Đều nói ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình. Mặc dù trong nhà mình không có tráng lệ như Hoàng cung, cũng không có một đám cung thị chờ hầu hạ mình. Nhưng Diệp Khê vẫn là rất muốn về nhà -- nơi đó là ngôi nhà hắn và thê chủ cùng nhau cố gắng kiếm tiền xây lên, là nơi bắt đầu hạnh phúc của hắn, hắn đương nhiên nhớ.
Bởi vậy xe ngựa càng đến gần thôn Thanh Dương thì Diệp Khê lại càng hưng phấn, thường xuyên xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài: “Tiên tử ca ca, chúng ta sắp đến nhà rồi.”
“Tốt lắm tốt lắm.” Phượng Nhược Liễu kéo rèm cửa sổ xuống kéo hắn trở về: “Bên ngoài lạnh lẽo, coi chừng Lục nhi bị cảm lạnh.”
“Sẽ không, nó được bao thật kín rồi.” Diệp Khê kéo kéo cái khăn lót cho Tiêu Lục làm cho nó càng kín. Kéo xong rồi cười nói: “Trước kia thân mình ta không tốt, thê chủ nói phải chăm sóc tốt thân mình thì sinh cục cưng ra mới khỏe mạnh. Ta thật nghe lời mà chăm sóc tốt cho thân mình nên bây giờ Lục nhi thật sự rất khỏe mạnh đó.”
“Bây giờ đệ cũng phải chú ý thân mình mới có thể chăm sóc tốt cho Lục nhi.” Phượng Nhược Liễu cười nhắc nhở hắn, trong lòng cũng tuyệt đối không lo lắng, nhìn Diệp Khê mặc quần áo trên người còn dày hơn Hoàng tử này là hắn đây muốn lạnh cũng khó. Hai người đang nói chuyện thì chỉ nghe bên ngoài có người vui vẻ nói: “Thôn trưởng? Ngài đã trở lại rồi hả?”
“A! Đến thôn Thanh Dương rồi!” Diệp Khê hưng phấn mà xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là đến rồi, các nàng đã đến cửa thôn.
Bên ngoài Tiêu Dực đã vui tươi hớn hở nói chuyện với những người đi tới đón: “Đúng, chúng ta đã trở lại, đại tỷ muốn đi ra ruộng hả?”
“Đúng vậy, ai, thôn trưởng đã trở lại, mọi người mau tới đây!” Đại tỷ mở to cổ họng gọi to, chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều người tới, đều bắt đầu chào hỏi Tiêu Dực. Đầu Diệp Khê đã duỗi thẳng ra ngoài của sổ xe nhìn, Phượng Nhược Liễu nhíu mày nói: “Diệp Khê, Tiêu Dực là thôn trưởng?”
“Đúng vậy.” Diệp Khê trả lời, cũng bắt đầu nghe được mấy nam nhân nói chuyện với nhau. Bên ngoài Tiêu Dực đang giới thiệu Mặc cho mọi người biết: “Đây là đường muội bà con xa của ta, gọi là Tiêu Mặc, đến đây tìm ta muốn học săn thú.”
Thôn dân Giáp: “A, là biểu muội của thôn trưởng hả? Biểu tỷ của ngươi săn thú rất lợi hại, ngươi phải cố gắng học cho tốt nha.”
Thôn dân Ất: “Đúng vậy đúng vậy, săn thú có thể kiếm tiền, ngươi phải cố gắng học cho tốt đó. Ai, thôn trưởng, ngài không phải lên kinh đi làm Phò mã sao? Sao lại trở lại thế?”
Thôn dân Bính: “Thôn trưởng, dáng vẻ của Hoàng tử kia có đẹp không? Sao ngài lại tự trở về thế? Chắc không phải là Hàng tử kia xấu dọa ngài trở về chứ?”
Thôn dân Đại: “Làm sao có thể chứ, Hoàng tử đó là người trong cung, làm sao có thể xấu chứ? Nói chuyện lung tung sẽ bị chặt đầu đó, đúng không thôn trưởng?”
Thôn dân N: “Hoàng tử đó là gả cho thôn trưởng, các ngươi kích động cái gì chứ? Nhưng thật ra thôn trưởng nè, đường muội của ngài cũng thật tuấn tú! Mặc muội tử, ngươi đã cưới phu chưa? Tiểu đệ nhà ta diện mạo xuất chúng, làm việc nhà cũng tốt, còn chưa có hôn phối đâu, ngày khác đến nhà ta ngồi chơi đi?”
Thôn dân N1: “Vẫn là đi nhà của ta đi, nhà ta có ba tiểu đệ, người người đều như nước trong veo......”
Mọi người tâm sự nói đùa, nói xong lại chuyển đề tài lên trên người Mặc. Mặc đáng thương thân là ảnh vệ từ nhỏ sinh hoạt trong chỗ tối không có nói được mấy câu với người khác, nhất thời lại có chút chống đỡ không được những thôn dân nhiệt tình này, thì thào vài lần đều bị tiếng của những thôn dân chèn ép, đành phải dùng ánh mắt cầu Tiêu Dực cứu.
Tiêu Dực nhận được tín hiệu từ Mặc, cười cười rốt cục lại mở miệng: “Đường muội của ta cái gì cũng tốt, có thể chịu khổ, sẽ thương người, chính là từ nhỏ không thích nói chuyện sẽ không cười. diendan.com Nam nhi người khác vừa thấy nàng đã sợ, làm sao cưới được phu chứ! Cảm tạ mọi người đã quan tâm, đường cô cô của ta rất lo lắng cho hôn sự của nàng. Nếu là trong thôn chúng ta có nam nhi nào nguyện ý gả cho nàng thì đường cô cô của ta còn không biết vui mừng bao nhiêu đây. Ngày mai để cho bọn họ đến nhà ta chơi, nói không chừng chuyện này sẽ thành......”
'Nữ nhân này đang nói chuyện gì thế? Không giúp nàng thì thôi lại còn bỏ đá xuống giếng nữa?' Nghe nàng ta càng nói càng không có yên lòng, gương mặt của Mặc đều nhăn thành chữ ngang. 'Nữ nhân này cũng có thể nói bậy như vậy ư, cái gì đường muội rồi đường cô cô, bịa chuyện như thật vậy, chắc không phải là đầu bị hư rồi chứ?'
Trong xe, Phượng Nhược Liễu cũng ngồi không yên, 'Tiêu Dực chết tiệt lại dám làm mai cho nữ nhân của hắn hả?' Phượng Nhược Liễu lấy mạng che lên mặt rồi xốc rèm cửa lên đi ra: “Thê chủ.”
Một tiếng ‘thê chủ’ nói ra thật dịu dàng, tất cả tiếng chung quanh đều im lặng, mỹ nhân chính là mỹ nhân, lời nói đến khí chất kia, một tay một chân kia nhấc lên đều xinh đẹp, cho dù che mặt cũng làm cho những nông dân này kinh ngạc trước nhan sắc đến im lặng -- đời này còn chưa có gặp qua nam nhân nào xinh đẹp như vậy đâu, Diệp Lan - Diệp gia kia tính cái gì? So với người này quả thật là khác nhau một trời một vực, người ta là mây, Diệp Lan là bùn, còn là bùn nhão đen thui.
“Thê chủ, về đến nhà rồi hả?” Mắt phượng nhìn về phía Tiêu Dực, giọng nói vẫn là dịu dàng, chỉ có Tiêu Dực cảm nhận được từ trong mắt của hắn bắn ra một đống đao.
“Đúng vậy.” Tiêu Dực dùng sức khống chế để cho mình không cười lớn, cố gắng cười đến ôn hòa thâm tình: “Những người này chính là thôn dân của thôn Thanh Dương chúng ta, các vị tỷ muội, vị này chính là phu lang mới cưới của ta, Tam Hoàng tử.”
“Hả? Hoàng tử?” Thôn dân thoáng như tan mộng, vội vàng quỳ xuống hành lễ nói: “Bọn thảo dân bái kiến Tam Hoàng tử.”
“Các vị hương thân hãy bình thân, ta đã gả cho Tiêu Dực, lại theo nàng đến về thôn. Sau này ta cũng sẽ không là Hoàng tử trong cung nữa, chỉ là phu lang nhà bình thường ở trong thôn Thanh Dương này thôi. Về sau mọi người gọi ta một tiếng Tam công tử là được, gặp mặt cũng cũng không cần hành lễ nữa.”
Hoàng tử thân thiết như vậy thôn dân là lần đầu tiên gặp được, lập tức đều nói Tam công tử thật sự là bình dị gần gũi, thôn trưởng cưới được phu lang tốt… vv…. Phượng Nhược Liễu quay đầu thấy Diệp Khêmột tay ôm Tiêu Lục một tay vén rèm nhìn thì cười nói: “Thê chủ, Diệp đệ đệ và tiểu Lục nhi cũng không thể ngốc ở bên ngoài lâu, không bằng về nhà trước đi, dàn xếp xong thì ngài cùng các hương thân ôn chuyện sau có được không?”
“Được, Hoàng tử lên xe ngựa trước đi, còn một đoạn đường ngắn nữa là đến nhà rồi, một chút nữa là đến.” Tiêu Dực giúp đỡ Phượng Nhược Liễu lên xe ngựa, lại nói với mọi người: “Diệp Khê nhà ta sinh nhi tử. Mặc dù đã đầy tháng nhưng tiệc đầy tháng này vẫn còn chưa có làm. Hôm nay cho ta chút thời gian dàn xếp, ngày mai mọi người đều tới nhà ta ăn tiệc đầy tháng con ta có được không?”
Làm tiệc đầy tháng cho nữ nhi là chuyện bình thường, nhưng làm tiệc đầy tháng cho nhi tử không nhiều. Thôn dân nghe nàng nói muốn làm tiệc rượu cho nhi tử thì đều biết đứa nhỏ này ở trong lòng Tiêu Dực địa vị không thấp, cũng vì Diệp Khê nhẹ nhàng thở ra. Khó có được thôn trưởng có tình nư vậy, cưới Hoàng tử nhưng vẫn còn coi trọng phu lang nguyên phối này như thế, còn làm tiệc rượu cho nhi tử hắn sinh. Bất quá là nữ nhi hay là nhi tử không quan trọng, quan trọng là thôn trưởng hào khí. Các nàng lại thêm náo nhiệt một hồi, lúc này còn có nhiệt tâm nói: “Thôn trưởng, bọn ta đi mua thức ăn và chuẩn bị rượu cho ngài, gần đây trời lạnh không có chuyện gì làm. Trước đó vài ngày trong nhà ta mua xe kéo, vừa vặn lấy ra kéo rượu.”
“Được, vậy thì làm phiền mấy tỷ vậy.” Tiêu Dực lúc này móc ra một bao bạc cho các nàng: “Thuận tiện mua thêm một con heo về, cái khác mọi người xem xem muốn ăn cái gì thì cùng nhau mua về, tiền không đủ thì tỷ tỷ cứ ứng trước, trở về ta sẽ trả lại.”
“Không sao không sao, bất quá, thôn trưởng, thật sự muốn mua một con heo hả?” Chỉ là làm tiệc đầy tháng cho nhi tử có cần thiết mua một con heo không?
“Đúng, một con heo, tiệc đầy tháng của nhi tử ta cũng không thể qua loa.” Nếu không phải nơi này súc vật thiếu thốn, cô còn muốn mua gà vịt cá đều phải đầy đủ hết đấy.
“Được, một con, ta trước tiên đi nói một tiếng với Lí đồ phụ.” Thôn phụ kia lấy tiền cất vào rồi nói với những người khác: “Hi, mọi người nên làm gì thì làm đi, ngày mai kêu nam nhân nhà mình đều đến nhà thôn trưởng hỗ trợ, rửa rau nấu cơm đều cần không ít người đâu.”
“A, ta nên bảo con ta trang điểm xinh đẹp một chút.”
“Ta cũng phải nói cho tiểu đệ ta thoa nhiều son một chút.”
Mọi người lại vô cùng náo nhiệt tản ra, Mặc cau mày còn Tiêu Dực cười lớn vội vàng lên xe ngựa đi về nhà. Trong xe ngựa, Phượng Nhược Liễu nghiến răng nghiến lợi. Ngày mai nếu như Mặc dám liếc mắt nhìn những nam tử kia một cái hắn sẽ móc mắt của nàng ra! Chỉ có DiệpKhê không rõ chân tướng nói: “Tiên tử ca ca? Mặt của ca làm sao vậy? Là đau răng hả?”
“Không có.” Phượng Nhược Liễu khôi phục vẻ mặt, loại chuyện này hắn đương nhiên không có khả năng nói với Diệp Khê, không phải không thể nói cho Diệp Khê biết chuyện của hắn và Mặc. demcodon-ddlqd Chẳng qua mình là một mĩ nam, hắn sẽ không thừa nhận hắn lo lắng không mê hoặc được người mình yêu. Thấy vẻ mặt của Diệp Khêcòn đang nghi ngờ nhìn hắn, Phượng Nhược Liễu dường như không có việc gì nên nói sang chuyện khác: “Diệp Khê, trong nhà có mấy cái sân vậy?”
“Hai cái.”
Hai cái? Hơi ít, bất quá cũng đủ rồi, Diệp Khê và Tiêu Dực ở một cái sân, hắn và Mặc ở một cái sân vừa đủ. Trong lòng Phượng Nhược Liễu tính toán, vừa khéo xe ngựa dừng lại thì Diệp Khê cao hứng nói: “Tiên tử ca ca, chúng ta đã về đến nhà rồi.”
“Khê Nhi, về đến nhà rồi.” Màn xe bị nhấc lên, Tiêu Dực lấy giày trong rương nhỏ ra mang vào cho hắn rồi cùng ôm hai phụ tử hắn xuống xe. Chân Diệp Khê vừa chạm xuống đất thì khẩn trương chạy vào nhà, Tiêu Dực bất đắc dĩ mà kêu hắn: “Khê Nhi, chàng đi chậm một chút, chàng còn đang ôm cục cưng đó.”
“Đã biết.” Diệp Khê lấy ra chìa khóa ở trên cổ mở cửa lớn, đẩy cửa ra thì vội vàng sải bước đi vào, còn một bên quay đầu kêu Phượng Nhược Liễu: “Tiên tử ca ca, ca nhanh một chút, ca nhanh một chút.”
“Đến đây đến đây.” Phượng Nhược Liễu đi theo hắn vào cửa, tuy là cái sân vô cùng đơn giản nhưng nhìn thấy đều là làm cho người ta thích. Phượng Nhược Liễu cũng không nhịn được khóe miệng nhếch lên, xem ra ở nơi này hẳn là sẽ rất thoải mái.
“Tiên tử ca ca, đến đây, ta dẫn ca đi xem nhà của chúng ta.” Diệp Khêgiống như hiến vật quý mà dẫn dắt Phượng Nhược Liễu xem khắp nhà, nhìn xem nơi này rồi nhìn xem cái kia, chờ sau khi xem xong một vòng trở về thì Tiêu Dực và Mặc đã mang hành lý không nhiều lắm đều chuyển vào trong.
Chuyển đồ là loại việc nặng tất nhiên là không cần Diệp Khê động tay. Diệp Khê vẫn vui vẻ mà lôi kéo Phượng Nhược Liễu nói chuyện: “Tiên tử ca ca, nhà của ta có đẹp không? Ca cảm thấy có tính nơi đây là một ngôi nhà đẹp hay không?”
“Rất xinh đẹp, ta rất thích nơi này.” Phượng Nhược Liễu thật tình nói, chính là còn có một chuyện làm cho hắn có chút khó nói: “Đệ không phải nói có hai cái sân sao?”
“Đúng là hai cái sân, sân trước và sân sau, sân sau chính là nơi vừa rồi ta mang ca đi xem có hồ cá và chuồng gà đó.”
“......” Phượng Nhược Liễu hoàn toàn không biết nói gì -- Diệp Khê, đệ thật ác, ta đường đường là Tam Hoàng tử lần đầu tiên bị người làm cho nghẹn nói không thành lời đó!