Thanh cung sủng phi

Edit: Tuệ Quý phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
 
Tú Nguyệt thấy Bạch Nghiêu ra lệnh cho thủ hạ, có ý muốn chế trụ nàng. Hắn đã có lòng diệt khẩu, nhưng nàng cũng không có chút hốt hoảng nào, bước lên phía trước hai bước, giải thích: "Còn xin Tổng quản bớt giận, lần này ta đến cũng không có ác ý." Nàng thân đang ở trong nguy cơ, theo bản năng kéo lấy ống tay áo của Bạch Nghiêu, lại bị hắn vô tình hất ra, nàng lại tiếp tục lôi kéo. 
"Tống quản xin hiểu cho! Cũng không phải là trăm phương ngàn kế đi do thám mà biết được bí mật của Đỗ Thường tại! Mà thuốc kia, thuốc kia thật ra là từ trong tay ta và thị nữ mà có... Trước mắt mạng thị nữ của ta chỉ còn như sợi chỉ, thật sự là cùng đường nên mới muốn đến xin Tổng quản ngài một ân điển!"
Nàng dứt lời, nhẫn nhịn quỳ xuống, cầu xin nhìn về phía Bạch Nghiêu, vẫn kéo lấy ống tay áo của hắn: "Ta đúng thật là có lòng riêng, nhưng lại thấy Tổng quản đối với Đỗ Thường tại khẳng khái như vậy, hồi báo gấp trăm lần, mới nghĩ đến cầu xin ngài cũng bố thí cho thị nữ của ta một chút lòng từ bi. Dù sao trong việc này Bảo Yến cũng bỏ ra một phần sức lực, hiện tại nàng ấy thân gặp khốn cảnh, ta cũng chỉ có thể dày mặt đi xin ngài cứu nàng một mạng. Chỉ cần ngài cứu nàng một mạng, chuyện này đối với ngài mà nói... Chuyện này đối với ngài mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức gì, ta thề chỉ có lần này thôi! Chỉ cần hôm nay ngài ra tay trợ giúp, cứu Bảo Yến ra, còn một chút ân đức của việc tặng thuốc kia, từ nay về sau có sống hay chết, ta đều sẽ không lại đến dây dưa với Tổng quản nửa phần!"
Tú Nguyệt dứt lời, tỏ ý muốn giơ tay thề, lại thấy Bạch Nghiêu vẫn đứng không nhúc nhích, tựa như chưa hề nghe được bất kỳ lời nào nàng nói, chỉ nhìn xuống nàng hồi lâu mà không nói gì.

Sau một hồi lâu hắn mới gian nan mở miệng, có chút khó tin: "Là ngươi? Người tặng thuốc này là ngươi?"
"Đúng, đúng!" Tú Nguyệt vội vàng trả lời: "Tuyệt đối không phải là do ta thấy Đỗ Thường tại có thể đi lên mà sinh lòng tham, mượn cơ hội leo lên quyền thế của Bạch Tổng quản, ta thật sự chỉ vì cứu người mà thôi! Chỉ cần Tổng quản cứu thị nữ Bảo Yến của ta, ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Tổng quản, nói được sẽ làm được!"
Lại thấy sắc mặt Bạch Nghiêu đã trở nên hung ác nham hiểm, quay đầu đi, không phản ứng với lời nàng nói.
Đỗ thị kia nói với hắn, là lấy được phương thuốc bí mật từ tay một người bà con xa thân thích, đặc biệt mang đến hiến cho hắn, chuyên trị chứng bệnh máu ứ. Khi đó hắn đang chịu nỗi khổ bệnh tật, tra được thuốc không có vấn đề lập tức đơn giản dùng mấy ngày, lại không ngờ bệnh tình thật sự có thuyên giảm, hít thở thông thuận hơn rất nhiều, đời này của hắn, đây là lần đầu có thể an ổn ngủ liền ba canh giờ (6 tiếng).
Khi đó hắn giống như rơi vào địa ngục vô cực, định đến khi hai mươi tuổi sẽ đơn giản chấm dứt mạng mình, không đợi trời cao sắp xếp cho hắn, cũng không đợi những người và việc có thể quay đầu lại. Nhưng Đỗ thị lại xuất hiện, mang đến cho hắn một chút ánh sáng.
Vì điều này, hắn cho Đỗ thị có được những thứ mà e là cả đời nàng ta cũng không có được. Nếu hôm nay không có nữ nhân này xuất hiện, hắn còn định nâng Đỗ thị lên vị trí cao hơn.
Là hắn đã quá sa đà vào vui sướng vì bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, lại không hề bận tâm suy nghĩ xem lời Đỗ thị nói là thật hay giả. Hiện giờ nghĩ lại thì mấy ngày nay có rất nhiều chỗ sơ hở và đáng nghi. Đơn giản nói đến gần đây bệnh tình của hắn có chút chuyển biến xấu, hỏi lại Đỗ thị, nàng ta lập tức ấp a ấp úng, muốn tìm người họ hàng kia của nàng ta để xin cách hay, nàng ta cũng tìm đủ mọi cách để thoái thác.

Như vậy xem ra, điểm hắn coi như ánh sáng của sinh mệnh này xuất hiện cũng không hoàn toàn sáng rọi. Hơn nữa còn ẩn chứa rất nhiều tâm tư dơ bẩn và lòng tham ở bên trong, cùng những người trong cung kia không có gì khác biệt cả.
Nhưng thật ra nữ nhân đột ngột xuất hiện này... Bạch Nghiêu cúi đầu, ánh mắt khóa chặt trên người Tú Nguyệt.
Hóa ra là nàng.
Người thật lòng muốn cứu hắn thoát khỏi biển khổ, là nàng. Cũng chỉ là mượn tay Đỗ thị mà thôi, không mong báo đáp mà chữa bệnh cho hắn.
Nàng còn quỳ trên mặt đất, hắn cúi đầu, nhàn nhạt nói với nàng: "Đứng lên."
"Đi mời Đỗ Thường tại đến đây một chuyến."
Một tiểu thái giám theo lời cúi đầu đi ra ngoài, Tú Nguyệt thấy thái độ của Bạch Nghiêu đã hòa hoãn với nàng đôi chút, đoán hẳn là hắn đã tin mấy phần, phỏng chừng là chuẩn bị tìm Đỗ Thường tại tranh luận.

Nàng lập tức cảm thấy hơi hổ thẹn với Đỗ thường tại. Chẳng qua là đưa ít thuốc mà thôi, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ tranh công lao gì với Đỗ Thường tại, chỉ là trước mắt Bảo Yến gặp nạn, ân tình này nàng không thể không đến lấy.
Từ khi Đỗ Thường tại được phong Quan nữ tử liền xin chỉ rời khỏi Diên Hi cung, cắt đứt sạch sẽ với Diên Hi cung. Nếu không phải vậy, nàng sẽ nhờ Đỗ Thường tại cầu xin mấy lời với Bạch Nghiêu, nghĩ đến chỉ là một câu của hắn mà thôi. Nhưng từ lúc đó đến nay Đỗ thị bắt đầu giữ khoảng cách với nàng, tránh nàng thật xa, nên mới có chuyện hôm nay nàng đến tìm Bạch Nghiêu.
"Thật ra hơn phân nửa chuyện này vẫn là công lao của Đỗ Thường tại, lúc ấy vì chữa bệnh cho Tổng quản Đỗ Thường tại không tiếc đặt bản thân vào nguy hiểm, nếu không có nàng ấy thì cũng sẽ không có việc đưa thuốc này."
Bạch Nghiêu vẫn chưa tiếp lời nàng, ngược lại nhìn chằm chằm nàng, nói: "Thuốc này thật sự là ngươi phối?"
Tú Nguyệt không biết hắn có ý gì, nghiêm túc nói: "Ta thật sự không có nửa lời nói dối."
"Nếu là ngươi phối, hai người chúng ta không thân cũng chẳng quen, ngươi lại không giống Đỗ thị có điều mong muốn, vì sao lại muốn phối dược cho ta? Nếu ngươi không có lòng hại Đỗ thị, kêu nàng ta đến đưa thuốc hẳn là cũng nắm chắc mấy phần, vì sao lại cam tâm chắp tay dâng công lao vào tay người khác?"
"Ta nói rồi, ta chỉ xin Bảo Yến được bình an, ngay cả số thuốc đó..." Tú Nguyệt đương nhiên sẽ không nói là vào lúc gặp hắn trên đường thấy hắn quá đáng thương, lòng sinh thương hại mới muốn giúp một tay, Bạch Nghiêu nghe xong những lời này còn không biết sẽ tức giận đến mức nào, nàng liền tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chỉ là chút thuốc thôi, có thể khiến bệnh của Tổng quản thuyên giảm là ta vui rồi."
Hắn làm như không tin: "Ngươi chữa bệnh cho ta, thật sự là không có nửa phần lòng riêng trong đó, không có yêu cầu gì?"

"Ta có, ta có." Tú Nguyệt vội thừa cơ nói: "Ta xin Tổng quản cứu mạng Bảo Yến."
Bạch Nghiêu tức giận trừng mắt liếc nàng một cái. Ánh mắt xẹt y phục của nàng, đều là loại nguyên liệu không ra gì, lại xem búi tóc, cũng chỉ cài một cây trâm mộc mạc, cực kì già nua, căn bản không phải đồ mà người ở tuổi nàng sẽ mang.
Chuyện của Diên Hi cung hắn đã nghe nhiều, người sống bên trong có hoàn cảnh thế nào hắn cũng đã đoán được.
"Vậy Tổng quản..." Tú Nguyệt nhìn sắc mặt của hắn, hỏi một câu: "Ngài đây là có chịu cứu Bảo Yến hay không?"
Nữ nhân này đúng là sẽ tận dụng mọi thứ, thấy hắn vừa mới lộ ra một chút buông lỏng liền lập tức ôm cột bò lên. Bạch Nghiêu lại không nói gì nữa, chỉ chỉ ghế dựa ở bốn phía: "Ngươi ngồi trước đi, chờ Đỗ Thường tại đến rồi lại nói tiếp."
Vừa dứt lời, lập tức thấy tiểu thái giám mới đi ra ngoài lại khom người đi vào, cúi đầu hồi bẩm: "Tiểu Bạch gia, Đỗ Thường tại đã đến."
Lúc đang nói thì đã có một nữ tử trẻ tuổi mặc bộ y phục màu xanh lam đi vào, nàng ta châu ngọc đầy đầu, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ tiến vào, cười nói: "Vốn hôm nay ta định đi theo Hoàng hậu nương nương đến Bảo Hoa điện cầu phúc cho Hoàng thượng, nhưng nghe tiểu Bạch gia gọi, ta lập tức đi ngay, không biết tiểu Bạch gia vội vàng gọi ta đến là có việc..." Chữ "gì" còn chưa ra khỏi miệng, ánh mắt đã quét đến Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt đang đứng trong phòng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận