Thanh Dương Khê Ca

Diệp Khê đi ra ruộng
hái được một rổ thức ăn to về, trước đem dưa leo và rau trộn rửa sạch,
lại đem rau xanh cải trắng lấy đến ngắt bỏ lá già. Phần non dùng để nấu
ăn, lá già để băm cho gà ăn, thê chủ không thích ăn lá già. Diệp Khê lấy tấm ván gỗ dùng để băm thức ăn cho gà bắt đầu băm, băm hỗn hợp cỏ rau
dại ven đường trước kia hái cho gà ăn cùng lá già.

Thức ăn của gà còn chưa băm xong, phu lang nhà cách vách đã ghé vào bên tường kêu hắn: “Diệp ca nhi, ngươi còn không mau đi xem, nghe nói người lên núi săn
thú đã trở lại, chỉ sợ là gặp sói nên tất cả đều bị thương!”

Gặp
được sói! Diệp Khê nghe trong lòng lộp bộp một chút, không nói hai lời
liền bỏ lại dao to trong tay chạy ra cửa. Diệp Khê nắm làn váy lên chạy
đến đầu thôn, rất xa liền nghe thấy tiếng rất nhiều người nói chuyện,
lại nghe không rõ đang nói cái gì.

Chuyển qua một ngôi nhà, Diệp Khê đụng phải An Vũ cũng đang chạy đến: “An ca ca.”

“Các nàng làm sao vậy?”

“Ta cũng không biết.”

Hai người cùng nhau chạy đến đầu thôn, An Vụ cao hơn Diệp Khê một cái đầu,
thân mình cũng tốt hơn hắn, chạy vài bước đã bỏ lên phía trước. Diệp Khê theo sát ở phía sau, lại chuyển qua một khúc rẽ liền thấy đầu thôn bên
kia có một đám người vây quanh, chỉ trỏ nói xong cái gì.

Diệp Khê tiến lên tách mọi người ra chen vào bên trong, phía sau đã có người kéo hắn lại: “Tiểu Khê Nhi.”

Diệp Khê quay đầu thấy rõ người kéo, đầu bổ nhào vào trong lòng nàng, giọng nói nghẹn ngào: “Thê chủ.”

“Khê Nhi đừng lo lắng, ta không sao.”

Một bàn tay của Tiêu Dực ôm lấy Diệp Khê bước lui sang một bên, Diệp Khê
thấy nàng mặt xám mày tro, trên mặt có mấy vết trầy, tóc cũng xõa ra,
quần áo cũng rách, máu đầy người. Diệp Khê khóc lên ô.. ô…, run rẩy đưa
tay muốn chạm vào miệng vết thương của nàng nhưng lại sợ làm nàng đau:
“Thê chủ, bọn họ nói các ngài gặp được sói....”

“Không có, không
có, không gặp được sói, Khê Nhi yên tâm, vết thương này là do lúc săn
heo rừng bị nhánh cây quẹt trúng, máu là của heo rừng chứ không phải của ta, ta không sao.”

Diệp Khê hít hít mũi lại đi vòng quanh nàng
hai vòng, Tiêu Dực chỉ vào mặt mình: “Ngươi xem, sắc mặt của ta thật sự
tốt, không có đổ máu nhiều, đúng không?”

Diệp Khê nhìn chằm chằm
nàng thật cẩn thận, thấy nàng giống như không lừa mình mới an tâm một
chút. Mấy người bên kia đã bắt đầu kể lại chuyện đã tấn công giết heo
rừng, chung quanh nghe được vừa kinh ngạc vừa cảm thán. Vài nhân vật
chính trong lòng đắc ý, trên mặt còn một bộ biểu cảm: ‘Đây không có gì’. Tiêu Dực cười ha ha vài tiếng, cô lại một lần nữa thấy được người có
cái đuôi vểnh lên trời.

“Khê Nhi, chúng ta về nhà đi.” Để cho các nàng ở chỗ này khoe khoang, cô trước hết về nhà thì tốt hơn. Diệp Khê
gật gật đầu, thuận theo giúp đỡ nàng về nhà.

Vừa đến nhà, Diệp
Khê liền vội vàng đi cởi quần áo của Tiêu Dực. Tiêu Dực trêu hắn: “Tiểu
Khê Nhi, ngươi có biết quần áo của thê chủ là không thể tùy tiện cởi hay không?”

Diệp Khê lại bắt đầu hít mũi: “Thê chủ còn gạt ta nói không bị thương.”

“À.” Tiêu Dực nhìn nhìn miệng vết thương trên cánh tay: “Là nhánh cây quẹt
trúng, không sao.” Cô coi như là có vẻ linh hoạt, té ngã chút, trừ bỏ bị heo rừng đạp trúng còn lại chỉ là trầy xước nhỏ.

“Đều đổ máu,
còn nói không sao.” Người hít hít mũi lấy thuốc mỡ lại cẩn thận thay
nàng thoa thuốc lên một lần. Tiêu Dực thấy hắn như thế chỉ cảm thấy
trong lòng lại bắt đầu mềm mại, bởi vì một chút vết thương nhỏ liền
khóc. Tiểu Khê Nhi của cô là chân chính trong lòng thương cô đây.

Tiêu Dực ôm hắn vào trong ngực, hôn hôn khóe mắt của hắn, nhỏ giọng nói:
“Khê Nhi đừng khóc, thật sự không có gì, ngươi biết ta có công phu, ta
cái gì cũng không sợ, hử?”

Diệp Khê hơi hơi quay đầu, hiển nhiên
không quá tin tưởng lời nàng nói, nhưng vẫn không phản bác, chỉ nhỏ
giọng nói: “Vậy ngài nói cho ta, còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
Tiêu Dực vừa định nói không có bị thương chỗ khác, Diệp Khê lại nói:
“Thê chủ, hẳn là đối với ta......” Diệp Khê suy nghĩ một chút, nhớ tới
cái từ mình muốn nói: “Đối xử thẳng thắn thành khẩn.”

Hơi hơi thở dài, Tiểu Khê Nhi nhà cô thế nào đột nhiên thông minh lên như vậy? Được rồi, thông minh là chuyện tốt, Tiêu Dực an ủi chính mình, thẳng thắn
thành khẩn liền thẳng thắn thành khẩn vậy, dứt khoát cởi quần áo nằm ở
trên giường: “Trên lưng bị đụng đến, Khê Nhi nấu ít nước nóng dùng khăn
vải chườm cho ta một chút.”

Diệp Khê vừa nhìn thấy trên lưng của
nàng một đốm xanh, một đốm tím, nước mắt lại rơi lột độp: “Còn nói là bị đụng đến, rõ ràng chính là vết thương do heo đạp.”

Hở.... “Ngươi làm sao mà biết vậy?”

“Đều có dấu móng chân.”

“Ngươi có biết móng chân lớn trông thế nào sao?”

“Lần trước Đàm tiểu thư thành thân, thê chủ săn heo rừng trở về, ta đã thấy móng chân.”

“Ưm.... Khê Nhi đừng lo lắng, dùng nước nóng chườm chườm thì tốt rồi.”

Diệp Khê hít hít mũi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau bưng một chậu nước nóng
tiến vào, vẫn là hít hít mũi. Diệp Khê đem khăn vải thả vào trong bồn
vắt vắt, Tiêu Dực nói: “Khê Nhi, cẩn thận nóng phỏng tay.”

“Sẽ
không.” Nước chỉ ấm ấm, cũng không có nóng tới phỏng tay, hắn không nấu
nước thật sôi, hắn cũng sợ làm thê phỏng. Làm như thế vài lần, tiếng
Diệp Khê hít mũi càng ngày càng vang.

“Khê Nhi.” Tiêu Dực nghiêng đầu kêu hắn.

“Thê chủ, có phải rất đau hay không?”

“Không đau, Khê Nhi đừng khóc mà.”

Tiêu Dực không khuyên thì tốt, vừa khuyên một câu nước mắt của Diệp Khê càng rơi nhanh hơn, tuôn trào khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Thê chủ, về
sau không đi săn thú được không?”

“Không có việc gì, ngươi xem
chúng ta không phải đều đã trở lại thật tốt sao? Khê Nhi đừng lo lắng,
ta cam đoan sẽ cùng ngươi sống đến già.”

“Khê Nhi sợ......” Diệp Khê khóc thút thít.

Tiêu Dực xoay người ngồi dậy dùng một bàn tay không bị thương lau nước mắt
cho hắn, thấy sắc mặt của Diệp Khê bỗng đỏ lên, Tiêu Dực không hiểu:
“Khê Nhi....” Lời còn chưa dứt Diệp Khê liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa. Tiêu Dực càng thêm không hiểu, đây là làm sao vậy? Tiếp theo trong nháy mắt chính cô cũng từ nét mặt già nua trở thành đỏ, trời ạ, cô
không có mặc quần áo, thế này mới thật là “Đối xử thẳng thắn thành khẩn” nha! -- một mảnh nội khố* cũng không giữ lại!

(*nội khố = quần lót.)

Diệp Khê chạy ra bếp ngoài trời, đỏ mặt, thở phì phò.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân mình nữ nhân. Trước đó thấy phía sau lưng của thê chủ cũng đã làm cho hắn mặt đỏ tim đập, chính là lại đau
lòng nàng bị thương liền cố nhịn không thẹn thùng, không nghĩ nàng thế
nhưng lại đột nhiên ngồi dậy, hắn thấy được phía trước của thê chủ....
Ưm, hắn đang nghĩ cái gì vậy. Diệp Khê chạy nhanh rửa mặt, trên mặt càng trở nên khô nóng.

Diệp Khê xấu hổ đến ngượng ngùng lại vào nhà,
lấy chút nước lạnh vỗ vỗ lên mặt mình liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Lửa vừa mới nhóm lên, gạo còn chưa bỏ vào nồi, kẻ đầu sỏ làm cho hắn mặt đỏ tim đập chạy trối chết lại lắc lư đi ra. Diệp Khê xoay lưng về phía
nàng làm bộ như không phát hiện, nàng lại mỉm cười đi đến bên cạnh hắn:
“Khê Nhi.” Tiêu Dực giơ tay áo của mình lên: “Ngươi xem, quần áo của ta
đều rách.”

“...Ừ.” Diệp Khê cúi đầu lên tiếng, cảm giác nàng lại
nhích đến gần một chút nữa, hắn không được thoải mái liền di chuyển một
bước sang bên cạnh.

Tiêu Dực cười thầm, cô vốn là thật sự thẹn
thùng, nhưng mà thấy hắn còn thẹn thùng hơn cô. Cô ngược lại không thẹn
thùng, da mặt người, quả nhiên phải qua rèn luyện mới có được độ dày
này. Tiêu Dực nhìn thấy lỗ tai hắn hồng hồng - mặt hồng hồng, trong thân thể không thể kiềm chế liền sản sinh ra một loại xúc động. Trên mặt của Tiểu Khê Nhi vốn làn da có chút thô ráp khi nào thì trở nên tinh tế như vậy? Còn có khuôn mặt nhỏ nhắn kia vốn vàng như nến, khi nào thì trở
nên trắng hồng như vậy? Đặc biệt lúc này đỏ mặt, lại giống như quả táo
chín đỏ làm cho người ta nhìn liền không nhịn được muốn cắn một miếng.
Tiêu Dực nghĩ trong lòng, cổ liền thật sự vươn đến trên mặt Diệp Khê, ừ
ừ, Tiểu Khê Nhi thoa cái gì, thế nào lại thơm ngào ngạt....

Diệp
Khê còn đang âm thầm thẹn thùng, thê chủ đột nhiên đến gần như vậy một
chiêu quả thật dọa hắn. Diệp Khê khẽ kêu nhảy dựng liền đạp lên chân
Tiêu Dực ở sau lưng. Diệp Khê lại bật một cái, nháy mắt liền di chuyển
cách xa Tiêu Dực một cánh tay.

“Thê… thê chủ… ta...” Diệp Khê
muốn nói hắn không phải cố ý không cho thê chủ hôn hắn, hắn chính là…
chính là bị nàng đột nhiên hôn mặt hắn nên mới bị dọa, nhưng chuyện này
làm cho hắn nói như thế nào? Một câu trước hắn ngượng ngùng nói ra, sau
một câu, chỉ sợ nói tiếp thê chủ sẽ tức giận.

Tiêu Dực bị đạp một cái cũng thanh tỉnh lại, trời ạ, cô vừa rồi muốn làm gì? Tiểu Khê Nhi
mới mười sáu tuổi à, còn chưa đến mười bảy tuổi, cô như thế nào có thể
xuống tay hạ độc người bạn nhỏ này chứ? Thật tốt, thật tốt, không có gây ra sai lầm lớn gì. Tiêu Dực có chút xấu hổ, lại không biết như thế nào
xin lỗi mới tốt, đành phải dựa vào chân mà nói chuyện: “Tiểu Khê Nhi,
ngươi là cố ý đạp chân của ta phải không?”

“Không… không
phải....” Thê chủ tức giận sao? Diệp Khê cuống quít xin lỗi, khẩn trương ngẩng đầu lại phát hiện mặt mũi nàng tràn đầy vui vẻ. Diệp Khê nghiêng
đầu, nhỏ giọng giận dữ với nàng: “Ai bảo ngài khi dễ ta.” Vừa dứt lời
cầm lấy rau xanh bên cạnh đi đến thùng nước bên kia rửa, còn đưa lưng về phía nàng.

Tiêu Dực chớp mắt mấy cái, khóe môi nhếch lên trên,
khi dễ à...... Một từ tốt đẹp cỡ nào, ừ ừ, không biết làn da trên người
Tiểu Khê Nhi có phải cũng giống như trên mặt hắn hay không? Hơn hai
tháng này, mông lại thật tròn ra, cũng không biết xúc cảm như thế nào
nha, a a bóp, tinh thần cô dập dờn.... Hở, không được, cô lại đang nghĩ
cái gì. Tiêu Dực gõ lên trên đầu của mình một cái, hắn mới mười sáu
tuổi, mười sáu tuổi, mười sáu tuổi...... Vẫn là người vị thành niên nha! Ta khinh, Tiểu Khê Nhi, ngươi có thể nhanh lớn lên được không? Tốt nhất ngày mai liền hai mươi tuổi, hở, đây cũng không thực tế, làm gì có
người lớn nhanh như vậy. Nhưng Tiểu Khê Nhi được hai mươi tuổi còn phải
chờ thêm hơn ba năm nữa, nữ nhân nơi này ham muốn mạnh như vậy, hơn ba
năm cô thế nào cũng làm cho mình nghẹn chết. Nếu không thì chờ đến mười
chín? Nếu không đợi đến mười tám tuổi cũng được, mười tám tuổi chính là
người trưởng thành rồi.

Kỳ thật, nam tử nơi này mười bốn tuổi
liền cập kê, xem như người trưởng thành. Nhưng Tiêu Dực vẫn cảm thấy
không đủ mười tám tuổi đều là tiểu hài tử, không qua được cửa ải này
trong lòng cô.

Mở nồi nước ra, Tiêu Dực đem gạo đã vo sạch một
bên bỏ vào trong nồi. Diệp Khê đã rửa sạch rau đi lại nhận cái muỗng
trong tay Tiêu Dực nhẹ nhàng khuấy gạo trong nồi, vẫn còn đỏ mặt cúi
đầu. Tiêu Dực từ phía sau ôm lấy hắn, cằm đặt ở trên vai hắn: “Khê Nhi,
ngươi thoa cái gì? Thơm quá.” Tiêu Dực hung hăng mà ngửi, không ăn được
thịt, thì có thể ngửi ngửi mùi thịt chứ.

Diệp Khê bị nàng phun ra hơi nóng làm ngứa cổ, rụt lui, nhỏ giọng trả lời: “Không thoa cái gì.”

Tiêu Dực tất nhiên là biết mình trong lúc vô tình làm chuyện tốt gì, thấy
hắn lui cổ liền cười nói: “Khê Nhi sợ nhột?” Vừa nói một bên tay còn
chạm vào dưới nách của hắn.

“Thê… thê chủ!” Diệp Khê nhéo vài
cái, bất đắc dĩ bị nàng ôm chặt, đành phải nghiêng đầu trừng nàng: “Thê
chủ đừng nháo, chờ tí hạt gạo lại dính vào nồi.”

Tiêu Dực cười xấu xa gãi hắn nhột: “Ngươi đều nói phải đợi hạ nước mới dính, nói ngược lại bây giờ còn chưa có dính.”

“Đừng… ha ha…đừng nháo… ha ha.......” Diệp Khê bị gãi cười ha ha không ngừng,
bất đắc dĩ bị Tiêu Dực ôm lấy tránh thế nào cũng không thoát ra, chỉ
đành phải ở trong lòng nàng xoay thành một con tôm. Nháo một cái như
vậy, Diệp Khê liền tạm thời đã quên chuyện lúc trước vì sao lại mặt đỏ,
chính là đáy nồi hạt gạo thật đúng là dính lại. Diệp Khê nhanh chóng đem gạo nửa chín mang đi ra dùng cái xửng hấp lên, trong cơm vẫn còn có mùi khét nhàn nhạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui