Thánh Đường

Vương Mãnh dùng hết sức bình sinh, nhưng cỏ dại giống như kết hợp thành một thể thống nhất với mặt đất vậy, không chút sứt mẻ gì. Vương Mãnh cắn răng một cái, thúc dục mệnh ngân, dùng tới nguyên lực của mình. Lúc này mới khiến cho cỏ dại rời khỏi mặt đất được một chút, lưu luyến không rời giống như đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt vậy.

Vương Mãnh dùng hết sức lực của mình, rốt cuộc cũng thành công nhỏ đi cây cỏ thứ nhất.

Gió thổi qua, khắp nơi cỏ dại phiêu động, phát ra thanh âm lả tả, giống như tiếng người cười nhạo ai đó không biết lượng sức mình.

Vương Mãnh giống như hóa đá vậy, đất này, cỏ dại này, trong một tháng sao?

Muốn mệnh người à!

Tu hành, đúng như Hồ Tĩnh đã đoán, tuy rằng không biết Hổ Ưng là cái gì. Nói không chừng hắn đi hỗ trợ cho tiểu mập mạp cũng có thể bị nó cầm đầu mình giống như hắn đang nắm mấy cây cỏ dại này vậy.

Ở cách đó không xa, Triệu Lăng Huyên cười tới người ngã ngựa đổ. Ẩn thân phù mọi thanh âm đều ẩn kín, nàng đang đứng trước mặt Vương Mãnh, nhưng gã người mới này hoàn toàn không phát hiện ra.

Triệu Lăng Huyên cười tới muốn chết rồi, thật là người ngu ngốc quá đi. Còn cái gương kia nữa, Triệu Lăng Huyên vừa nghĩ tới đã muốn cười tắt thở rồi.

Cửu Thiên Hỏa Loan ở bên cạnh đều nhìn thấy hết, chính mình sao lại bị tên ngu xuẩn đó nhìn trúng chứ. Ánh mắt kia của hắn phát hiện ra mình không bình thường ở chỗ nào?

Cửu Thiên Hỏa Loan có chút bất đắc dĩ thở dài, nhắc nhở chủ nhân mình một chút, tu hành buổi sáng sắp bắt đầu rồi.

“Tiểu Linh, giỏi quá, ngươi phát hiện ra bảo bối rồi. Đúng rồi, ngươi đoán hắn có thể kiên trì được bao lâu, ta đoán được một ngày!” Triệu Lăng Huyên cười nói, bởi vì ngày mai Vương Mãnh còn có “niềm vui bất ngờ” lớn hơn nữa.

Cửu Thiên Hỏa Loan lắc đầu, Triệu Lăng Huyên liếm liếm môi phấn hồng của mình nói: “Hai ngày, vì sao?”

“Vì ngu quá.” Cửu Thiên Hỏa Loan nghiêng đầu truyền đạt nó.

Triệu Lăng Huyên sửng sốt, lát sau lại cười một trận. Ngày hôm nay chỉ trong chốc lát, nàng đã cười nhiều hơn cả một năm trước. Nàng hưng phấn tung ra một thanh đoản kiếm, cùng nhau sánh vai với Hỏa Loan lăng không mà đi.

Lúc này Vương nông phu đang ăn một chút lương khô, bổ sung thể lực. Người có được mệnh ngân, phương diện nhu cầu ăn uống cũng không nhiều giống như người bình thường.

Tiếp tục cố gắng, kéo dài tới chính ngọ, hắn mệt tới mức thở hồng hộc. Quả nhiên là một công việc không nhà hạ. Lúc này Vương Mãnh đã thành công nhổ được mười hai cây cỏ, đồng thời nguyên lực tiêu hao không còn một mảnh.

Tuy nhiên, ý chí chiến đấu mãnh liệt của hắn chẳng những không có biến mất ngược lại càng thêm tràn đầy, trong lòng vô cùng cảm kích. Bình thường muốn nguyên lực thiêu hao rất khó. Nhưng lúc này chiến đấu với đám cỏ dại dư thừa nguyên khí này lại tiêu hao nguyên lực rất nhanh chóng. Quả thực đây là phương pháp tuyệt hảo để tu hành Bồi Nguyên Công.

Không thể không tán thưởng một tiếng, các trưởng lão Thánh Đường thật sự anh minh.

Vương Mãnh khoanh chân ngồi ngay xuống bên cạnh, bắt đầu tu luyện. Nguyên lực không phục liền hưng phấn tiếp tục kiếp sống nông phu của mình.

Nhổ cỏ dại không phải là trọng điểm, mượn nó để tu hành mới là lĩnh ngộ trọng yếu chân chính, các trưởng lão ngụ ý rất thâm thúy.

Đúng một ngày công hoàn tất, Vương Mãnh đã thành công xử lý được năm mươi ba gốc cỏ dại, một ngày cứ như thế trôi qua.

Vương Mãnh ngủ thật sự sâu, trong mộng hắn một kiếm dẹp yên tất cả cỏ dại, tiếu ngạo Thánh Đường.

Mà trong linh điền lúc này, khu đât mà Vương Mãnh cố sức dọn dẹp, lại bắt đầu mọc ra cỏ dại, nhanh chóng lớn lên…

Lúc này trong Lôi Quang Đường, bốn vị trưởng lão đang bình phẩm đám đệ tử mới. Bọn họ sẽ tuyển chọn ra nhân vật ưu tú để trọng điểm bồi dưỡng.

“Trong đám người này thì tư chất của Hồ Tĩnh cũng không tệ lắm.” Triệu Nhã nói.

“Đúng vậy, bằng không kiếm nhiều người tới đây làm gì, thử vận may đi.” Từ Hoảng thở dài, thật sự nhóm sau không bằng nhóm trước mà.

“Lão Từ, vậy ngươi cũng không nên đem cả mệnh ngân hai tầng rác rưởi nhét vào chứ. Lôi Quang Đường chúng ta còn không sa đọa tới mức này.” Thanh âm của Vương Bạc Đương vang lên.

Từ Hoảng rung râu nói: “Tiểu tử này có tinh thần, ta nghe xong thích, cho hắn cơ hội. Đúng rồi, Triệu Nhã, ngươi cho hắn nhiệm vụ gì thế?”

“Khai khẩn một mẫu linh điền.” Triệu Nhã khẽ mỉm cười, những người khác cũng hiểu ý cười theo.

Từ Hoảng sửng sốt: “Làm sao lại như vậy, mệnh ngân năm tầng cũng không có khả năng hoàn thành à!”

“Lão Từ, thôi đi, Triệu sư muội cũng là muốn tốt cho ngươi. Thấp nhất là ba tầng, ngươi lại kéo hai tầng tiến vào. Nếu như cho hắn lừa dối quá quan, chẳng phải khiến cho người khác chê cười Lôi Quang đường chúng ta không có người. Nếu tư chất hắn không đủ, vậy phải xem hắn có số phận tu hành hay không?”

Vạn Tĩnh khuyên nhủ, hắn có quan hệ rất tốt với Từ Hoảng.

Tu hành quan trọng nhất là cái gì?

Thiên phú sao? Sai!

Là mệnh.

Lúc này người nào đó vừa “lĩnh ngộ” được ý đồ của trưởng lão đang nhổ cỏ dại trong mộng…

Trương mập mạp đang dò hỏi khắp nơi tung tích của Hồ Ưng. Những tam đại đệ tử này đối với tiểu mập mạp lắm chuyện này vẫn rất chiếu cố. Cha của Trương mập mạp trông cậy vào hắn để làm rạng rỡ tổ tông. Mà bản thân xuất thân từ kinh thương cũng làm cho hắn hiểu được làm người thế nào, người tu hành cũng là phàm nhân, cũng có thất tình lục dục. Chỉ có điều nó thường cao hơn người bình thường một chút thôi, mà điều này Trương mập mạp rất hiểu rõ.

Hắn đã treo đèn đánh đêm, Hổ Ưng cũng không phải là yêu thú, là một loại dã thú của thế giới Tiểu Thiên. Hiển nhiên không phải đối thủ của người tu hành, nhưng con vật này hoàn toàn tương phản với cái tên của nó. Cái đầu của nó rất nhỏ, tốc độ bay nhanh như chim ưng, cho dù là gặp được cũng rất khó bắn trúng.

Trương mập mạp buồn vui mỗi thứ một nửa, vui chính là vật này không có lực sát thương gì cả, mạng nhỏ có thể bảo toàn. Buồn chính là phụ cận Lôi Quang đường không có con vật này, muốn bắt phải đi ra bên ngoài mà tìm.

Thế giới bên ngoài thế nào? Thế giới Tiểu Thiên rộng lớn vô ngần, ngoại trừ địa phương tông phái tu hành cư ngụ ra, khắp nơi đều là địa bàn của linh thú yêu thú. Đối với đám người mới tu hành mà nói, đây tuyệt đối là hung hiểm.

Trương mập mạp nghĩ tới Vương Mãnh, một mình hắn căn bản không dám chạy loạn. Hơn nữa Mãnh ca sẽ thêm được một tay, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ có thể ngã đầu vào ngủ mà thôi.

Trương mập mạp ở phòng chữ Giáp, tuy rằng không xa hoa nhưng cũng sạch sẽ. Đồ dùng hàng ngày đầy đủ mọi thứ, đây là hắn dùng hai bình rượu ngon mà đổi lấy.

Tuy rằng hoàn cảnh rất rách nát, màn trời chiếu đất, nhưng Vương Mãnh ngủ vẫn rất ngon lành. Hắn mệt à, hắn mơ thấy mình đang nhổ cỏ dại, rút rút mấy cái bỗng nhiên mặt đã nứt ra một kẽ hở lớn. Cả người hắn liền rơi vào trong, dưới chân giống như vực sâu vạn trượng, lúc này một mảnh đỏ rực đang bám quanh người hắn.

Mà lúc này bên tai lại truyền tới thanh âm độc nhất vô nhị của Trương mập mạp.

“Mãnh ca, Mãnh ca, ngươi ở đâu rồi…”

Trương mập mạp rất là thương tâm à, hắn khó khăn lắm mới dậy sớm được để đi tới đây tìm người. Nhưng không ngờ tới được Vương Mãnh lại ở cái địa phương quá mức hẻo lánh này, mái nhà tranh duy nhất cũng sụp đổ, không phải là bị yêu thú bắt đi rồi chứ?

Càng nghĩ Trương mập mạp càng muốn gọi vội vàng hơn.

Vương Mãnh rốt cuộc cũng không kìm nổi, trực tiếp nhảy lên khỏi đống cỏ tranh: “Trương mập mạp sáng sớm tinh mơ đã kêu loạn cái gì!”

Trương mập mạp nhìn thấy Vương Mãnh bình yên vô sự, khuôn mặt béo mập của hắn cười như hoa nở: “Mãnh ca, không còn sớm, ngươi đang luyện công gì vậy!”

Trương mập mạp chỉ vào thái dương trên đỉnh đầu, “sáng sớm” của Trương mập mạp có chiết khấu, một đường tìm tới nơi này thì mặt trời đã lên cao rồi.

Vương Mãnh quét sạch cỏ tranh trên người mình, cũng là sửng sốt, mọi khi hắn đã sớm tỉnh rồi.

“Tiểu tử ngươi không đi săn bắt Hổ Ưng của ngươi, tới tìm ta làm gì?”

Vương Mãnh từ trong đám cây cỏ tranh chui ra ngoài, Trương mập mạp không kìm nổi dông dài nói: “Nơi này là nơi ngươi ở sao, ở ngay bên cạnh Lôi Hỏa đường, nguy hiểm lắm à. Nếu không ta tìm người đổi cho ngươi một chỗ ở khác nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui