Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc


Thanh Hoa lần này trở về kiếm được bộn tiền, thật nhiều thôn dân đều nghị luận nàng, nghe nói Thanh Hoa ở trong thành kiếm được một ít, mang thật nhiều đồ về.

Những người khác không thân cận với Thanh Hoa, sợ các nàng tới tìm mình mượn tiền, lúc này chính là hiếu kỳ không chịu nổi mà tới hỏi han.

Ngô thẩm là người duy nhất thân thiết với Thanh gia, thấy Thanh Hoa mang về nửa con gà, trơn láng sáng bóng không nhịn được nuốt nước miếng, liền nói " Thanh Hoa nha, con gà này cũng không rẻ, con lần này kiếm được bao nhiêu hả?"
Thanh Hoa xem Ngô thẩm là trưởng bối của mình, liền đàng hoàng nói " Thẩm, con kiếm được hai trăm văn"
Ngô thẩm nghe thấy suýt tí nữa cằm rơi xuống bàn " Hai, hai trăm văn sao? nhiều như vậy à?"
Thanh Hoa để Thanh Hinh đi lấy dĩa, đem nửa con gà bỏ xuống, rồi nói " Không nhiều a, Thanh Hoa của chúng ta làm hết một đêm, nếu ít làm sao xứng với công của thân muội? Thẩm, dì cầm về một ít ăn đi, con với Thanh Hinh hai người ăn cũng không hết nổi"
Ngô thẩm vội vàng xua tay " không được đâu! muội tử tụi con vất vả kiếm được, dì sao có thể lấy nhiều như vậy?"
"Không thể nói như thế, bình thường Ngô thẩm giúp tỷ muội tụi con nhiều nhất, nửa con gà này chưa đủ trả ơn dì đâu" Nghe Thanh Hinh nói hai người trong lúc khó khăn đều nhờ Ngô thẩm nhà kế bên tiếp tế, phải biết nhà nào cũng khó khăn, cho đi là thiếu một ít, ai có thể không no bụng còn đi giúp người khác được?
Mà nàng nhớ không lầm, Ngô thẩm có tiểu tôn nữ đáng yêu, chính là một tiểu muội tử mới sáu tuổi nhưng cực kỳ ngoan ngoãn, mẹ nàng đi đâu không nghe Ngô thẩm nói, nhưng hài tử về ở Đại Hà thôn đã được hơn năm năm.

nàng chia phân nửa con gà dầu, cũng là muốn đứa bé kia ăn được chút thịt, chút béo.


"Coi như con cho Ngô Uyển ăn, hài tử lớn không ăn thịt thà là không được " Thanh Hoa đón đầu.

Ngô thẩm nghĩ đến tiểu tôn nữ nhu thuận hiểu chuyện kia của mình, thở dài đành phải nhận lấy phần gà " vậy thì Ngô thẩm nhận lấy"
Thấy Thanh Hoa muốn lấy thêm để bà mang về, bà không dám ở lâu vội đứng dậy " Thanh Hoa, con còn muốn cho dì đồ thì mai mốt dì sẽ không đến thăm con nữa"
Thanh Hoa ngẩn người đành coi như thôi, Ngô thẩm trước khi đi nói " Cũng đừng để người khác biết hiện giờ con kiếm được tiền, mắc công có thêm chuyện phiền toái.

"
Biết được Ngô thẩm lo lắng cho muội tử hai nàng gặp chuyện, Thanh Hoa cười gật đầu xác nhận
Chờ Ngô thẩm đi rồi, Thanh Hoa mới lặng lẽ lấy ra hai miếng thịt heo, một miếng to có mỡ có thịt, đưa cho Thanh Hinh xem " Tối nay ăn thịt! "
Không nghĩ Thanh Hinh nhanh chóng cầm lấy miếng thịt, bao giấy dầu cẩn thận bỏ vào trong hầm ngầm.

Thanh Hoa hai tay trống trơn, một mặt mờ mịt " Thịt của tỷ?"
"Hôm nay ăn gà là được rồi, hai miếng thịt heo này chúng ta ướp mặn xíu để lâu được" Thanh Hinh nhẫn nại giải thích " Thân tỷ, mùa đông sắp tới rồi, không dự trữ chút đồ ăn sẽ rất vất vả"
Thanh Hoa ban đêm phải ăn cơm với gà, Thanh Hinh vốn định nấu cháo loãng, cơm đắt như thế, nấu rồi thì rất lâu mới được ăn lại, nếu không phải Thanh Hoa vừa dụ dỗ vừa năn nỉ, liền kém chút dành giật đổ đầy đất, thì hôm nay còn không được ăn cơm khô!

Nàng phàn nàn " Thanh Hinh muội quá cần kiệm, chúng ta còn có mấy chục văn, làm gì sợ đói?"
Nhưng Thanh Hinh khổ quen rồi, biết tiền không dễ kiếm " Thân tỷ, tiết kiệm một chút cũng tốt mà" Hôm nay ăn cơm trắng với gà, lại xào một bàn đồ ăn cùng canh, phong phú nhiều rồi, Thanh Hinh buông đũa, cũng không biết nên gắp cái gì trước, chính là cơm khô cũng đủ khiến nàng hạnh phúc
Thanh Hoa lùa cơm căm giận nói " Tỷ sớm muộn gì cũng phải cải thiện cuộc sống chúng ta tốt hơn"
Thanh Hinh nghe được cười khẽ, căn nhà sơ sài bỗng nhiên trở nên ấm áp.

Các nàng chính là ăn cơm với gà, miệng đầy dầu mỡ, bên kia Bạch gia đã ồn ào lên.

Bạch Lăng sau khi trở về thấy a mẫu đang bận việc nên không quấy rầy, cho tới tận đêm khuya mới gọi a Đào cầm mấy bộ y phục tới, toàn bộ y phục đưa cho a mẫu nàng xem.

Bạch Ước cầm lên, thê tử bà là Nhạc Liên ở bên cạnh phàn nàn với Bạch Lăng " a mẫu con bận bịu cả ngày đang muốn ăn cơm tối, làm sao không ý tứ còn đến làm phiền bà ấy? có chuyện gì không đợi ăn xong rồi nói được à?"
Lúc này Bạch Ước đã mở y phục ra coi liền kích động đứng lên " Kim pháp này coi như không tệ, Lăng nhi, con đến đây với ta " nói xong cơm cũng không ăn, dẫn Bạch Lăng đi vào thư phòng.

Bà hỏi " Lăng nhi, nghe nói con mua mấy bộ này từ một sạp hàng ven đường sao?"

Bạch Lăng đáp " Dạ, đúng vậy a mẫu"
Bạch Ước suy nghĩ một lát, trong mắt mơ hồ loé lên tinh quang gian thương " ở trong thành thế nhưng có ai! trông thấy kim pháp này không?"
Bạch Lăng dừng lại một lát mới đáp " có a mẫu, tiểu nữ tử bán áo này nói con đừng mở ra tại chổ, con sợ cô ta lừa con, sợ bị vạch trần tại chổ, liền mở ra ba bộ ra xem"
"Ai" Bạch Ước vỗ đùi một cái, luyến tiếc " Đúng là một tiểu nữ tử cơ linh!"
Bạch Lăng khó hiểu " A mẫu, lời này có ý gì?"
Bạch Ước nói: "Cô ta khích con mở ra, lúc này Bạch gia chúng ta có muốn chiếm lấy kim pháp làm của riêng là không thể, nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu chúng ta dùng kim pháp này, chẳng phải để cho ngoại nhân nói, Bạch gia chúng ta trộm kim pháp của tiểu nữ tử sao?"
Nếu là hộ kinh doanh khác cũng không phải vấn đề lớn, nhưng Bạch gia là kinh doanh lớn, lại có Trịnh gia nhìn chằm chằm, sợ là có chút sai lầm liền rơi xuống ngàn trượng.

Bạch Lăng nghe xong mới nghĩ tới cử động kỳ quái của tiểu nữ tử kia, đúng là cố ý để nàng tung y phục ra nhìn sao? một muội tử như thế lại có năng lực lớn?
Bạch Ước lại nói " Người bán y phục đâu rồi? Không thì chúng ta mời cô ấy làm thợ may cho chúng ta"
Bạch Lăng nói " A Mẫu con chỉ biết cô ta gọi là Thanh gia muội tử, tựa như không phải người ở Cửu Hồng thành, không biết ở đâu"
"Lăng nhi xem ra con còn thiếu tôi luyện, cơ hội tốt như vậy mà đánh mất rồi" Bạch Ước cau mày nói, Bạch Lăng sau này sẽ kế thừa sản nghiệp, xem ra độ nhạy cảm về cơ hội buôn bán còn phải huấn luyện thêm
"A mẫu, con sẽ nhanh chóng phái người đi tìm" Bạch Lăng không muốn để a mẫu thất vọng " Người kia dù không quen thuộc, nhưng cách một khoảng thời gian sẽ xuất hiện, nhất định có thể tìm được người!"
Bạch Ước gật đầu " Mau mau nhanh chóng làm cho thoả đáng, Trịnh gia kia càng lúc càng phách lối, khí diễm chướng mắt không có gì tốt, a mẫu cũng phái người đi tây vực, để nhanh chóng giảm đi sự đắc ý của Trịnh gia"
"Đã biết a mẫu" Bạch Lăng gật gật đầu, quay đi giao việc cho A Đào đi làm, cần phải tìm được muội tử bán áo kia
A Đào quả thực không dám tin, muội tử kia nhìn qua chỉ là nha đầu nông thôn, lại chọc gia chủ nàng đi tìm cô ta, lập tức không dám thất lễ nhanh chóng phái người truy tìm, còn không thể để cho Trịnh gia chú ý, nhưng việc này không dễ làm, một nha đầu dưới quê căn bản không mấy ai để ý, đột nhiên muốn tìm thật sự là mò kim đáy bể.


Liên tiếp vài ngày A Đào đều phái người đứng chờ ở chợ, lại không thấy muội tử kia xuất hiện.

Mấy ngày nay Thanh Hoa đều ở nhà, bị Thanh Hinh ép buộc cùng nhau làm việc.

Đều do Thanh Hoa nhất thời hưng phấn mua đồ ăn nhiều, ăn không hết cũng không thể lãng phí, vừa ướp vừa phơi khô, hai cái muội tử bận bịu cả ngày.

Điền Thiện vội vàng muốn học chữ lớn, trước kia liền sẽ tự mình đến tìm Thanh Hoa, Thanh Hoa xem xét bàn tay nhỏ kia liền cười a a, nhìn cái tay nhỏ này, chẳng phải là lợi khí mạnh nhất để lặt rau hay sao.

Điền Thiện ở nhà nghe Điền Chân dặn dò, chu miệng nhỏ gọi Thanh Hoa một tiếng " tiên sinh" a mẫu nói phải nghe lời tiên sinh, bé tự nhiên xắn tay áo, ngồi lên ghế nhỏ, bắt đầu lặt rau.

Thanh Hoa vừa bận bịu vừa dạy bé nhỏ " Một chậu có 3 cây rau, năm chậu thì có mấy cây rau nè?"
Lúc này Điền Thiện nhăn lông mày non nớt hảo hảo suy tư.

Thanh Hoa nhìn bé biểu lộ có chút trưởng thành lại cảm thấy đáng yêu " Tính đến giữa trưa cho con ăn một miếng khô dầu nha".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận