Thanh Dương Khê Ca

Diệp gia và thôn trưởng gia bị Tiêu Dực dọa cho nghẹn tức một bụng, nhưng
bởi vì phát hiện Tiêu Dực này tuy là thư sinh nhưng thật sự tuyệt đối
không yếu, bị thiệt cũng không dám đi chọc nàng -- hơn mười nữ nhân đều
không đánh lại được một mình nàng, nhân vật đáng sợ như vậy ai dám đi
chọc? Chỉ có thể tuyên bố sớm muộn gì cũng cho Tiêu Dực đẹp mắt, thề từ
nay cùng nàng không đội trời chung, vv…, đối với Tiêu Dực mà nói đau khổ không cũng không quan hệ. Vì ra một ngụm ác ý, thôn trưởng gia và Diệp
gia cố ý đem hôn sự của Diệp Lan và Tam tiểu thư đẩy đến cùng một ngày
với Đàm Chương Nguyệt và An Vụ. Dù sao Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực là
tỷ muội, hôn sự nghèo kiết hủ lậu tuyệt đối không có khả năng làm được
tốt bằng các nàng, đến hôn sự áp trên đầu các nàng cho hết giận.

Đến ngày hôm nay, nhà thôn trưởng diễn tấu sáo và trống rất náo nhiệt,
tiếng cổ nhạc vang khắp nơi hoàn toàn đè bẹp ba bốn người thổi kèn nhạc
vui bên nhà Đàm Chương Nguyệt. Đàm Chương Nguyệt nghe còn có chút buồn
bực. Tiêu Dực an ủi nàng nói: “Đừng tức giận, hôm nay là ngày lành,
ngươi rốt cuộc cưới được phu lang trong lòng, rất đáng giá để cao hứng,
đừng vì loại trường hợp lớn mà chấp nhất việc nhỏ cùng các nàng? Ngươi
xem chữ hỷ to còn hoành tráng này, đón gió phất phới cùng nhau vui
sướng. Nhà các nàng tiếng vang là nhạc, nhưng nhà các nàng có thể tự tay đan chữ hỷ lớn như vậy không?”

Đàm Chương Nguyệt gật gật đầu:
“Ngươi nói đúng, ta càng nóng nảy, các nàng biết càng cao hứng, ta hôm
nay cao hứng, không cùng các nàng hao phí tinh thần này!”

Tuy nói như vậy, nhưng trong đầu vẫn có chút ngột ngạt, Tiêu Dực cũng cảm thấy
nghẹn một chút, nghĩ nghĩ cười nói: “Ngươi đó, thông suốt phóng khoáng,
đón tiếp khách cho tốt, ta đi tìm xem có thể lấy thêm chút đồ ăn cho
ngươi hay không!”

“Thêm đồ ăn gì?”

“Vậy phải xem có đồ ăn gì!”

Tiêu Dực nói có lệ, lại đến phòng bếp nơi Diệp Khê đang giúp đỡ nói một
tiếng, về nhà lấy cung tiễn, trên lưng đeo tên gỗ đã tước tốt, lại mang
theo đao lớn mua lúc trước đi về phía ngọn núi. Mới vào rừng núi chỉ
thấy một con gà rừng chạy qua đứng trên cành cây khô gần một mép sườn
chỗ Tiêu Dực.

Bởi vì không có người săn bắn, cho nên không có ý
thức nguy hiểm sao? Tiêu Dực nhếch khóe môi, rút ra tên gỗ khoát lên
trên cung, một mũi tên bắn ra, gà rừng liền ngã trên mặt đất. Tiêu Dực
đi qua nhấc nó lên, mũi tên gỗ cắm sâu trên thân gà rừng. Tiêu Dực nhếch miệng, lực của cô cũng có vẻ ổn.

Đem gà rừng xâu qua tốt đeo
trên lưng, Tiêu Dực tiếp tục đi phía trước, động vật trong rừng cây cùng cô nghĩ thật giống nhau. Ánh mắt Tiêu Dực nhìn xem đều cười xấu xa, đều là thịt nha!

Tiệc mừng thành thân mở có chút sớm, chưa đến thời
gian mà đồ ăn đều đã làm xong chuẩn bị mang lên bàn. Đàm Chương Nguyệt
tuy rằng nghèo, rốt cuộc nhân duyên cũng không tệ, người trong thôn đến
hơn phân nửa, trong nhà ngoài nhà xiêm áo hơn mười bàn. Đàm Chương
Nguyệt ở gian phòng khách tìm kiếm bóng dáng Tiêu Dực, 'Tiêu Dực chết
tiệt này lại chạy đi đâu vậy? Nàng còn trông cậy vào nàng ta đến hỗ trợ
chắn rượu đây.' Đàm Chương Nguyệt đang thầm mắng Tiêu Dực ở trong lòng,
bỗng nhiên nghe cửa bên kia làm ồn lên, nghe ra là tiếng hưng phấn.

Đàm Chương Nguyệt vội vàng ra đón xem: “Làm sao vậy?”

“A, Đàm Chương Nguyệt, ngươi thật đúng là có thể diện!”

Đàm Chương Nguyệt ngẩn người, có thể diện gì? Đang muốn hỏi lại, chỉ thấy
vài nữ tử nâng một cái gì đó tiến vào, Đàm Chương Nguyệt bước đến gần
vừa thấy, dĩ nhiên là một con heo rừng lớn! Đây… đây… đây… từ đâu đến?

“Đàm Chương Nguyệt, ngươi cũng thật bỏ được, một con heo rừng lớn như vậy, tối nay mọi người đều có lộc ăn!”

Đàm Chương Nguyệt: “Hả....?”

“Đàm Chương Nguyệt, thật tốt, ngươi coi trọng mọi người chúng ta như thế, ngày sau có chuyện gì, kêu lên một câu là đến ngay!”

Đàm Chương Nguyệt: “À.....”

Chờ Đàm Chương Nguyệt phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy trên mặt tất cả mọi
người đều cười vui vẻ, bọn nam tử đã đem nước sôi đến, bọn nữ tử thì
dùng nước sôi cạo lông. Đàm Chương Nguyệt chớp chớp mắt, đang muốn chạy
qua hỏi con heo rừng này ở đâu ra, một cánh tay liền khoác lên vai nàng, giọng Tiêu Dực đắc ý dào dạt vang lên ở bên tai: “Thế nào, món ăn này
không sai chứ?”

“Tiêu Dực… ngươi… là ngươi làm?”

Tiêu Dực
mỉm cười gật đầu. Đàm Chương Nguyệt trừng lớn mắt, một tay nắm chặt cổ
tay nàng ta đem người kéo đến mặt sau phòng ở, nghiến răng gầm nhẹ nói:
“Lãng phí tiền! Ngươi phá sản!”

Tiêu Dực cười ha ha: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi thật sự là, thật sự là dong dài, ngươi có thể không dạy dỗ ta được không?”

“Ngươi còn cười! Ngươi còn không mau nói cho ta nghe một chút con heo lớn như
vậy mua bao nhiêu tiền?” Trong lòng Đàm Chương Nguyệt tính toán, không
biết tiền của mình có đủ hay không, coi như là Tiêu Dực kiếm được tiền,
cũng không thể để cho nàng bỏ bạc ra thay mình.

Tiêu Dực vỗ vỗ vai nàng: “Yên tâm, không cần tiền, ngươi liền mở miệng to ăn đi.”

“Cái gì? Không cần tiền? Chẳng lẽ là ngươi nhặt?”

“Đúng vậy, chính là ta nhặt được.” Tiêu Dực lại chụp vai nàng: “Đi thôi, ngày đại hôn, ngươi trốn nơi này tính chuyện gì.”

Đàm Chương Nguyệt giữ chặt nàng: “Ngươi trước tiên nói rõ ràng cho ta mới được đi.”

Tiêu Dực mím môi, bất đắc dĩ nhíu mày: “Ta nói, ngươi còn trẻ tuổi thế nào
lại dong dài như vậy? Đi đi đi, ta nói cho ngươi còn không được sao?
Chính là ta đi lên núi săn thú, vừa khéo nhìn thấy con heo rừng này bị
một gốc cây lớn ngã xuống ngăn lại, vì thế ta liền xông lên dùng đao lớn chém chết nó, sau đó liền kéo về.” Còn biến người cô đầy là máu, phải
về nhà thay đổi quần áo mới lại đây.

“Ngươi đi trên núi săn thú?
Ngươi......” Đàm Chương Nguyệt nói còn chưa dứt lời đã bị Tiêu Dực che
miệng lại, Tiêu Dực cười nói: “Yên tâm, ta rất lợi hại, sói gì cũng
không gặp, còn có, Đàm Chương Nguyệt ngươi rất dong dài, giống như lão
thái bà, cẩn thận bị An Vụ ghét bỏ.”

“Ngươi!”

Tiêu Dực để sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Ngươi nói, tiệc mừng của nhà thôn trưởng, có con heo to như vậy không?”

Đàm Chương Nguyệt ưỡn ưỡn ngực: “Khẳng định không có.” Có chút thịt vụn
cũng là tốt lắm rồi, một con heo lớn như vậy? Làm sao có thể!

“Thì phải rồi, mặt của ngươi lớn hơn nha, làm cho các nàng thổi nhạc đi
thôi!” Tiêu Dực vui cười phụ giúp nàng đi: “Được rồi được rồi, ngày đại
hỷ tân nương phải đi ra ngoài đón tiếp khách, hôm nay Đàm Chương Nguyệt
thành thân, mọi người đều có thịt ăn!” Tiêu Dực cao giọng hô đẩy Đàm
Chương Nguyệt đi ra, lập tức có người vây lại dò xét tin tức mới nhất.

“Tiêu tú tài, nghe nói con heo kia là ngươi nhặt được? Là thật sao? Ngươi làm sao có thể nhặt được một con heo như vậy? Ngươi nhặt được ở nơi nào?
Ngươi......”

Một chuỗi vấn đề, giọng nói Tiêu Dực trong trẻo, lớn tiếng nói: “Là ta nhặt được, đây là chuyện hoàn toàn có thật, về phần
làm thế nào nhặt được lần sau sẽ nói cho mọi người nghe. Hôm nay là ngày vui của Đàm Chương Nguyệt, ta đem con heo này đưa cho Đàm Chương
Nguyệt. Đàm Chương Nguyệt nói: nhà Đàm Chương Nguyệt và An Cư như thế
này nhiều năm qua đều là dựa vào giúp đỡ của mọi người. Hôm nay được con heo này, mọi người liền dùng sức ăn, ai cũng đừng khách khí, hôm nay
chúng ta liền đem con heo này cho mọi người ăn hết, mọi người nói có
được không?”

“Được!” Mọi người ở giữa reo hò, Đàm Chương Nguyệt
cũng cười vui vẻ, khuỷu tay lại không chút nào lưu tình mà thúc một cái, Tiêu Dực một tay ngăn cản khuỷu tay của nàng, giương giọng bỏ thêm một
câu: “Hôm nay nếu không ăn hết, ngày mai ăn tiếp, ăn hết mới thôi!”

“Được!” Lại một trận hoan hô, Đàm Chương Nguyệt cười đến có chút nghiến răng
nghiến lợi, lui về phía sau một bước dùng sức đạp Tiêu Dực một chân,
nàng ta căn bản chính là cố ý chọc giận nàng mà!

“Đau quá!” Tiêu Dực cười khổ cúi đầu kêu đau, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Tại sao đạp ta?”

Giọng nói của Đàm Chương Nguyệt cũng thấp giống vậy: “Nữ phá sản, một con heo lớn như vậy, ngươi lại cho mọi người ăn hết! Còn hôm nay không ăn hết
ngày mai ăn tiếp! Ngươi cũng không để lại chút ít cho mình ăn? Ngươi cho dù không giữ lại cho mình, ngươi cũng phải để lại chút ít cho ta chứ!”

“Trời nóng như vậy, ngươi sẽ không sợ để thối hả?”

“Vậy cũng có thể cầm vào trong thành bán, đổi chút tiền bạc cũng tốt.”

“Ngươi là thần giữ của.” Tiêu Dực gõ đầu nàng: “Ngươi đã quên ta nói là bảo
đảm ngươi mỗi ngày có thịt ăn hả? Để cho các nàng ăn đi, trong nhà ta
còn mấy con gà rừng và thỏ hoang, ngày mai ngươi lấy về mà ăn.”

“Còn có?” Đàm Chương Nguyệt trợn tròn mắt nhìn nàng, kích động đến độ nói
lắp bắp: “Ngươi… ngươi thế nào… thế nào săn được… nhiều như vậy?”

Tiêu Dực cười mà không trả lời, Đàm Chương Nguyệt gấp đến độ lại muốn treo
nàng lên, cửa lại náo nhiệt lên. Tiêu Dực nhân cơ hội lôi kéo Đàm Chương Nguyệt đi ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa có một chiếc xe bò chất đầy bình rượu trên xe, các nữ nhân đang đem vò rượu chuyển xuống dưới, thấy các
nàng đến thì có một đại thẩm cười nói sang sảng: “Đàm Chương Nguyệt,
Tiêu tú tài cho ngươi con heo này ngươi đều đem tất cả ra chiêu đãi
chúng ta, chúng ta không có gì tốt, mọi người thương lượng một chút,
hiển nhiên kéo vài hũ rượu lại đây, tối nay đủ cho mọi người uống!”

Bên cạnh nhiều người cười nói: “Nếu làm cho Đàm Chương Nguyệt quá chén, chẳng phải là lãng phí đêm động phòng hoa chúc sao?”

“Đàm Chương Nguyệt uống bao nhiêu không liên quan, chỉ sợ làm cho chú rể nằm vò võ một mình, nếu là người có cá tính mềm yếu một chút thì tốt lắm,
cố tình lại chọn con trai mạnh mẽ của An Cư, nay mai chuẩn bị nghe chửi
bới một chút, toàn thôn đều làm cho hắn ghi hận.”

Mọi người cười
vang, Đàm Chương Nguyệt thẹn thùng mặt đỏ bừng, có nữ tử tuổi lớn một
chút cười mắng: “Các người này da mặt thật dày, phu thê người ta hôm nay mới thành thân, các ngươi liền khi dễ lên người ta? Tất cả đều đứng múa mép khua môi, còn không nhanh chút đem rượu chuyển vào trong?”

Mọi người lại hi hi ha ha đem rượu đều chuyển vào sân, trong phòng bếp đã
nấu nước xong. An đại thúc cười đến thấy răng không thấy mắt, Đàm Chương Nguyệt đối con nhà mình vốn là tốt, hiện tại lại đưa ra một con heo to
như vậy đến làm việc vui, lại càng chứng minh nàng xem trọng An Vụ. An
đại thúc biết đây là Tiêu Dực giúp đỡ Đàm Chương Nguyệt, nhưng mặc kệ
nói như thế nào, đây đều là phúc khí của con mình, bởi vậy người vốn có
tinh thần, liền vì cái này tinh thần có vẻ tinh ranh hơn.

Diệp
Khê lúc này cũng thành người tâm phúc, bọn nam tử tìm hắn nói chuyện,
nói thê chủ của hắn thật sự là người tốt, được một con heo to như vậy
cũng không giữ riêng, đều lấy ra. Nếu nhà mình đều để từ từ ăn, như vậy
ăn được trong bao lâu nha! Người tìm hắn nói chuyện, Diệp Khê vốn có
chút sợ người lạ cũng chậm chậm buông ra, nghe được người khác khen ngợi thê chủ của mình, Diệp Khê cao hứng khóe miệng cũng cong lên, chính là
vẫn không có trả lời, chỉ ừ ừ vài tiếng.

Trên mặt mọi người đều
cười vui vẻ, các nữ nhân nhiệt tình vô cùng, lưu loát cạo lông mổ bụng,
đem nội tạng moi ra rồi rửa, cắt thịt ra từng miếng, băm gừng tỏi lại
đem thớt gỗ băm vang lên thùng thùng, bọn nam tử đều bận việc giúp đỡ ở
trong phòng bếp. Trước hết chặt sườn nấu tỏa ra một hương thịt thật
thơm, mọi người ngửi thấy không nhịn được nuốt nước miếng, động tác dưới tay lại càng làm nhanh. Ớt xanh xào thịt lát, rau cần xào thịt băm, lá
tỏi xào thịt vụn, rất nhanh liền một mâm một mâm bưng lên bàn, chờ cuối
cùng một chén củ cải bí đao nấu sườn cũng ra nồi, tất cả đều hét to vui
vui mừng mừng tìm vị trí ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Diệp Khê cũng bị bọn nam tử lôi kéo ngồi vào một bàn, nhưng lại còn xoay xoay con mắt tìm
Tiêu Dực ở trong đám người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui