Thánh Địa Vùi Thây


Chiếc giếng có những bậc đặt chân khoét vào trong đá cực kỳ nhỏ mà tôi phải vừa đi vừa soi mới thấy được.

Mỗi bước đều cần thận trọng bởi vì độ sáng của mấy chiếc đèn chẳng đủ để tôi nhìn quá chục centimet, rốt cuộc bên dưới có gì hay đáy ở nơi nào thì tôi cũng chịu.Nếu có thể tôi sẽ không hành động liều lĩnh ngu ngốc nhường này, nhưng hiện thực không phải nước cờ ta muốn đi mà là nước cờ ta phải đi, tình thế đã bị đưa đẩy đến mức tôi chỉ có một lựa chọn.Tôi không biết nên ước lượng thời gian thế nào, chỉ biết mình dừng lại châm đèn tới hai lần thì chân mới chạm đến một mặt sóng sánh lạnh lẽo.Nước.Tuy tôi gọi đây là miệng giếng đen, lại chưa từng hy vọng nó là giếng nước thật, bởi nếu thế, độ nguy hiểm và sự phức tạp của tình huống sẽ tăng lên gấp nhiều lần.Tôi thử mở đèn pin ra, vẫn không chiếu được bất kể cái gì ngoại trừ chính tôi.

Tôi lại đốt thêm bốn chiếc đèn lồng mặt người, nguồn sáng yếu ớt đến bức bối, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một ít hoàn cảnh.Có vẻ miệng giếng này ăn thông vào trần một hang động, và nơi tôi nhúng chân là mạch nước ngầm trong hang.

Tôi có hai lựa chọn để đi tiếp.


Một là nhảy xuống bơi, hai là bò ngược trên vách hang.Lựa chọn thứ hai nghe không giống dành cho con người lắm, còn lựa chọn thứ nhất cứ như đang khuyến khích tôi lên gặp tổ tiên vậy.Tôi nghĩ nghĩ, bất chợt đánh chủ ý vào mấy chiếc đèn lồng.Tôi thận trọng dùng mũi giày móc một chiếc thả xuống nước.

Chiếc đèn da lao đao lắc lư, cuối cùng nổi phập phồng, ngọn lửa vẫn vững vàng leo lét.

Tôi thả hết bốn cái lại đốt thêm bốn cái, khiến một góc mặt nước lung linh hẳn lên.Nếu nhóm Hai Tý đi theo đường này nhất định sẽ để lại ký hiệu cho tôi.

Nhân lúc còn sáng sủa tôi vội vàng đảo mắt tìm kiếm, quả nhiên thấy trên vách đá ngay tầm chân tôi có khắc một chữ “Tốt”.Để khắc được chữ ở kia, một là người phải bò ngược, hai phải ở dưới mặt nước.


Phương án một rất vô lý nên chỉ còn phương án hai.Tôi có thể mường tượng hoàn cảnh lúc đấy như sau: Bọn họ đang trong một tình huống cấp bách.

Hai Tý không thể viết quá nhiều từ nên anh ta chọn cách giải thích cùng với ngữ cảnh để tôi có thể dễ dàng suy luận.

Giống như việc anh ta lấy rất nhiều chùm đèn ở một nơi dễ thấy, và giờ anh ấy lại cố tình nhảy xuống nước để lại tín hiệu cho tôi.Nước tốt, nước an toàn.

Dùng cách bơi để đi tiếp.

Thông điệp rõ ràng, đúng là một người chuyên nghiệp- Tôi thầm nghĩ sau đó nhăn mày nhổ bọt cái bẹp- Đệt, chuyên nghiệp thế mà không để lại huyết thanh cho em nó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận