Thanh Dương Khê Ca

Diệp Khê mừng rỡ ngẩng đầu lên nhưng đã quên đem thu lại nụ cười, Tiêu Dực nghi hoặc: “Ngươi cười cái gì?”

Diệp Khê phản ứng rất nhanh: “Thê chủ không có không cần ta, ta cao hứng.”

Tiêu Dực không nghi ngờ có hắn, xoa đầu của hắn dịu dàng cười nói: “Đồ ngốc.”

Diệp Khê lại khịt khịt mũi, cọ cọ ở hõm vai của nàng mới ngồi thẳng xuống.
Đàm Chương Nguyệt nhìn thấy nước mắt thu vào thả ra tự nhiên của Diệp
Khê, có chút hoài nghi hắn vừa rồi có phải thật sự khóc hay không? Thấy
bộ dáng của Tiêu Dực giống đứa ngốc nghếch không hề sức phán đoán. Đàm
Chương Nguyệt lắc lắc đầu tặc lưỡi: “Tiêu Dực, nam nhân không thể cưng
chiều như thế được, cưng chiều một cái sẽ hất mũi lên mặt. Nếu là nhà
ta, rống hắn hai câu nhìn xem hắn còn dám dong dài?”

“Phải không? Ngươi muốn rống ai?” An Vụ lạnh nhạt cười đi từ bên ngoài vào, Đàm
Chương Nguyệt sửng sốt, lập tức làm một bộ mặt chân chó: “Tiểu Vụ, sao
ngươi lại đến đây?”

“Nếu như ta không đến, làm sao có thể nghe được có người nói muốn rống ta?”

Tiêu Dực và Diệp Khê đều vụng trộm cười, Tiêu Dực quăng cho Đàm Chương
Nguyệt một ánh mắt “Ngươi chết chắc rồi”. Diệp Khê còn lại là bận lấy
ghế cho An Vụ lấy ngồi. Đàm Chương Nguyệt còn đang đứng tấn, trên mặt là chân chó tươi cười đến cực điểm: “Tiểu Vụ, ngươi ngồi đi, ngươi nghe
lầm, ta làm sao có thể rống ngươi chứ, ta không phải thương ngươi nhất
sao Tiểu Vụ......”

“Hừ!” An Vụ trừng nàng, quay đầu chào hỏi với
Tiêu Dực, lại đem cái sọt nhỏ trên tay đưa cho Diệp Khê: “Diệp ca nhi,
hôm nay thu khoai lang, ta mang một ít sang cho ngươi.”

“A, thật
lớn đấy, ngày mai ta có thể làm cơm khoai lang cho thê chủ ăn.” Diệp Khê kéo y cùng ngồi xuống, lại thả vài củ vào trong đống lửa: “Nướng ra
nhất định sẽ rất ngọt, ta thật muốn ăn.”

An Vụ cười nói: “Miệng của Diệp ca nhi thật tốt, mọi người ai cũng thích ngươi.”

Diệp Khê có chút ngượng ngùng: “Ta mỗi ngày đều phải ăn thật nhiều.” Lại có
chút buồn rầu: “Như vậy mà thê chủ nói ta còn là gầy, ta rõ ràng đã mập
lên rất nhiều.”

An Vụ đánh giá hắn, so sánh với trước kia, thật
là mập lên một chút, bất quá dáng người của Diệp Khê vốn là bé bỏng, lần này tẩm bổ vào cũng ra hình dáng eo nhỏ thon thả. An Vụ cười nói: “Chỗ
nào mập? Bất quá vừa được dáng người bình thường mà thôi, ngươi gặp qua
phu lang của lão bản nhà trọ cuối phố trong thành chưa? Đó mới gọi là
mập.”

An Vụ nói phu lang của lão bản kia Diệp Khê tất nhiên là
gặp qua, nghĩ đến nam tử thân mình tròn vo kia, Diệp Khê liền lạnh run
một cái nho nhỏ: “Ta mới không cần mập thành như vậy.”

Nói chuyện mập ốm, khoai lang đã bốc mùi lên, Tiêu Dực hít hít mũi: “Tiểu Khê Nhi, khoai lang của ngươi có phải đã nướng chín rồi hay không?”

“Xác nhận đã chín.” Diệp Khê rút ra một củ đến bóp bóp, mềm mềm.

“Đã chín.” An Vụ giúp Diệp Khê dùng cây côn nhỏ đem đào khoai lang ra, kêu
hai nữ nhân kia: “Các ngươi nghỉ ngơi một chút, cùng nhau lại đây ăn
đi.”

Mấy người đang ăn khoai lang đùa giỡn, có người đứng cách một đoạn tường quay mặt vào trong gọi: “Tiêu tú tài.”

Tiêu Dực đi ra xem, là hai nữ tử đứng ở bên ngoài, một người trẻ tuổi còn
đeo một cái rổ lớn ở sau lưng, người lớn tuổi còn mang theo ấm và ly
trà, Tiêu Dực không hiểu: “Có chuyện gì không?”

Hai nữ tử đều có
chút thiếu tự nhiên, người trẻ tuổi nói: “Chúng ta là tới hỏi một chút,
ta... ta, có thể đi cùng các ngươi săn thú được hay không?” Có lẽ là lo
lắng các nàng sẽ không mang nàng theo, nàng có chút khẩn trương xoa xoa
tay: “Chúng ta ở dưới ruộng trở về nghe phụ thân ta nói, ban ngày ông ấy có đề cập chuyện này với phu lang nhà ngươi, cho nên ta và mẫu thân ta
liền đi tới hỏi... hỏi....”

Thì ra là mẫu nữ* Lí Tân à, Tiêu Dực
còn chưa có kịp xác nhận lại có phải Lí Tân hay không. Đàm Chương Nguyệt đã kêu lên: “Lí Tân, đứng ở ngoài cửa làm gì? Tiến vào đi.”

(*mẫu nữ: mẹ và con gái, phụ tử: cha và con trai.)

Mẫu nữ Lí Tân đẩy cửa lớn xiêu vẹo ra đi vào, Lí Tân đem cái giỏ trên lưng
buông xuống, Lí đại nương đem đồ bên trong hai túi lấy ra: “Trong nhà
cái gì cũng đều không có, mượn ít gạo và rau củ lại đây, Tân nhi nhà
chúng ta muốn đi theo các ngươi cùng săn thú. Tiêu tú tài, xem như nể
tình chúng ta là người ở cùng thôn, các ngươi liền mang theo Tân nhi
đi.”

Tiêu Dực sửng sốt một chút, không nghĩ tới các nàng lại đến
tặng lễ cho mình. Tiêu Dực cầm hai túi kia thả lại trong cái giỏ của các nàng: “Gạo và rau củ ta sẽ không cần, bất quá lên núi săn thú rất nguy
hiểm, Lí Tân, ngươi xác định muốn đi cùng chúng ta? Lí Tân, đại nương*,
các ngươi phải hiểu được, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ không phụ trách.”

(*Tiếng gọi người đàn bà có chồng.)

“Ta biết trên núi nguy hiểm, ta không sợ, ta cũng muốn làm cho trong nhà
khá giả lên.” Người trong thôn đều biết đến hai người các nàng bán con
mồi kiếm được thật nhiều tiền, nàng cũng muốn cải thiện cuộc sống trong
nhà, làm cho phụ mẫu và phu lang sống tốt hơn. Lí đại nương than một
tiếng, giống như hạ quyết tâm nói: “Tiêu tú tài, cho Tân nhi đi với
ngươi lên núi đi.”

Tiêu Dực nhìn Đàm Chương Nguyệt, Đàm Chương
Nguyệt hiểu ý: “Muốn cùng chúng ta đi cũng không phải không thể, nhưng
mà, trước đó nhìn xem có thích hợp hay không đã. Dù sao lên núi không
phải đi chơi, đó là cược nửa cái mạng, chúng ta cũng không dám tùy tiện
quyết định sai lầm liền mang theo các ngươi đi.”

Mẫu nữ Lí Tân có chút gấp gáp: “Vậy muốn như thế nào mới thích hợp?”

“Trừ ngươi ra, trong thôn còn có vài người cũng muốn đi.” Đàm Chương Nguyệt
đem tên mấy người kia nói với nàng: “Như vậy đi, ngươi đi nói với nhóm
nàng, buổi chiều ngày mai cùng nhau đi sang nhà ta, trước tiên ta dạy
các ngươi săn thú thế nào, học thật tốt mới có thể đi.”

Mẫu nữ Lí Tân lại lộ ra sắc mặt vui mừng, tuy là còn phải học cái gì đó, nhưng
cuối cùng là đồng ý rồi, chỉ cần học giỏi liền có thể đi theo. Lí đại
nương rót một ly trà, Lí Tân nhận không biết nên kính người nào, dù sao
săn thú là Tiêu Dực mang theo, người đồng ý muốn dạy nàng lại là Đàm
Chương Nguyệt. Cũng may Lí đại nương phản ứng mau, lập tức lại rót thêm
một chén. Lí Tân bưng trái một chén - phải một chén, đùng một tiếng quỳ
gối trước mặt hai người: “Mời hai vị sư phụ dùng trà.”

Tiêu Dực
há to miệng, dụi vào mắt vài cái cũng chưa phản ứng lại chuyện trước mắt là như thế nào, nhưng Đàm Chương Nguyệt lại cười hơ hớ đưa tay muốn
nhận, trong lúc còn chưa có đụng tới chén lại đưa tay lùi về nhìn Tiêu
Dực.

Tiêu Dực hoàn hồn, kéo Lí Tân đứng lên: “Không cần như vậy,
không cần như vậy, chúng ta cùng thôn, không nên như thế, ngươi mau đứng lên.”

Lí Tân cứng rắn, cứng rắn muốn quỳ xuống: “Sư phụ......”

Tiêu Dực lau mồ hôi: “Chuyện đó, Lí Tân, đừng gọi ta là sư phụ, mọi người
đều là tỷ muội, chúng ta cứ giống như trước đây là được.”

“Sao có thể như vậy, ta là đến học......”

Lí Tân còn muốn giải thích, Đàm Chương Nguyệt nói: “Lí Tân này, nghe Tiêu
Dực, giống như trước đây là được, ngươi nếu cảm thấy băn khoăn, tối nay
ngươi liền giúp nhà Tiêu Dực gánh đầy thùng nước là được.”

Vốn
chuyện nấu nước nấu cơm trong nhà như vậy phần lớn là nam nhân làm,
nhưng Tiêu Dực không muốn Diệp Khê vất vả, mỗi ngày đều là buổi tối gánh đầy thùng nước mới đi ngủ, đây là chuyện toàn thôn đều biết đến. Lí đại nương nói đồng ý: “Đi đi đi, Tân nhi, còn không mau đi gánh?”

“À, ta phải đi.”

“A? Không cần, không cần....” Tiêu Dực vội vàng xua tay chối từ, cô không
biết xấu hổ hay sao mà cho người ta giúp đỡ loại chuyện này? Nhưng Lí
Tân đã tự cầm thùng nước đặt ở dưới mái hiên đi ra ngoài.

* * *

Đàm Chương Nguyệt chọn người như thế nào Tiêu Dực cũng không quản, chính là buổi tối ngày hôm sau Đàm Chương Nguyệt dẫn theo năm nữ tử gồm Lí Tân
đi qua nhà Tiêu Dực lấy cung tiễn. Tiêu Dực đang giúp Diệp Khê cắt rau
cho gà ăn -- trước đó vài ngày rau củ đến mùa nên đều đã trưởng thành,
nhất thời không ăn hết, lá cây đều nhanh già đi, đành phải lấy đến cho
gà ăn.

Tiêu Dực đang cắt rau, chợt nghe Đàm Chương Nguyệt phát
biểu bàn bạc cùng mấy nữ tử kia: “Cung tiễn này là bán lấy tiền, hai
lượng bạc một bộ, phối hợp với mười cây tên gỗ. Bất quá Tiêu Dực nói,
chúng ta là người cùng thôn, ta kiếm tiền kiếm người bên ngoài là được
rồi, không kiếm người cùng thôn, cho nên tên này các ngươi đưa tiền vốn
và vất vả phí cho là được rồi. Ta cân nhắc, tên này tiền vốn tính ra
cũng không nhiều, nhưng làm thành rất vất vả không dễ dàng, phí vất vả
này tính không được nha, không bằng chờ các ngươi săn được con mồi, mỗi
người cho chúng ta năm con gà, dùng để đổi cung tiễn này, như thế nào?”

Năm nữ tử kia tự nhiên là gật đầu đồng ý, Tiêu Dực cũng không phản đối, tuy rằng cô vẫn chưa nói qua như vậy. Đàm Chương Nguyệt lại nói: “Tiêu Dực, ta nói với các nàng, các nàng mỗi người gánh nước cho nhà ngươi năm
ngày, xem như học phí bái sư.”

“A....” Tiêu Dực thở nhẹ, Đàm
Chương Nguyệt lại mở miệng cản trở nàng muốn nói gì đó: “Có phải chính
thức bái sư hay không là một chuyện, nhưng tiền sư phụ đều phải thu,
ngươi xem như nể tình người ở cùng thôn không thu, các nàng cũng sẽ băn
khoăn, liền chọn gánh nước để biểu đạt tâm ý.”

Mấy nữ tử kia cũng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu tú tài, ngươi đừng tiếp tục từ chối nữa.”

Tiêu Dực gật đầu đồng ý, thầm nghĩ: 'Đàm Chương Nguyệt này, rõ ràng thêm
nhiều người cùng đi lên núi đối chúng ta cũng không phải có ưu việt,
ngươi lại cố tình làm giống như là cho người ta nhiều ân huệ. Tại sao
trước kia ta không phát hiện ngươi thật sự cũng rất gian trá như vậy
chứ?'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui