Tất nhiên Julie và Nam chưa lú đến độ gã To nói gì hai người liền nghe thế.
Cả hai thống nhất phải quan sát xem bà Diêu có lập được kế hoạch khả thi nào không, nếu thực sự không thì hai người mới đồng ý trợ giúp anh em băng điểm chỉ đỏ.Đặt vào hoàn cảnh lúc bấy giờ, tôi thấy quyết định của Julie và Nam không sai.
Tạm thời hai gã sinh đôi không thể và cũng không có lý do gây hại cho bọn họ, còn hành động chần chờ của bà Diêu chỉ vì nghe theo một thuộc hạ hành tung bất minh như siêu nhân đen, mới đáng ngại.“Em khi đấy còn chưa hiểu biết anh Bạch Lang.
Chủ quan nghĩ bà Diêu coi trọng anh ta… là do ngoại hình.”Julie lén lút nhìn quanh, bẽn lẽn nói.Hai Tý và thằng Nam gật đầu tán thành.
Cũng chẳng trách bọn họ được, ấn tượng đập vào mắt mà.Trong lúc Julie và Nam đang cân nhắc, băng điểm chỉ đỏ đã dành mấy ngày tiếp theo kiểm tra nghĩa trang Cổ Cồng.
Nghĩa trang nằm trên vách đá hiểm trở dựng đứng, không có thiết bị chuyên dụng, cặp anh em chỉ có thể tay trần leo núi.
Người từ dưới nhìn lên trông rất hãi, chẳng có nổi một sợi dây bảo hộ thế mà động tác của hai gã không hề chần chừ.Hai Tý chứng kiến một lần, cũng phải thừa nhận cặp anh em này đúng là có bản lĩnh.
Lực bám rất chắc, lại thêm thân hình nhỏ nhẹ dễ lèn chân vào những vị trí khó, họ tự tin như đã luyện tập với vách núi này hàng năm trời.Nhưng dù giỏi mấy chăng nữa thì nghĩa trang Cổ Cồng không phải nơi để mạo hiểm thể lực, sau bốn tiếng rưỡi leo dọc trèo ngang, hai anh em buộc phải dừng.
Họ mới tiếp cận được khoảng ba tầng của nghĩa trang, có cả quan tài treo trên vách, cũng có quách đặt trong hang, đều là những mộ có niên đại gần.“Chi chít chìn chịt như tổ ong vậy.” Thằng Nam rùng mình nói.“Những hang mộ thông với nhau không?” Tôi hỏi.“Một số.” Hai Tý đáp, sau quay sang Julie ghẹo “Em khảo sát mấy vòng nhỉ?”Julie lè lưỡi, tự ôm vai:“Đừng nhắc, nhắc nữa em lại thấy mình ngu, không hiểu lúc đấy ăn gì mà gan thế.”“Chuyện như nào?” Tôi tò mò gặng hỏi.“Trước hết nói về kết quả thăm dò của hai gã sinh đôi đã.” Julie xua tay ý bảo tôi nhẫn nại nghe hết.Quan tài treo bên ngoài và quách đặt trong hang có những phân biệt rõ rệt.
Quan tài treo ngoài được làm bằng gỗ nguyên khối, dạng thuyền, còn quách đặt bên trong hang lại xây bằng đất, tròn như miệng giếng, bên trên đậy một tảng đá to.
Theo thông tin khắc trên thân quách ghi lại, chủ nhân ngôi mộ đã chết cách đây nửa năm, trùng với thời điểm những dấu hiệu của Thánh Địa Vùi Thây xuất hiện.Có lẽ sẽ tìm được phần nào mấu chốt vấn đề, tuy nghĩ thế họ cũng không vội cậy nắp quách lên mà lựa chọn tiếp tục xem xét hang động.
Một cái hang khá nông, không thấy dấu vết của động vật nhưng có rất nhiều ngách như bị chuột đào.
Hẳn nơi đây đã từng có loài thú nhỏ nào đó cư ngụ, mà giờ lại không hề thấy vết tích gì, chứng tỏ sau khi được chọn làm mộ phần, môi trường trong hang đã bị thay đổi, trở nên ‘độc’ đối với sinh vật sống.Họ xem thêm mấy hang trong ba tầng, phát hiện có những hang thông với nhau, hoặc thông vào trong núi.
Hai người quyết định thận trọng không tiến sâu hơn.
Càng thăm dò hai anh em càng thầm phục Bạch Lang, rốt cuộc không biết anh ta dùng cách thần thánh gì để tìm được bà lão Cổ Cồng kia nữa.“Kể cũng lạ nhỉ.” Gã To nghĩ nghĩ nói với em trai “Bà ta dù là bò vào nằm trong quan tài treo hay chui xuống ngồi ở quách đất thì đâu thể tự mình đậy nắp được phải không?”Gã Nhỏ gật đầu tán thành “Có lẽ theo tập tục dân Cổ Cồng, người già đi chết trước, sau đó con cháu đến đặt bia phong mộ sau?”“Táo dại mới chỉ xuất hiện, đây không thể tính là tập tục của họ được.” Gã To lắc đầu xua tay “Thôi, không nghĩ nhiều.
Xuống chuẩn bị mai đi khởi quan.”Sáng hôm sau Julie và Nam kiên nhẫn chờ hai anh em tiếp tục công việc dang dở, những tưởng lâu la thế nào, ai dè quá nửa buổi đã thấy họ tụt xuống, trên tay trống không.“Sao thế?” Nhìn sắc mặt sa sầm của cặp sinh đôi Julie dè dặt hỏi.“Không thấy.” Gã To bực bội ném dụng cụ xuống đất, bóp trán lắc đầu “Hơn chục cái quách, tất cả trống không.”.