Thanh Dương Khê Ca

Như thế qua hai ba
ngày, Tiêu Dực lại mang theo Diệp Khê cùng phụ tử An gia đi vào trong
thành chào bán dây xích tay và vật tranh sức nhỏ kết kiểu Trung Quốc.
Tiêu Dực vẫn đem sạp đặt ở vị trí lần trước, phụ tử An gia và Đàm Chương Nguyệt liền đem sạp đặt ở trên một con đường khác. Tiêu Dực và Diệp Khê mới trải sạp ra, đồ đạc còn chưa bày xong một đám nam tử liền đến vây
quanh, vô cùng náo nhiệt bắt đầu buôn bán.

Diệp Khê ngồi xổm bên
người Tiêu Dực, trong tay nắm chặt rổ đựng tiền. Tiêu Dực bán dây xích
tay thu tiền liền quăng vào trong rổ. Buôn bán tốt thần kỳ, hơn một canh giờ ngắn ngủi, vật trang sức của Tiêu Dực và Diệp Khê liền bị tranh mua không còn, người mua không được tiếc hận tản ra. Diệp Khê nhẹ nhàng thở ra một hơi, nắm chặt rổ đẩy đẩy qua bên Tiêu Dực: “Thê chủ.”

Trong rổ đã gần được nửa rổ tiền đồng, Tiêu Dực nhấc rổ đem tiền đồng bên
trong cho vào bao vải, cười nói: “Hôm nay lại bán được giá tốt, ta nghĩ
muốn mua cái gì đó cho Khê Nhi, Khê Nhi muốn cái gì hay không?”

Diệp Khê lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có, không cần mua.”

“Thế nào? Không thích đồ thê chủ mua cho ngươi?” Tiêu Dực cười hỏi.

“Không phải... không phải.” Diệp Khê vội vàng lắc đầu, vội vàng giải thích:
“Trong nhà... trong nhà nhiều chỗ cần dùng tiền…” Giọng nói càng ngày
càng nhỏ, khúc sau Tiêu Dực không nghe thấy. Bất quá ý tứ của hắn Tiêu
Dực hiểu được, trong nhà nhiều chỗ cần dùng tiền, không phải nhiều căn
bản chính là nhiều lắm, cô xem xét thấy không một ngóc ngách nào là
không thể không cần tiền, nhưng cũng không ngại mua chút ‘đồ vật xa xỉ’
cho Tiểu Khê Nhi nhà cô.

Tiêu Dực vừa định phản bác, lời nói đến
bên miệng đã sửa lại nói: “Tiểu Khê Nhi nói rất đúng, Đàm Chương Nguyệt
đã nói ta cuối cùng cũng tiêu tiền loạn, vẫn là Tiểu Khê Nhi hiểu
chuyện, khó trách từ ngày cưới Khê Nhi về đến nay so với trước kia sống
tốt lắm. Khê Nhi thật sự là ngôi sao may mắn của ta, về sau Khê Nhi cần
phải quan tâm ta nhiều hơn, không nên mua gì cũng không thể để yên cho
ta mua loạn.”

“A?” Diệp Khê ngẩng đầu nhìn nàng, không có ngại hắn lắm miệng sao? Còn… còn kêu hắn quân tâm đến nàng…

Tiêu Dực cười xoa xoa đầu hắn, tâm tư của hắn đều viết ở trên mặt, cô tưởng
tượng không biết nói đều khó khăn sẽ như thế nào, đây là nguyên nhân
trong lúc nhất thời cô sửa miệng, hắn nhát gan như vậy khó có được dám
‘phản đối’ cô một lần, vẫn dùng lý do là ‘đang lúc’ như vậy, cô nếu là
không tỏ vẻ đồng ý mà nói ra, chỉ sợ vừa muốn đem hắn thật vất vả sinh
ra một chút dũng khí kia lại chèn ép là xong rồi.

Tiêu Dực thu gom xong tiền, lôi kéo Diệp Khê đứng dậy: “Chúng ta đi xem bọn họ Đàm Chương Nguyệt bán thế nào.”

“Ưm….” Diệp Khê lảo đảo một chút, cong chân đứng thẳng không ổn, vì ngồi lâu nên chân đều tê rần.

“Khê Nhi.” Tiêu Dực nhanh tay đỡ lấy hắn: “Tê chân thế nào cũng không động đậy, hiện tại làm cho đầu gối đau?”

“Không... không đau, nhiều người, ta sợ có kẻ trộm…”

Tiêu Dực thầm than một tiếng, cúi gập người vo vê đầu gối cho hắn, cô thế
nào liền bày ra cái bộ dạng ngốc như vậy, còn ngay cả lời nói nặng cũng
không thể nói với hắn. demcodon.

Một màn như vậy bị Bành
Thục Yến ở trên tửu lầu đối diện xem ở trong mắt. Sau một lúc lâu, tầm
mắt Bành Thục Yến trở xuống trên dây xích tay trong tay: “Đây là dây
xích tay, là cái nam nhân kia đan?” Cái nam tử khô gầy như vậy, có thể
làm ra đồ thủ công mỹ nghệ tốt như vậy?

“Các nàng nói là chính mình đan.” Gã sai vặt của Bành Thục Yến là Phương Nhi trả lời.

“Bọn họ là phu thê?”

“Hẳn là như vậy, công tử ngài hỏi cái này làm gì?”

“Không có việc gì.” Bành Thục Yến lắc đầu, đưa tay cầm chung trà trên bàn uống một hớp: 'nàng kia, là người biết quan tâm người khác, chỉ là xem nàng
có thể ở bên đường mà vo vê đầu gối cho nam tử kia liền biết. Nam tử
kia, là được gả cho thê chủ tốt.'

***

Tiêu Dực mang theo Diệp Khê đi chưa được mấy bước chợt nghe tiếng Đàm Chương Nguyệt hưng phấn hô to: “Tiêu Dực, Tiêu Dực!”

Theo tiếng nhìn lại, phụ tử An gia và Đàm Chương Nguyệt đi về phía bên này,
trên mặt đều giấu không được tươi cười, nghĩ đến đồ bọn họ cũng bán xong rồi. Tiêu Dực cũng lôi kéo Diệp Khê chạy vài bước đến chỗ bọn họ, Đàm
Chương Nguyệt hưng phấn nói: “Của chúng ta bán xong rồi, các ngươi cũng
bán xong rồi?” Không đợi Tiêu Dực nói chuyện, Đàm Chương Nguyệt lại nói: “Tiêu Dực, thật sự làm may nhờ vào ngươi, An đại thúc nói muốn mua một
miếng thịt về, buổi tối mời các ngươi ăn cơm.”

Tiêu Dực vội vàng
từ chối: “Không cần, An đại thúc không cần khách khí như vậy.” Gia cảnh
của An Cư cô cũng biết, cô thế nào không biết xấu hổ vì một chút chuyện
nhỏ mà đi ăn thịt nhà người ta, ừ, vẫn là ăn thịt giá trên trời.

An Vụ nói theo câu chuyện: “May nhờ vào Tiêu tú tài đồng ý dạy chúng ta,
trong lòng phụ tử chúng ta đều thật cảm kích ngươi đấy, chính là trong
nhà nghèo khó, cũng không có đồ ăn gì, sợ Tiêu tú tài ghét bỏ.”

Nói đến thế này, Tiêu Dực cũng không thể nói cái gì nữa, đành phải nở nụ
cười đáp ứng xuống: “Vậy làm phiền An đại thúc và An công tử, chính là
ta còn có cái yêu cầu không biết có thể nói ra hay không?”

“Mời Tiêu tú tài nói.”

“Chính là đừng kêu ta là Tiêu tú tài nữa.” Tiêu Dực có chút thỉnh cầu xin tha.

An đại thúc và An Vụ che miệng mà cười: “Vâng, vậy kêu Tiêu tiểu thư đi.”

“Đi đi đi.” Tiêu Dực vội vàng đáp ứng xuống.

Diệp Khê nghiêng đầu hỏi nàng: “Thê chủ, ngài là tú tài mà, vì sao không thể gọi ngài tú tài?”

“Bởi vì từ giờ trở đi ta không muốn làm tú tài, cho nên không cần những người khác gọi ta tú tài.”

“Vậy ngài muốn làm cái gì?”

“Ta muốn làm thê chủ của Khê Nhi.”

“Nhưng mà, người khác không thể gọi ngài là thê chủ.”

Tiêu Dực cười: “Đương nhiên, chỉ có Tiểu Khê Nhi mới có thể gọi ta là thê
chủ, những người khác chỉ có thể kêu tên của ta hoặc là Tiêu tiểu thư.”

Diệp Khê nhíu mày nghiêng đầu, thê chủ làm thê chủ của hắn, cùng làm tú tài
không có va chạm mà, vì sao không thể kêu nàng là tú tài nhỉ?

Đoàn người vòng đi mua sợi tơ, mua đồ ăn. Trên đường thấy được có bán hoa
quả, Tiêu Dực sờ sờ trong túi tiền, dùng miệng thương lượng hỏi Diệp
Khê: “Tiểu Khê Nhi, ngươi xem quả táo kia thật lớn nha. Chúng ta hai
người liền mua hai quả, có thể chứ?”

Diệp Khê có chút sợ hãi:
“Thê... thê chủ muốn mua... liền... liền mua đi…” Thê chủ là chủ nhà,
muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần phải hỏi hắn… Diệp Khê nghĩ
nghĩ bị Tiêu Dực lôi kéo chạy tới. Tiêu Dực mua xong quả táo lại muốn
mua lê: “Tiểu Khê Nhi, lê này thoạt nhìn bên ngoài ăn chắc ngon lắm đây, không bằng cũng mua hai quả nha?”

“Vậy à….”

Mua lê xong, Tiêu Dực lại nhặt trái dưa hấu xem: “Dưa hấu này nhìn cũng ngon, chỉ mua một trái là đủ rồi.”

Diệp Khê giật nhẹ góc áo của nàng: “Thê chủ….”

Tiêu Dực nghiêng người ghé vào lỗ tai của hắn nói nhỏ: “Dưa hấu cầm đến nhà
An đại thúc ăn, chúng ta đến nhà người ta ăn thịt, không thể đi tay
không được. Khê Nhi cảm thấy thế nào?”

Diệp Khê gật gật đầu, Đàm
Chương Nguyệt và phụ tử An gia vừa vặn đi từ sau đến, thấy Tiêu Dực lại
mua nhiều thứ như vậy, Đàm Chương Nguyệt kêu lên: “Tiêu Dực, ngươi thế
nào không có một chút khắc khổ? Thật vất vả buốn bán lời được mấy văn
tiền, ngươi vẫn bắt người ta ăn không xong sao?”

“Thấy được sao?” Tiêu Dực nhìn về Diệp Khê nháy mắt, Diệp Khê nhỏ nhỏ dao động liếc mắt
Đàm Chương Nguyệt một cái, khóe miệng nhếch lên trên một cái.

“Nhìn thấy cái gì?” Đàm Chương Nguyệt không hiểu gì cả.

Tiêu Dực nhấc dưa hấu lên nhét vào trong lòng nàng, cười ha ha nói: “Không nói cho ngươi.”

***

Trở lại thôn, Tiêu Dực và Diệp Khê cất đồ rồi đi đến nhà An Cư, nhà An Cư
và nhà Đàm Chương Nguyệt là hàng xóm, ở giữa hai nhà chỉ cách một bức
tường đổ đất. Tiêu Dực đứng ở bên cạnh tường đất nhìn một hồi, thấp
giọng nói chuyện phiếm với Diệp Khê: “Ngươi đoán Đàm Chương Nguyệt có
thể nửa đêm trèo tường tìm An công tử hay không?”

Diệp Khê hơi
căng mắt nhỏ mà liếc nhanh nàng một cái, muốn nói lại thôi. Tiêu Dực ôn
hòa nói: “Khê Nhi, ngươi muốn nói cái gì? Đừng sợ, với thê chủ muốn nói
cái gì đều có thể nói.”

Diệp Khê lại nhìn nàng, giống như cố lấy dũng khí mở miệng: “Thê chủ, nói như vậy với An công tử không tốt.”

Hở, Tiêu Dực lau mồ hôi, cô đã quên xã hội phong kiến là không thể nói đùa
loạn, lại còn để Khê Nhi đến nhắc nhở cô, thật sự là mất mặt mà. Tiêu
Dực mất mặt còn muốn trấn an tán dương Diệp Khê còn đang lo lắng sợ hãi
sẽ bị cô quở trách: “Tiểu Khê Nhi nói rất đúng, xem ta này, thiếu chút
nữa nói lung tung đắc tội người ta, thật tốt có Khê Nhi kịp thời nhắc
nhở. Khê Nhi quả nhiên là ngôi sao nhỏ may mắn của ta, về sau ta lại nói lung tung, Khê Nhi nhất định phải nói cho ta nha.”

Diệp Khê thấy nàng không trách tội mình, còn nói hắn nói rất đúng, lo lắng trong mắt
chợt lóe rồi biến mất, cũng đi theo nói vài câu: “Đàm tiểu thư vì sao
muốn nửa đêm tìm An công tử? Có việc gì mà không thể nói ban ngày sao?
Hơn nữa có thể đi cửa chính, vì sao muốn trèo tường?” (dem: không biết
nói bé Khê nhà tỷ ngây thơ hay khờ nữa.)

Tiêu Dực vỗ cái trán há
miệng thở dốc, cô làm sao có thể cùng thỏ trắng nhỏ - Tiểu Khê Nhi nhà
cô giảng loại chuyện phiếm chê cười này? Hiện tại cô làm thế nào trả lời đây?

Vừa vặn Đàm Chương Nguyệt ồn ào đi lại đây: “Ăn cơm, hai phu thê các ngươi ở chỗ này làm gì vậy?”

Tuy rằng thật sự không nói rõ chuyện vì sao muốn trèo tường, nhưng Diệp Khê biết vừa rồi cùng thê chủ mình nói là không thể nói lung tung, bởi vậy
ngậm miệng không nói. Tiêu Dực lại không quản được thói hư tật xấu của
mình, vẫn không nhịn được cười xấu xa đến gần Đàm Chương Nguyệt thấp
giọng nói: “Ta suy nghĩ, ngươi có thể nửa đêm trèo tường đến ăn trộm gà
hay không?”

“Tử Tiêu Dực, ngươi nói hưu nói vượn cái gì?” Đàm
Chương Nguyệt đánh tới một quyền về phía Tiêu Dực. Tiêu Dực cười hắc hắc né tránh, lôi kéo Diệp Khê chạy vào phòng nhỏ. Ăn xong một bữa cơm,
Diệp Khê vẫn là suy nghĩ cẩn thận, hắn không có nhìn thấy nhà An Cư nuôi gà nha, thê chủ làm sao có thể nói Đàm tiểu thư có thể trèo tường ăn
trộm gà hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui