Tanjiro và Zenitsu đều không hiểu "cái đó" mà Inosuke nhắc tới là gì, nhưng bà Hisa đã gật đầu chiều hiểu ý:- À, "cái đó" đúng không? Là tempura, cái món có tẩm chiên bột đúng không cháu?- Đúng!- Ừ ừ, bà sẽ làm thật nhiều tempura nhé.
À, các cháu còn đủ bánh kẹo để uống trà chứ?- Không đủ! Nên bà cho tôi thêm CÁI ĐÓ luôn đi.
Hiểu chưa? CÁI ĐÓ ĐÓ!- Ừ ừ, là okaki nhỉ? Để bà mang ra ngay nhé.Bà Hisa nhẹ nhàng trả lời từng câu của Inosuke rồi rời khỏi phòng.
Bà khẽ kéo cánh cửa giấy, không để phát ra bất cứ tiếng động nào.
Mỗi bước đi, từng cử chỉ của bà Hisa đều toát lên vẻ ân cần, chu đáo, nét trầm tĩnh có lẽ đã được bồi đắp qua thời gian cùng sự từng trải của tuổi tác.Zenitsu hướng mắt về nơi bà Hisa vừa rời khỏi, ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa thán phục, thì thào:- Bà ý giỏi thật đấy, hiểu được Inosuke nói gì mới ghê! Hầu như tên đó chỉ nói được mỗi chữ "cái đó" thôi mà.- Phải đấy.
- Tanjiro gật gù tán thành.Mặc cho hai cậu bạn thì thầm to nhỏ, Inosuke vẫn mải miết ngốn nốt hai cái bánh bao dang dở ban nãy.Nhớ ngày mới tới đây, Inosuke còn không ngừng gào thét om sòm: "Đừng có giỡn! Vừa mặc quần áo, vừa sống trong nhà thì khác gì ngục tù, khác gì tra tấn? Ta không chịu! Bọn bây biết ta là ai không? Hả? Ta chính là vua của núi rừng đấy!" Vậy mà giờ Inosuke cũng dần quen với cuộc sống nơi này rồi.
Ít nhất ...!dù vẫn kiên quyết không chịu mặc áo thì cậu ta đã không còn nghĩ cuộc sống ở đây là tra tấn.Chắc hẳn Inosuke chịu ảnh hưởng từ bà Hisa nhiều lắm.
Ngay ngày đầu tiên và mãi đến bây giờ, bà vẫn luôn chăm sóc Inosuke cẩn thận như chăm sóc đứa cháu ruột.
Bà chẳng tỏ ra sợ hãi trước cái mặt nạ đầu lợn rừng kì quặc cùng hàng loạt hành động quái đản của cậu ta.
Hình ảnh bà Hisa dịu dàng, kiên nhẫn với Inosuke từng chút một làm cõi lòng Tanjiro ngập tràn ấm áp.
Càng nghĩ, Tanjiro càng thêm biết ơn sâu sắc những điều bà Hisa đã làm cho cậu cùng đồng đội.Dưới sự tiếp đãi nồng hậu của bà Hisa, và có lẽ cũng bởi cùng trải qua quãng thời gian bên nhau chiến đấu, cùng tắm hay cùng chung mâm cơm mà khoảng cách giữa ba người ngày một gần gũi.
Đây thực sự là chuyện đáng mừng.
Dẫu rằng Inosuke vẫn húc đầu vô tội vạ, còn Zenitsu ngày càng trở nên khúm núm xun xoe một cách hèn mạt.Bất chợt tiếng hét chói tai của Zenitsu vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tanjiro:- INOSUKE E E E E! Ai cho cậu xơi sạch bánh bao hả? Trong đó có cả phần của tôi với Tanjiro đấy! Con lợn rừng ngu ngốc!!- Ồn quá đấy, Đít - itsu.
Chậm thì hết phần, ý kiến ý cò gì không?- Tôi tên Zenitsu! Đít - itsu là thằng quái nào?- Câm đi nhãi ranh! Chỗ này là lãnh địa của ta!- A, thế à? Vậy cho xin lỗi nhá! Nhưng làm quái có lãnh địa nào ở đây?- Cọng bún thiu yếu ớt! Ngươi muốn thắng ta? Đợi một trăm năm nữa đi! Mua ha ha ha ha.Zenitsu còn chưa kịp đáp trả đã bị Inosuke cho một đấm vào má trái.
Trong đau đớn, cậu vừa gào lên những âm thanh kì lạ vừa lăn lộn quằn quại dưới đất.
Hòa cùng tiếng kêu của Zenitsu, tiếng cười tựa dã thú gầm của Inosuke vang vọng khắp ra bên ngoài căn phòng.- ...Tanjiro chỉ biết nín lặng rồi thở dài nhảy vào can cả hai:- Thôi nào Inosuke, không được đánh Zenitsu nữa!.