Thánh Đường

Ninh Chí Viễn đây là đang dùng lực ảnh hưởng thực tế để áp chế, muốn dùng uy nghiêm khiến cho Vương Mãnh thấp hơn một đầu. Ninh Chí Viễn bằng vào uy tín do mình kiến tạo lên trong nhiều năm qua, lợi dụng bên ngoài để gây áp lực cho bên trong trận đấu, ngoại trừ số ít người giống như Trương mập mạp, còn đâu đều cảm thấy áp lực.

Nhưng mà hắn gặp được chính là Vương Mãnh.

Vương Mãnh dáng tươi cười, là như vậy dưới cao nhìn xuống, mang theo một loại trưởng bối thưởng thức vãn bối.

Hắn là trưởng lão.

Có người muốn khoác lác chém gió, có người muốn tự cao tự đại, vậy thì cho hắn tự cao đi.

Vương Mãnh bỗng nhiên chớp mắt, nhìn cũng không nhìn Ninh Chí Viễn, vung tay vung lên, lập tức các đệ tử ba đường dưới đang bị áp chết thoáng cái tìm được nơi phát tiết, ầm ầm hoan hô, so vừa rồi tiếng gầm lúc đầu còn muốn hung mãnh hơn.

Ninh Chí Viễn ngẩn người, sắc mặt có chút khó coi, không nghĩ tới Vương Mãnh nền tảng nông như vậy mà cũng dám gọi nhịp với hắn ở trên phương diện này.

Nếu như là Vương Mãnh trước kia, có khả năng chẳng thèm so đo với hắn, nhưng mà Vương Mãnh bây giờ đã khôi phục lại ý chí chiến đấu như hồi lưu manh trước kia. Ninh Chí Viễn cùng hắn chơi loại loại thủ đoạn này, hắn sẽ cho đối phương một bài học.

Dùng bờ mông muốn cũng biết, thân là Đại sư huynh Ninh Chí Viễn của chín phân đường là như thế nào đối đãi với đệ tử phía dưới, khẳng định quen thói cao cao tại thượng, là người đệ tử đều nên vậy cung kính mà cho hắn cúi đầu hành lễ, sau đó nghe hắn dạy bảo vài tiếng.

Đừng nói Vương Mãnh là trưởng lão, cho dù Vương Mãnh không phải trưởng lão, cũng sẽ không tính toán như vậy.

Đây đúng là khẩu hiệu mà lúc trước hắn cùng Trương Tiểu Giang đã nói, hai người đến tiểu thiên thế giới chính là làm loạn.

Vương Mãnh y nguyên đưa lưng về phía Ninh Chí Viễn, quay về phương hướng các đệ tử đang ủng hộ hắn mà quơ nắm tay quả đấm.

Có người ủng hộ hắn, hắn muốn đáp lại!

Vương Mãnh chỉ là động tác đơn giản, lấy được nhưng lại các đệ tử điên cuồng nhất đáp lại, cái gì mà Ninh Chí Viễn đã sớm ném ra... lên tận chín từng mây.

Động tác này là lần đầu tiên, Vương Mãnh một người có địa vị như vậy, lại trả lời cho những đệ tử ba đường dưới mà bình thường vẫn giống như con sâu cái kiến vậy, Vương Mãnh dẫn cho bọn hắn thấy hy vọng, cho bọn hắn chính là sự tôn trọng.

Ninh Chí Viễn thì sao?

Tiếng hoan hô càng ngày càng cao, Tống Chung không nhịn được mà thở dài, “Sư muội, học nhiều một chút, Ninh Đại sư huynh có khả năng muốn lật thuyền trong mương.”

Vô luận thắng bại, đây đều là đối với lực thống trị của Ninh Chí Viễn đả kích một đòn rất nặng, phải biết rằng Ninh Chí Viễn chính là đối tượng trọng điểm bồi dưỡi với tư cách thánh đường tổ sư cấp, cho nên các tổ sư mới tận lực mà cho hắn kiến tạo một loại địa vị, mới có Ninh Chí Viễn của ngày hôm nay.

Mà Vương Mãnh lại bằng vào lực lượng của một mình mình muốn ném hắn đi.

Ninh Chí Viễn gặp phải khiêu chiến trước nay chưa từng có, ánh mắt của hắn lạnh lùng mà quét về nơi có những kia tiếng hoan hô mạnh nhất, tiếp xúc đến Ninh Chí Viễn ánh mắt, một ít đệ tử vốn lúc trước cứng lại ngay lập tức, nhưng hiện giờ lại tuôn ra tiếng hô càng lớn hơn.

Chó cùng cũng có thể giứt dậu, huống chi là coi bọn họ như những người hầu như vậy.

Nhìn qua những khuôn mặt ”Hung hăng càn quấy” kia, Ninh Chí Viễn quả thực không thể tưởng tượng được, trật tự của thánh đường, vậy mà tạo phản.

Thật lâu, Vương Mãnh mới quay đầu lại nhìn về phía Ninh Chí Viễn đang có vẻ mặt tái nhợt, lộ ra dáng cười vô cùng vô hại nói, “Vừa vào thánh đường đã nghe thấy các vị trưởng lão đàm luận Chí Viễn, hôm nay cuối cùng đắc vừa thấy, trong chốc lát chiến đấu cứ việc thi triển, không cần phải cố kỵ cái gì.”

Những lời này thiếu chút nữa làm cho Ninh Chí Viễn tươi sống sặc chết, Trương mập mạp mừng rỡ đập đùi, đây mới là Mãnh ca ah.

Choáng, đứng trước mặt Ninh Chí Viễn mà cũng dám chém gió thành bão, cũng không sợ bị sét đánh sao.

Ninh Chí Viễn tốt lòng dạ, hít sâu một hơi, trên danh nghĩa Vương Mãnh như thế nào đều là trưởng lão, “Vương huynh, thi đấu trong đại hội chẳng phân biệt được trưởng ấu tôn ti, cái này thánh đường truyền thống, ta tự nhiên toàn lực ứng phó, chỉ mong Vương huynh có thể cho lưu lại tấm gương tốt cho các đệ tử.”

Ninh Chí Viễn không có ý định dây dưa với Vương Mãnh ở phương diện này, nhìn xem phía dưới đệ tử không muốn sống khiêu khích thức hò hét, ván này đã muốn thua, nếu tiếp tục thì càng mất mặt.

Mà từ đầu đến cuối, đám tổ sư trên khán đài cũng không nói một câu nào, hiển nhiên là cũng có người ủng hộ Vương Mãnh.

“Vương Mãnh này cũng là một người rất thú vị, lúc trước dù cho có người khiêu khích hắn như thế nào hắn cũng hết sức khiêm tốn điệu thấp, thật không ngờ lúc đối mặt với đại sư huynh Ninh Chí Viễn lại ngang tàng báo đạo như vậy, thật đúng là rất khó hiểu.”

Trang Toàn tiến đến Triệu Quảng nói thầm bên tai.

Triệu Quảng hừ lạnh một tiếng,”Rốt cục lộ ra bản tính mà thôi, những đệ tử ba đường dưới chính vì không biết mới có thể bị hắn đầu độc!”

Trang Toàn cười gật đầu, trong nội tâm thầm mắng, ngươi lúc trước cũng là người của Lôi Quang đường, đây chính là tiêu chuẩn của ba đường dưới sao.

Mã gia là tiểu nhân chân chính, còn Triệu gia các ngươi đúng là ngụy quân tử, càng không biết xấu hổ.

Triệu Quảng ghen ghét đã cực sâu rồi, Vương Mãnh làm sao lại có thể được nhân tâm như vậy chứ, Lôi Quang đường cũng thì thôi, nhưng các phân đường khác, Kiều Thiên Cổ Tự Đạo Tống Chung những cái thứ này rốt cuộc thu hắn chỗ tốt gì, còn có Dương Dĩnh, có vấn đề gì về thần kinh chứ, lại cho Vương Mãnh chiếm tiện nghi như vậy.

Nhìn xem Dương Dĩnh vốn đã tuyệt mỹ, trên mặt đã muốn nhiều hơn một tầng sáng bóng mê hoặc lòng người phách mê người, điều này hiển nhiên là bị nam nhân làm tưới tắm rồi.

Nghĩ đến đây Triệu Quảng lại càng ghen ghét tới phát điên, mà ánh mắt của Dương Dĩnh vẫn chăm chú nhìn về phía Vương Mãnh, dường như hết thảy những chuyện khác đều không làm cho nàng chú ý.
Đáng hận nhất chính là, đám người chung quanh lại giống như nghiễm nhiên chấp nhận Dương Dĩnh với Vương Mãnh là một đôi trời cho.

Loại người xuất thân hèn mọn như hắn làm sao xứng chứ!

Nếu như là bình thường, sáu vị tổ sư khẳng định sẽ nhúng tay vào cách đấu như thế này.

Thánh đường là hệ thống, tôn ti tự động, tuy nói Vương Mãnh là trưởng lão, nhưng cái này trưởng lão là chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người tinh tường, bên trong đại hội thi đấu, là phải bỏ đi thân phận trưởng lão. Vương Mãnh là muốn làm cho Ninh Chí Viễn cúi đầu, đối kháng như vậy, không khỏi là khiêu khích Ninh Chí Viễn, trình độ nhất định cũng phá hủy quy củ của thánh đường.

Chỉ là Triệu Thiên Long nhìn vẻ mặt Mã Hòa Tử, Mã Hòa Tử lão thần tự tại, không có chút ý muốn động, Lý Tu Văn thân là tổ sư ủng hộ, càng sẽ không thiên vị, hơn nữa Lý Tu Văn từ trước đến nay không muốn hỏi đến những chuyện như thế này. Còn lại đến Chu Lạc Đan, Ngô Pháp Thiên, Lôi Đình phải không thể trông cậy được rồi, lại vẫn cười được, nếu là bình thường thì Chu Lạc Đan khẳng định sẽ trách cứ.

Triệu Thiên Long đương nhiên không ngu xuẩn đến mức chính mình mở miệng, dù sao Ninh Chí Viễn uy tín giảm xuống, cũng có lợi cho Triệu Quảng khống chế Đạo Quang đườn, đây là một nước cờ rất lớn.

Triệu Quảng năng lực có hạn, nhưng rất biết đấu, Triệu Thiên Long không trông cậy vào hắn có thể khống chế Đạo Quang đường, chỉ cần có thể chiếm cứ nhỏ nhoi, cho dù là cái hư danh, đợi cho Lăng Huyên đến thời cơ thích hợp, có thể triệt để khống chế đại cục.

Triệu Quảng chính là cái đệm, đương nhiên hắn sẽ không nói như vậy, cũng nên cho người phía dưới có một điểm hi vọng thì mới có thể sử dụng được.

“Thi đấu đại hội, bắt đầu!” Lý Tu Văn đơn giản sáng tỏ mà tuyên bố bắt đầu trận thi đấu oanh động toàn bộ chín phân đường này.

Vô luận được nhiều ủng hộ thế nào, đến bên trên đấu pháp đài, quyết định tôn nghiêm chỉ có kiếm trong tay.

“Kiếm tên xả thân, xả thân làm kiếm, kiếm và trời xanh!” Một khi chiến đấu bắt đầu, nhân tố bên ngoài đã lập tức biến mất bên người Ninh Chí Viễn, ánh mắt nhìn qua xả thân kiếm, dùng một loại khí thế bất động như núi nói ra.

Vương Mãnh lấy ra Đoạn Thiên Nhai,”Đoạn Thiên Nhai, vô danh tiểu tốt, cái gì chân trời xa xăm ah, trời xanh các loại... Đều có thể chém chém.”

Ninh Chí Viễn ánh mắt nhìn gần, loại này thái độ phóng đãng này mà cũng có thể làm đối thủ của hắn, quả thực rất đáng buồn cười.

“Phải tôn trọng kiếm của mình, chỉ có như vậy mới có thể làm kiếm tu!”

“Có phải là kiếm tu hay không, không phải dùng miệng nói.”

Đối với tu hành chấp nhất cùng khát vọng, đó chính là tự giam mình ở trong sơn động, Vương Mãnh một quyền lại một quyền đánh lấy vách tường, càng minh bạch, càng khắc sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui