Hai đứa bé ngồi ở trên giường, trong tay Đàm Hân cầm một cây ma hoa đường dính đầy nước miếng của mình đưa cho Tiêu Lục, một mặt lấy lòng: “Ăn, ăn.”
Tiêu Lục ngồi ngay ngắn, trong tay nhỏ cũng cầm một cây ma hoa đường nhìn nhìn Đàm Hân. Tiêu Lục kiên định từ chối cây kẹo dính đầy nước miếng kia, chuyển ánh mắt về một cây trong tay của mình. Nâng tay nhỏ bé lên đút cây ma hoa đường vào trong miệng táp táp rồi lấy ra nhìn, lại bỏ vào táp -- nó còn chưa có mọc răng nên không thể cắn được.
Thấy Tiêu Lục không để ý tới mình thì Đàm Hân cũng đút cây ma hoa đường trong tay vào trong miệng ngậm ngậm, dùng hai cái răng thỏ nho nhỏ cắn cắn, đáng tiếc ma hoa đường thật sự rất cứng, nó cũng cắn không được. Cũng may ngậm rồi ngậm coi như là đỡ thèm, Đàm Hân ngậm một lát, lại đưa ma hoa đường dính đầy nước miếng cho Tiêu Lục bên cạnh: “Ăn, ăn.”
“Hân nhi thật ngoan, còn biết chăm sóc đệ đệ.” Diệp Khê sờ sờ đầu nó: “Hân nhi tự mình ăn đi, đệ đệ cũng có.”
An đại thúc thấy thế thì cười: “Thật sự giống như mẫu thân của nó, nhỏ như vậy đã dỗ tiểu nam nhi. Nhớ lại năm đó ta mới sinh Vụ nhi, phụ thân của tiểu Nguyệt ôm tiểu Nguyệt đến xem chúng ta. Khi đó tiểu Nguyệt còn không đến một tuổi đó, một vẻ mặt muốn lại gần Vụ nhi. Ta và phụ thân Tiểu Nguyệt thường giữ đứa nhỏ một chỗ, tiểu Nguyệt còn chưa biết nói đã thỉnh thoảng còn đến sờ mặt Vụ nhi, phụ thân nàng tức giận đến nỗi mỗi lần đều đánh tay nàng. Lúc nàng lớn thêm một chút nữa thì nàng đã nói tương lai muốn cưới Vụ nhi làm phu lang, kết quả nàng còn thật sự cưới.”
An Vụ cười cười, việc này hắn đã sớm nghe phụ thân hắn nói qua rất nhiều lần, chỉ có Diệp Khê nghe qua một mặt hâm mộ: “Thật tốt, nếu ta cũng rất nhỏ đã biết thê chủ thì tốt rồi.” Mặc dù là cùng thôn nhưng trong thôn cũng không có ai chơi với hắn, hắn cũng không quen ai.
“Có cái gì tốt? Khi đó ta cũng không thích chơi với nàng đâu, nàng ta thật là ngốc nghếch ngơ ngác.” An Vụ cười mắng, trong mắt cũng là một mảnh nhu tình, lại nói với Đàm Hân cái gì cũng không hiểu: “Hân nhi, Lục nhi làm phu lang của con được không?”
“A?” Diệp Khê kinh ngạc kêu lên: “Lục nhi nhỏ như vậy, còn chưa thể lập gia đình!”
Diệp Khê sợ hãi thét lên một tiếng này làm cho An Vụ và An đại thúc cười đến vui vẻ: “Ai nói bây giờ thì gả? Thế nào cũng phải để cháu nuôi đến trưởng thành chứ?”
An Vụ cười đến rất thoải mái: “Không cần nuôi đến trưởng thành, bây giờ để tiểu Lục nhi ở lại nhà chúng ta, Diệp Khê trở về sinh thêm một đứa nữa đi.”
Diệp Khê lao đến chụp ôm Tiêu Lục vào trong lòng: “Ta mới không cần đâu.”
Hai người kia càng thêm cười đến đau sốc hông, Diệp Khê cũng phát giác mình có phải suy nghĩ nhiều hay không, lại thả Tiêu Lục lại trên giường, lại vẫn là thật thận trọng lên tiếng thanh minh: “Thê chủ nói, nếu Lục nhi thích Đàm Hân thì mới có thể gả nó.”
Phụ tử An gia rốt cục cười đủ, rất nhanh nói sang một đề tài khác: “Diệp ca nhi, Tiêu tiểu thư mặc dù thích Lục nhi nhưng đệ cũng phải nhanh chóng lại sinh nữ nhi cho nàng mới được nha. Tam Hoàng tử mặc dù ở chung tốt nhưng chờ hắn sau khi sinh ra nữ nhi là tình huống gì còn chưa biết được. Mặc kệ như thế nào đệ cũng nhanh chóng sinh nữ nhi mới tốt, biết không?”
Đối với vấn đề của Phượng Nhược Liễu thì Diệp Khê bị ngàn dặn vạn dặn không thể nhiều lời. Bởi vậy mặc dù không rõ vì sao Tam Hoàng tử nói không muốn sinh nữ nhi nhưng hắn vẫn là thật ngoan gật đầu, thuận tiện nói một câu: “Tiên tử ca ca đối xử với ta rất tốt.”
“Ai!” An đại thúc có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài: “Hắn đại khái là nhìn thấy cháu ngốc như vậy cho nên không đành lòng khi dễ cháu thôi.”
An Vụ nhìn dáng vẻ của Diệp Khê một mặt không chịu dạy dỗ cũng rất bất đắc dĩ, lại sợ Diệp Khê trở về lỡ miệng lại nói với Tam Hoàng tử rồi ghi hận phụ tử nhà mình, nhân tiện nói: “Tốt lắm tốt lắm, đừng nói nữa, Diệp ca nhi tối nay muốn ăn món gì An ca ca làm cho đệ ăn.”
Phụ tử An gia làm một bàn phong phú, Diệp Khê ăn thật nhiều, sau đó bụng rất căng căng dùng xe đẩy đẩy Tiêu Lục về nhà. Xe đẩy là Tiêu Dực mời thợ mộc làm, phía dưới có bốn bánh xe. Diệp Khê có thể đẩy Tiêu Lục dạo chơi khắp thôn, tránh cho hắn ôm Tiêu Lục vất vả. Tiêu Lục xem như hài tử ngoan không làm ầm ĩ nhưng nó từ từ trưởng thành, thân mình của Diệp Khê nhỏ bé ôm nó một hồi lâu cũng phải cố hết sức.
Diệp Khê còn chưa có về nhà đã đón một nha sai chạy tới trước mặt: “Diệp trắc phu.”
Người này biết Diệp Khê nên Diệp Khê cười chào hỏi với nàng: “Ngươi chạy vội vàng như vậy là muốn đi đâu thế?”
“Ta tới tìm ngươi.” Nha sai kia nói: “Diệp trắc phu mau trở về đi, Phò mã nàng ngất xỉu rồi.”
“Phò mã?” Đã lâu chưa nghe qua hai chữ này, Diệp Khê chớp mắt mấy cái mới phản ứng lại: “Ngươi nói là thê chủ ta? Thê chủ ta nàng làm sao?”
“Tam Hoàng tử té xuống thác nước bị dòng nước cuốn xuống vách núi đen, Phò mã đau lòng quá độ nên ngất xỉu.”
“Cái gì? Thê chủ!” Diệp Khê vội vàng chạy về phía trước, vừa chạy được hai bước thì vội vàng quay lại đến đẩy Tiêu Lục, sốt ruột đến độ rơi lệ: “Thê chủ… thê chủ… ô ô….” Xe đẩy nhỏ chạy không thoải mái làm cho Diệp Khê càng thêm sốt ruột, nha sai kia nói: “Diệp trắc phu đừng nóng vội, Phò mã không có việc gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi.”
Hôn mê bất tỉnh còn gọi là không có việc gì? Diệp Khê đẩy xe nhỏ mặc kệ Tiêu Lục bị té ngã khóc oa oa mà chạy thẳng về nhà. Trước cửa nhà có vài người đứng, Diệp Khê đẩy Tiêu Lục chạy tới. Huyện lệnh béo thấy hắn tựa hồ như nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Diệp trắc phu, ngươi trở về thì tốt rồi.”
“Thê chủ đâu?”
“Ở trên giường.” Người trả lời là Đàm Chương Nguyệt: “Thái y nói nàng...... không có việc gì......” Nói còn chưa dứt lời thì Diệp Khê đã đẩy xe chạy đi một đoạn xa. Đàm Chương Nguyệt đành phải quay đầu nói với người của mình: “Lưu hai người ở đây coi chừng, những người khác đi theo ta.”
Huyện lệnh béo cũng mang theo nha sai đi chung với nàng ra ngoài: “Đàm đại nhân, ngươi nói tại sao có thể gặp việc này chứ? Ai, chức Huyện lệnh này của ta chỉ sợ là không làm được nữa.”
Đàm Chương Nguyệt vỗ vỗ vai nàng: “Đừng quá lo lắng, Hoàng thượng là minh quân.” Lời an ủi khác nàng cũng nói không xong, Hoàng thượng là minh quân nhưng lần này gặp chuyện không may lại là nhi tử của bà, ai biết bà có thể giận chó đánh mèo hay không? Ai!
* * *
“Thê chủ… thê chủ......” Diệp Khê vừa vào phòng thì ôm Lục nhi đi thẳng đến trước giường. Tiêu Lục lúc trước bị té ngã khóc lớn, lúc này còn chưa có ngừng. Vì thế hai phụ tử tiếp tục cùng nhau khóc: “Ô ô…. thê chủ...... Lục nhi không khóc…. ô ô…. thê chủ… ngài mau tỉnh lại đi…. ngài xem Lục nhi cũng khóc nè…. ngài mau tỉnh lại đi….”
Ai! Tiêu Dực thở dài ở trong lòng, hù dọa phu lang và đứa nhỏ nhà mình thật sự là đáng chết. Tiêu Dực mở to mắt, nhìn trong phòng không có người mới nói: “Khê Nhi không khóc, ta không sao.”
Ai biết Diệp Khê vừa thấy Tiêu Dực mở mắt ra thì khóc càng lớn: “Oa oa… thê chủ…. thê chủ......”
Tiêu Dực ngồi dậy ôm phụ tử bọn họ vào trong lòng mình: “Không có việc gì, không có việc gì, Khê Nhi đừng khóc, nhìn xem, Lục nhi cũng không khóc mà Khê Nhi lại khóc như vậy cũng không sợ bị chê cười à.”
Diệp Khê nhìn xem Lục nhi quả thật không khóc, ngượng ngùng mà lau nước mắt khóc thút thít ngừng lại: “Thê chủ, các nàng nói ngài hôn mê, Khê Nhi rất lo lắng.”
Tiêu Dực ôm hắn chặt thêm một chút: “Thật xin lỗi.” Thật sự rất xin lỗi, cô vì người khác, cũng là vì tương lai của bọn cô đã hù dọa hắn.
Diệp Khê vươn một bàn tay ra sau lưng ôm eo của nàng: “Thê chủ không có việc gì là tốt rồi.”
Tiêu Dực hôn yêu một cái lên trán của hắn, ôm hắn để cằm tựa gần trán của hắn. Mặc dù hù dọa hắn nhưng mà cảm giác có người lo lắng thật tốt, cảm thấy mình rất quan trọng.
“Thê chủ, các nàng còn nói Tiên tử ca ca ngã xuống vách núi, là thật hả?”
“Là thật.”
“Ô ô…. Tiên tử ca ca......” Diệp Khê lại không nhịn được bắt đầu khóc, Tiên tử ca ca tốt như vậy sao lại có thể ngã xuống vách núi chứ? “Thê chủ, Tiên tử ca ca sao lại có thể đi lên vách núi?”
“Chúng ta đi săn thú, gần nơi đó có nước, hắn đi xem nước thì bị ngã xuống.” Tiêu Dực sửa tóc lại cho hắn: “Khê Nhi đừng lo lắng cũng đừng đau lòng, hắn là người tốt sẽ không có việc gì, có Mặc đi cứu hắn rồi.” Tiêu Dực có chút đau lòng cho Diệp Khê, từ nhỏ hắn không có bằng hữu nào, quen với An Vụ Đàm gia đó là chuyện sau khi gả cho cô. Phượng Nhược Liễu đối xử với hắn rất tốt, lại ở chung một đoạn thời gian dài như vậy. Diệp Khê đối xử với y cũng rất có cảm tình, xảy ra loại chuyện này hắn đương nhiên sẽ đau lòng.
“Thê chủ, Tiên tử ca ca không có việc gì đúng không?” Diệp Khê xoa đôi mắt, nước mắt vẫn liên tục không ngừng chảy xuống từng giọt.
“Đúng, cho nên Khê Nhi đừng khóc, có Mặc ở đó bọn họ sẽ không có việc gì.”
Diệp Khê suy nghĩ một chút, cảm thấy thê chủ nói rất có lý, nước mắt mới không lại tiếp tục chảy xuống, chẳng qua là vẫn lo lắng: “Thê chủ, Tiên tử ca ca bị nước cuốn trôi đi, có phải còn ở trong ngọn núi hay không?”
“Hẳn là vậy, con sông kia chảy dọc theo núi.”
Diệp Khê có chút khẩn trương: “Vậy hắn có thể gặp được sói hay không?”
Tiêu Dực sửng sốt, không khỏi mỉm cười: “Không thể nào, cho dù gặp cũng còn có Mặc.” Người nọ võ công hẳn là rất cao, chỉ cần không phải bị thương rất nặng thì sẽ nhanh chóng dẫn hắn rời khỏi núi rừng.
Diệp Khê vẫn là cảm thấy rất nguy hiểm: “Nàng lại chưa từng đi săn qua.” Người không đi săn qua sao có thể đối phó được với sói chứ?
Tiêu Dực nhìn bộ dáng của hắn một cây cân thì cảm thấy tâm tình dễ chịu rất nhiều, cười nói: “Khê Nhi yên tâm, ta đã dạy nàng, nàng biết đối phó sói thế nào.”
“Ô---- oa--- ” Tiêu Lục bị lạnh nhạt hồi lâu khóc lớn một tiếng thành công kéo lực chú ý của phụ mẫu. Tiêu Dực ôm nó vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ: “Lục nhi không khóc, mẫu thân ôm ôm, không khóc không khóc, có phải buồn ngủ hay không?”
Diệp Khê nhìn xem ra ngoài phòng: “Tối rồi, thê chủ đã ăn gì chưa? Ta đi nấu gì cho ngài ăn nha.”
“Chưa ăn gì hết, Khê Nhi tùy tiện nấu chút gì là được rồi, ăn xong thì đi ngủ.”
Diệp Khê lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài. Tiêu Dực sờ sờ bụng, thật đúng là đang đói bụng.
* * *
Tối đó ngủ Diệp Khê ôm chặt Tiêu Dực giống như là sợ đột nhiên không thấy cô. Trong lòng Tiêu Dực áy náy không thôi, xem ra hôm nay thật sự hù dọa hắn rồi. Trước đây cô cứ nói muốn ở bên hắn không lại hù dọa hắn, nhưng trên thực tế cô lên núi săn thú làm cho hắn ở nhà lo lắng đề phòng. demcodon- Về sau cô hơn phân nửa thời gian đều dùng ở trong xưởng cung tiễn lại bỏ một mình hắn ở nhà. Đến lúc mang hắn đến xưởng cung tiễn thì cô cũng hơn phân nửa thời gian đều vội vàng, để hắn mang thai một mình ở trong sân nhỏ, chỉ có hai con thỏ chơi với hắn. Sau đó cô đi kinh thành không biết nên viết thư giải thích như thế nào về chuyện chưa có tiến triển gì cho hắn biết, hại hắn lo lắng hãi hùng vác cái bụng thật to chạy đến kinh thành. Cô và Phượng Nhược Liễu giả vờ dịu dàng hại trong lòng hắn bất an, lúc này còn giả bộ bất tỉnh ngất xỉu hại hắn lo lắng khóc lớn.
Nghiêng người nhìn hắn, tư thế của Diệp Khê ngủ ngày ngày giống như bộ dáng khi vừa gả cho cô. Mặt hướng về phía cô hơi hơi cuộn tròn, đầu để ở chỗ cánh tay của cô, chỉ thêm một động tác chính là tay sẽ khoát lên trên eo của cô. Tiêu Dực nhẹ nhàng nâng đầu của hắn lên đưa tay cánh tay của mình xuyên qua, làm cho đầu của hắn tựa vào hõm vai của mình, ôm toàn bộ người hắn vào trong ngực mình.
Khê Nhi, ta bảo đảm về sau thật sự thật sự sẽ không lại để cho chàng cô đơn, sẽ không lại làm cho chàng khóc.