Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Phi
Trong phòng, Bạch Nghiêu ngồi xếp bằng trên giường la hán, một bàn tay đặt trên bàn, lẳng lặng tùy ý ngồi đối diện với Dưỡng lão thái gia đang bắt mạch.
Tú Nguyệt và ngạch nương của nàng khom lưng đứng vây xem bên cạnh.
Dương lão thái gia duỗi tay vạch mí mắt của y, y cũng yên tĩnh tùy ý, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Dương thị tựa bả vai Tú Nguyệt, tán thưởng một tiếng: "Không biết đây là con nhà ai, lớn lên trắng trẻo, khiến người yêu thích."
Bà chậc chậc hai tiếng rồi đi ra ngoài cửa.
"Ngạch nương, người đi ra ngoài làm gì?"
"Con gấp cái gì, ta đi ra ngoài bưng một chén chè." Từ khi chia một rương châu báu kia của Tú Nguyệt, buổi tối hai gia đình kia vô cùng ân cần, thay phiên nấu ăn, đồ ngọt buổi tối làm vài loại, quy cách còn cao hơn năm mới.
"Đừng đi ra ngoài được không?" Tú Nguyệt nhíu mày với bà, bày tỏ thái độ không tán thành của mình.
Hai thái giám trực đêm ở cửa bị đánh thuốc mê, hiện giờ còn đang hôn mê, còn có Tiểu Luyện Tử trong phòng cũng bị thổi hương mê.
Thật vất vả mới để Bạch Nghiêu một mình chữa bệnh, làm ra tiếng vang, thức tỉnh người thì làm thế nào cho được?
Vì không để ba công công sinh nghi, lượng thuốc đều cố gắng khống chế thành dáng vẻ tự nhiên, không dám hạ liều quá nặng.
Hiện tại bà lại muốn đi ra ngoài bưng chè, không phải nhàn quá tìm việc làm sao?
Dương thị nhận được hàm nghĩa trong ánh mắt của Tú Nguyệt hướng về phía bà, bà liếc mắt nhìn Tú Nguyệt một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bà đã mang theo hai cái chén và một hũ chè vào, bưng cho Dương lão thái gia một chén, lại cười tủm tỉm đưa một chén cho Bạch Nghiêu: "Ngồi lâu như vậy, có mệt không?"
Bạch Nghiêu nhận chè, chậm rãi uống một ngụm, lắc đầu.
Tú Nguyệt âm thầm cảm thấy nghi ngờ giờ phút này Bạch Nghiêu đang giả bộ.
Vốn lúc ra cung nàng còn đang lo lắng, với tính tình mặc kệ trời mặc kệ đất của Bạch Nghiêu, lỡ như phát tác lên thì phải thu xếp thế nào, bây giờ xem ra, thật đúng là nàng nghĩ nhiều rồi.
Từ lúc vào Dương phủ, y còn thích giả bộ hơn nàng.
Dương thị đã đi theo Dương lão thái gia hỏi thăm bệnh tình, hai người nói hồi lâu, Tú Nguyệt nghe, ước chừng tình hình còn tương đối lạc quan.
"Ngày mai ta sẽ phối nhiều thuốc hơn, để ngạch nương ngươi trợ giúp, không để hai cậu con biết, ngày sau các con mang về trong cung đi.
Nấu dùng mấy tháng, tự nhiên bệnh tình sẽ chuyển biến tốt đẹp."
"Người thật biết sai bảo người khác!" Dương thị oán trách: "Châu báu đã chia cho người khác, việc khổ việc nặng lại muốn con làm."
"Hộp châu báu kia là Nguyệt Nhi cho họ, lúc ấy ta ngăn cản, ngươi cũng thấy mà."
"Ngoại tổ phụ, đừng để ý bà ấy." Tú Nguyệt vừa nói chuyện vừa móc ra một chiếc khăn tay từ trong xiêm y, mở ra, bên trong bọc các viên châu bằng vàng rực rỡ ánh vàng.
Dương thị nhìn bọc châu kia, kinh ngạc không biết nói gì cho tốt.
Bọc châu kia ước chừng tới 10 viên.
Tú Nguyệt cười, thả tất cả vào trong tay Dương lão thái gia: "Ngoại tổ phụ, số này cầm làm tiền bốc thuốc cho Bạch Nghiêu."
"Dược liệu cũng không cần đến nhiều hoàng kim như vậy đâu." Dương lão thái gia đẩy trở lại: "Số này quá nhiều! Quá nhiều!"
"Ngoại tổ phụ." Tú Nguyệt làm bộ hừ một tiếng: "Số vàng này ngài cứ giữ bên người đi, đừng để hai cữu cữu của con biết được.
Nếu để bọn họ biết, chắc chắn nhà cửa không yên.
Ngài lấy ra một ít, trợ cấp cho bọn họ, còn có hai đứa cháu của ngài, chẳng phải là ai nấy đều vui mừng sao?"
"Mau cất đi, mau cất đi." Tú Nguyệt dỗ dành ông lão cất vào trong túi.
Dương lão thái gia cũng không biết nói gì cho phải, nhếch miệng cười cất vàng vào trong túi áo: "Đúng rồi, Nguyệt nhi, đêm mai các con có muốn ra ngoài đi dạo một chút không, con ngựa kia..."
Ông lại móc ra một viên vàng muốn đưa cho Tú Nguyệt: "Ta...!không bán con ngựa kia cho người lạ, mà bán cho một hộ cách hai con phố.
Người già rồi, luôn nghĩ lúc còn sống có một ngày có thể để nó về nhà.
Mặc dù nó già rồi, không chạy nổi, cứ trừ mấy văn tiền ăn của nó vào đồ ăn của ta thì cũng có thể nuôi sống nó."
"Hay là các con chuộc nó về, chỉ là số bạc này, ban đầu là ta vội vã bán rẻ...!là gấp mấy lần."
Nghe được lời này, trên mặt Dương thị cũng trịnh trọng lên vài phần.
Bà kéo Tú Nguyệt qua, dặn dò: "Mấy năm nay, ngoại tổ phụ con luôn đến viện nhà người ta, đến thăm trong chốc lát.
Nhà kia đòi bạc quá cao, các cữu cữu con ngăn cản, mấy lần ông ngoại con vì cháu trai, đều không chuộc về.
Con không đau lòng ngạch nương con thì cũng đành nhưng hãy dùng bạc chuộc ngựa về đi."
Tất nhiên Tú Nguyệt còn nhớ rõ con ngựa kia, nói đến cùng, nó cũng chịu tội vì nàng.
Nàng đẩy viên vàng kia về: "Không cần, con còn bạc, ngoại tổ phụ, số vàng con cho ngài, ngài giữ lại hết đi."
"Đêm mai, hai người bọn con và Bảo Yến đi ra ngoài, đến nhà kia chuộc ngựa lại cho ngoại tổ phụ."
Nàng vừa nói vừa quay lại nhìn Bạch Nghiêu, người phía sau còn bưng chén chè trong tay uống ra hình ra dạng.
Dương thị thấy nàng không vui.
Nhìn cô nương nhà mình, làm sao lại không sinh được tính tình khiến người hài lòng chứ.
Tú Nguyệt thật sự không nhìn nổi, nàng nói một tiếng với Bạch Nghiêu: "Ban đêm uống nhiều chè dễ mất ngủ, nghỉ ngơi cho tốt, đêm mai còn đi đường đó."
Nói xong, nàng lôi kéo Dương thị đi ra ngoài cửa, đi một mạch đến phòng bọn họ, đóng cửa lại.
"Bày vẻ nương nương ra làm gì?" Dương thị hất nàng ra: "Con lôi kéo làm gì? Bộ xiêm y này ta mới may đó."
"Cần gì nhỏ mọn như vậy?" Tú Nguyệt nhíu mày: "Còn không phải là chia cho hai ca ca người một ít bạc thôi sao? Giận dỗi con cả buổi tối."
"Là ta đau lòng cho bản thân ta." Dương thị kể khổ: "Con gái nhà mình, con gái lớn hướng ra ngoài, ta còn có thể trông cậy vào ai đây?"
"Ngạch nương, người lại còn ghen tỵ nữa sao?"
Tú Nguyệt bất đắc dĩ chỉ vào bên trong giường Bạt Bộ: "Đi xem đi, hộp cho người Bảo Yến đặt bên trong từ sáng sớm rồi."
Dương thị nghe lời này, bán tín bán nghi đi đến bên giường Bạt Bộ, bên trên đặt ngay ngắn một chiếc hộp.
"Cái gì vậy?" Bà tiến đến mở hộp ra.
Kỳ trân dị bảo Hoàng thượng thưởng cho Tú Nguyệt, còn thừa bảy tám món, Tú Nguyệt bèn chọn một bộ trang sức đắt giá mang ra cung.
"Một bộ này giá trị mấy ngàn lượng bạc đó." Tú Nguyệt dùng một loại giọng điệu ngại bà không biết, lắm miệng nói.
"Thật sự luôn..." Dương thị vuốt ve hộp trang sức trước mắt, ánh mắt đặt ở bên trên, không rảnh nhìn Tú Nguyệt.
Tú Nguyệt đoán bà đến tám phần là muốn nhìn cả buổi tối, hơn nữa ngạch nương nàng là cáo mệnh phu nhân, muốn tiến cung khi nào cũng được, không giống ngoại tổ mẫu và những nam đinh ở Dương phủ.
"Vậy người tiếp tục nhìn đi, con đi ngủ." Đêm mai bọn họ còn phải đi ra ngoài một đoạn đường rất xa.
Quả thực đến ngày hôm sau, từ trên xuống dưới Dương phủ nhìn Tú Nguyệt đều thuận mắt hơn nhiều.
Khó trách Hoàng thượng luôn khinh bỉ nàng yêu tiền như mạng, thì ra là tổ tiên truyền xuống, gia phong như thế, Tú Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
Buổi tối trước khi ra ngoài, nàng thay một thân thường phục, dặn dò Bảo Yến mang đủ ngân lượng, mời Bạch Nghiêu cùng chuồn ra khỏi cửa Dương phủ.