó, trên người chỉ khoác áo ngủ, lúc này không nên nói chuyện với Hoàng hậu và Hiền Phi: “Vì các nàng lo lắng cho trẫm, nên chuyện tự ý xông vào tẩm điện trẫm không truy cứu nữa, nhưng mà…”
“Hoàng thượng yên tâm.” Hiền Phi nói tiếp: “Sau khi thần thiếp trở về nhất định sẽ lệnh cho cung nhân giữ kín việc này, chắc chắn sẽ không để một chút tiếng gió nào lọt ra ngoài.”
“Vẫn là Hiền Phi hiểu ý trẫm.” Hoàng thượng khen: “Trẫm không có chuyện gì, quỳ an đi.”
“Nhưng mà…” Hoàng hậu còn không cam lòng muốn nói tiếp: “Vì sao Như Quý nhân...”
Tú Nguyệt đang ngon giấc thì cứ có cảm giác có mấy con ong cứ vo ve bên tai nàng, thật là phiền quá sức, nàng nằm nghiêng giơ tay lên chụp vào lưng Hoàng thượng: “Hoàng thượng đừng ồn!”
Tiếng vang thanh thuý đâm vào tai Hoàng hậu.
“Hiền Phi!”
Lúc Hoàng hậu chuẩn bị nổi giận thì Hoàng thượng mở miệng trước: “Còn không nhanh đỡ Hoàng hậu đi ra ngoài!”
Ngay lúc này dù nói gì với Hoàng hậu thì nàng cũng không nghe lọt tai, nói với Hiền Phi có tác dụng hơn nhiều.
Hiền Phi hiểu ý, nàng nghe Hoàng thượng nói xong thì vội vàng tiến lên kéo Hoàng hậu, cố gắng nháy mắt ra hiệu với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nói đúng đấy, chúng ta ở tẩm điện là không ổn, mất thân phận của người và Hoàng thượng… Để hôm khác chúng ta lại đến cầu kiến Hoàng thượng.”
“Đi thôi, Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu cùng Hiền Phi đi ra ngoài, màn che lại được hạ xuống.
Hoàng thượng ngồi khoanh chân ở mép giường, quay đầu lại nhìn Tú Nguyệt, giơ tay chọc mặt của nàng: “Nàng còn muốn ngủ đến lúc nào?” Còn không biết bản thân đã thọc vào tổ ong vò vẽ.
“Nhất thời tham hoan, hậu hoạn vô cùng.” Hắn thở dài.
“Nhanh lên, chẳng nhẽ nàng còn không dậy nổi.”

Tú Nguyệt vẫn không mở mắt, nàng sờ soạng bò dậy từ long sàng ôm sát phía sau lưng Ngung Diễm, một tay kéo dây lưng áo ngủ một tay thì che miệng của hắn lại, nghiêng đầu mút thật mạnh để tạo dấu hôn trên cổ hắn: “Hoàng thượng có thể không làm ồn được không!”
“Không phải trẫm muốn làm phiền nàng.” Hoàng thượng bị Tú Nguyệt hôn đến mức không muốn tức giận nữa: “Đêm qua trẫm bị nàng mê hoặc vội vàng rời khỏi gia yến, hiện giờ Hoàng hậu mang theo Hiền Phi đến tìm, ngay lúc này trẫm còn chưa nghĩ ra lý do. Chỉ sợ Hoàng hậu không tha cho nàng.”
Tú Nguyệt giống như đỉa hút máu dùng hết sức mút một vị trí trên cổ hắn, nàng nghe hắn nói xong thì mở mắt ra, hoàn toàn tỉnh ngủ: “Hoàng hậu nương nương và Hiền Phi nương nương đến?”
“Chẳng lẽ bọn họ đã biết rồi?”
“Không có không có!” Hoàng thượng nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của nàng thì buồn cười mà lắc đầu nói tiếp: “Các nàng còn không biết nàng dám lén lút vi phạm lệnh cấm dùng thuốc câu dẫn trẫm. Chỉ là đêm qua trẫm nói mang nàng đi xử trí, mà bây giờ Hoàng hậu và Hiền Phi lại nhìn thấy cảnh này.” Hắn nói một hồi lại tức giận: “Không ngờ đám người ngự tiền lại vô dụng như vậy!”
“Trẫm phải xử trí tất cả bọn họ, đều là một đám phế vật!”
“Hoàng thượng cần gì phải trách móc bọn họ.” Tú Nguyệt vẻ mặt sầu khổ nói tiếp: “Ngài là Hoàng thượng, đương nhiên không cần để Hoàng hậu và Hiền Phi vào mắt, nhưng ngự tiền thị vệ và thái giám có ai dám đắc tội với Trung cung Hoàng hậu, chẳng lẽ bọn họ chán sống sao?”
“Hay là!” Nàng đột nhiên nghĩ ra nói: “Ngài hạ chỉ cấm túc tần thiếp đi! Như vậy có thể làm an lòng Hoàng hậu nương nương!”
“Không được!” Hoàng thượng không đồng ý, nếu cấm túc nàng rồi thì những ngày tiếp theo hắn sống làm sao. 
“Vậy phải làm gì để Hoàng hậu hết giận? Đúng ra đêm qua ngài ngủ lại trong cung của Hoàng hậu, nhưng lại để tần thiếp hầu hạ. Hoàng hậu nhất định rất hận tần thiếp. Sau này thỉnh an sớm tối thì tần thiếp có mặt mũi nào mà nhìn Hoàng hậu chứ?”
Nàng liếc Hoàng đế, oán giận nói: “Hoàng thượng, đêm qua ngài cần gì phải nóng vội như thế, ngài đã đồng ý với Hoàng hậu thì đợi thêm một đêm có sao đâu, hiện tại biến thành cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống…”
Hoàng đế nghe nàng oán giận, hắn quay mặt qua chỗ khác không hé răng, nàng đều làm đến mức đó nếu hắn còn nhịn được thì mới có vấn đề. 
“Muốn trẫm phạt nàng thế nào đây, phạt nàng mấy năm bổng lộc thì quá nhẹ, Hoàng hậu sẽ liên hợp lục cung chỉ trích trẫm bất công, nếu thật hạ chỉ phạt nàng đến Thận Hình ti, những nỗi khổ da thịt nơi đó sao nàng chịu được, trẫm cũng không đành lòng.”
Nói đến đây, Tú Nguyệt bỗng nhiên có chủ ý: “Tần thiếp nghĩ ra rồi, Hoàng thượng! Thay vì để người của Thận Hình ti hành hình không bằng tự Hoàng thượng ra tay, ngài đánh tần thiếp có thể so với hình phạt của Thận Hình ti lại có thể khiến Hoàng hậu nương nương nguôi giận. Còn đối với tần thiếp, thì ngài đánh tất nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn người của Thận Hình ti gấp trăm lần, đây chính là biện pháp đẹp cả đôi đường. Vậy phải để Hoàng thượng  ngài tự mình ra tay thôi.”
“Nàng muốn trẫm đánh nàng?” Hoàng thượng nhướng mày nói: “Thật vất vả cho nàng nghĩ ra được cách này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận