Thanh Duy Giúp Tớ Bay Lên


“Thu Thủy, Huân Tiến hai cậu cũng ăn trưa ở đây sao?”
Lời này còn chưa chạy qua dây thần kinh thì đã bị hình dáng Thanh Duy đánh gãy câu trả lời.

Thu Thủy ngay lập tức phản ứng: “Bạn Minh? Cậu với anh trai-", nói sai rồi phải là: "Cậu với anh Duy đang đi hẹn hò sao???”
Dường như đã liệu trước được tình huống, Thu Minh buộc phải đánh gãy suy nghĩ của cô: “Anh ấy chỉ cùng tớ đi mua sách, hôm trước tớ có rủ thêm cậu đấy.”
Thu Thủy bất giác à rồi nói khẽ: “Làm tớ cứ tưởng…”
Huân Tiến: “Mọi người cùng ngồi đi, bọn này cũng chưa ăn.”
Sau khi ngồi xuống ghế, Tô Ngọc Thu Minh mới khó hiểu hỏi: “Không phải cậu nói hôm nay phải đi tập thể dục sao? Hai cậu cùng đăng ký tập à?”
Thuy Thủy ngửa người ra sau ghế, lắc đầu chán chường nói: “Không có, chỉ có tớ đi tập thôi.

Không may gặp phải cậu ta, xui chết đi được.”
Nét mặt của Huân Tiến có hơi khó coi, lập tức cắt ngang:
“Xui xẻo? Cậu gặp được tớ là may đấy, cậu biết không Thu Minh lúc sáng tớ đi ngang chỗ tập thể dục thấy cậu ta thở hỗn hễn như sắp chết đến nơi, tốn của tớ tận hai chai nước khoáng, đã vậy còn phải đèo cậu ta về.

Lúc nãy cậu ta còn bảo đói nên bây giờ tớ mới ở đây đây này.”

Thu Thủy cuống cuồng bịt miệng Huân Tiến: “Cậu ta nói dối đó!”
Chỉ có hai người này mà sắp biến quán ăn thành cái nhà trẻ luôn, Thu Minh nghĩ.
Thu Thủy có chút xấu hổ kèm theo khó chịu, nhưng không tiếp tục để tâm đến nữa, cậu nhìn hai con người trước mặt thì nhớ ra bản thân có đồ tốt, vội lấy từ trong balo ra bốn chiếc vé tham gia lễ hội âm nhạc.
Đôi mắt cô cong lên ý cười: “Cho cậu hai vé, hạn trong chiều nay.”
Tô Ngọc Thu Minh chớp chớp mắt: “Sao lại cho tớ, còn tận hai vé?”
Lê Thu Thủy: “Không phải cho một mình cậu, người kế bên.” Sau đó cô liếc mắt sang Thanh Duy, ánh mắt dừng trên người anh: “Anh có muốn cùng bọn em đi lễ hội âm nhạc không, dù gì cũng còn dư một vé mà lại không có ai thêm vào, nếu bỏ thì uống lắm.

Hầy, chỉ vì em quá may mắn nên trúng được tận bốn vé.

Anh sẽ không từ chối, đúng không?”
Dưới hàng mi dài đôi mắt anh hiện lên suy nghĩ, anh lau muỗng cho từng người rồi nhàn nhã: “Được vậy thì anh sẽ không từ chối đâu, Thu Minh thì sao?”
Thu Minh nhận lấy chiếc muỗng từ tay anh, có chút bất ngờ đáp: “Em cũng muốn đi.”
Lễ hội âm nhạc cũng khá thú vị đấy chứ.

Dù gì khi về lại kí túc xá cũng không có gì để làm, chi bằng cùng đi cho vui.
Các đĩa cơm vừa được bưng ra, khói còn nghi ngút quấn lấy mùi thức ăn đã chinh phục được chiếc bụng đói của cả bốn người.
Có chút thắc mắc, Thu Minh liền chuyển đề tài: “Sao cậu có nhiều vé thế?”
Đầu mũi Thu Thủy hơi hếch lên, tự hào nói: “Vì tớ là con của thần may mắn, tớ chơi trò chơi thắng đấy.”
Huân Tiến: “Dở hơi, còn không phải nhờ có tớ sao?”
Thu Thủy: “Công của cậu chỉ nhỏ bằng hạt cát.”
Huân Tiến: “Hạt cát nào đẹp trai như tớ.

Tớ kể bạn Minh nghe nhé, trong lúc đón cậu ta về nhà thì bọn tớ thấy một khu trò chơi đổi thưởng nhưng chỉ giành cho cặp đôi, cậu ta Thu Thủy đã nằng nặc đòi tớ giả làm bạn trai cậu ta để chơi đó.

Vượt qua sáu màn phi tiêu nên được chọn ngẫu nhiên một phần quà thì cậu ta mới chọn trúng bốn chiếc vé này, ăn may cả.


Còn nữa-”
Chưa kịp nói hết câu Thu Thủy đã vội nhét cơm vào mồm cậu ta, tiện thể vỗ thêm cái bốp vào lưng.
“Hết rồi, đến đây là hết rồi Thu Minh!”
Thu Minh chú ý đến thái độ cô bạn có hơi kỳ lạ nên hỏi: “Cậu sao vậy?”
Phút sau, Huân Tiến đã nuốt hết cơm thì tiếp tục đáp lời: “Sau đó, người chủ trò chơi có hỏi cậu ta nghĩ gì về bạn trai của mình, cậu ta nói tớ rất đẹp trai.”
Thu Thủy: “Cậu điên đủ chưa? Trước đây bố mẹ giao cậu cho ngỗng chăm à?”
Thu Minh vừa nuốt ngụm canh nghe xong câu chuyện thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, nhưng sau đó cũng rất nhanh Thanh Duy đã kịp thời nhận ra tiếng khẽ hắng giọng của cô nên truyền đến cho cô một cốc nước.
Thanh Duy: “Uống đi.”
Thu Minh: “Cảm ơn anh ạ.”
Sau khi đã ăn no cả bốn người mới nhìn vào chiếc vé, địa điểm ở quận 1 bắt đầu vào lúc 15 giờ 30 phút mà hiện tại đã là 15 giờ 00 nên tất cả vội lên đường.
---
Cổng vào lễ hội âm nhạc được xây dựng bằng khung thép, phủ lớp vải trang trí in hình nốt nhạc, giữa cổng là biểu ngữ lớn ghi dòng chữ lớn《Lễ Hội Âm Nhạc Mùa Thu》, bốn người cùng nhau bước vào trong sau khi đã đưa vé cho bảo vệ khu vực.
Lê Thu Thủy kéo tay Thu Minh đi đến một gian hàng phụ kiện, tùy ý chọn hai cặp kính mắt hình tam giác và hình trái tim sau đó phấn khích đeo lên mắt Thu Minh.
“Dễ thương quá đi, tớ sẽ mua.”
Thu Thủy có chút bối rối với chiếc kính mắt hình trái tim nhưng cũng vui vẻ nhận lấy, sau đó cùng đi đến cạnh hai chàng trai.
Thanh Duy nghiêng đầu liền nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh đang cảm thấy có chút buồn cười thì trước mắt anh cũng xuất hiện một chiếc kính.
Huân Tiến: “Cho anh này.”, nói rồi cậu khoác vai Thu Thủy kéo đến gian hàng đồ ăn, trở thành một cặp đôi dạ dày.
Loại kính mắt cho Thanh Duy là cùng một loại với Thu Minh, khiến hai má Thu Minh ửng đỏ, có chút ngại ngùng.
“Trẻ con thật đấy.”, tuy lời nói là vậy nhưng khí ngữ của anh thì không mang vẻ chán ghét.

Cô chỉnh chiếc kính mắt, lúng túng nói: “Em cảm thấy rất đáng yêu mà, Thu Thủy và Huân Tiến khá hướng ngoại dễ gần gũi nên nếu anh cảm thấy không hài lòng thì hãy nói nhé.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, đuôi mắt cong lên thể hiện ý cười, trực tiếp đeo chiếc kính mắt lên khiến Thu Minh ngỡ ngàng.
“Nắng buổi chiều, chói mắt.”
Phút chốc bên tai đã ù ù tiếng nhạc hát vang lên.
Lễ hội âm nhạc cứ như vậy diễn ra cùng mùi hương thanh xuân.

Giữa tiết trời mùa thu còn hơi nóng ngày hạ, có vẻ như trái tim cũng bị phơi nắng như chuẩn bị cho một sự nổ tung tựa pháo hoa.
---
Tối đến, vì không ở ký túc xá nên thời gian của Thanh Duy có phần thoải mái hơn.
Chín giờ tối, anh cùng ba bạn nhỏ lên chuyến xe buýt quay về ký túc xá, sau đó mới về nhà mình.
Sau khi tạm biệt nhau, đi được một đoạn Thu Minh bất chợt quay lưng về phía sau, anh đang nói chuyện cùng một chị gái thuộc ban kỉ luật nhưng có lẽ nhận thấy ánh mắt cô, anh bỗng đưa mắt nhìn lại.
Thu Minh còn đang vịn vào lan can cũng bất ngờ, cô luống cuống cúi đầu chào anh.
Ánh đèn đường đổ xuống vai, thoáng chút ưu tư.
“Ngủ ngon, Thu Minh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận