Thanh Gươm Hổ Phách

Chiến đấu như vừa bắt đầu đã kết thúc.

Erko hầu như có thể xác định là mấy tên mặc áo khoác trùm đầu kia ít nhất cũng có thực lực Bạch Ngân bậc cao, nhưng dù cậu ta dự tính được sự việc sẽ phát sinh thì vẫn không đoán chuẩn kết quả — cậu đã nhận định là mấy người Kabo sẽ phải đổ máu đương trường, rốt cục không nhịn được nữa, nhiệt huyết dâng trào, muốn rút kiếm xuất hiện.

Thế nhưng ông lão râu tóc trắng phơ đi lên từ phía sau Kabo chỉ tùy tiện chỉ chỉ vài cái, bắn ra mấy đường mờ mờ — những kẻ mà cậu ta coi là ác mộng lập tức biến thành tro bụi.

Cậu trai trẻ há miệng, trong chốc lát không biết mình đang mơ hay tỉnh.

Thời điểm ông lão thi pháp, trên bàn tay ẩn hiện thánh văn — phù thủy nắm giữ lực lượng yếu tố — tuy kiến thức của Erko nông cạn cũng biết cả Erewhon không có quá mười người. Mười cá nhân này hoặc là phù thủy cao cấp thành danh đã lâu, hoặc là lãnh chúa một phương, còn lại cũng chỉ có chủ nhân của Tháp Đen và Hội nghị Trăng & Sao.

Ông ta là ai vậy?

Sau đó cậu ta mới thấy Kabo cong lưng, cung kính nói với ông lão: "Đại sư Liquz, vất vả rồi."

Câu nói này giống như sét đánh giữa trời quang, khiến Erko nhất thời vẫn duy trì tư thế tiến lui không được trong bao tải. Ở Erewhon, người có tên Liquz có rất nhiều, nhưng có tư cách được gọi là đại sư lại chỉ có một.

Liquz Hardvera Gemor.

Phù thủy đứng đầu cung đình Erewhon, nguyên lão tam triều từng phụ tá Alson VII.

Nhất thời đầu óc Erko lộn xộn. Cậu ta thật sự không nghĩ ra vì sao lại gặp được một nhân vật lớn cỡ này ở một nơi xa xôi cách trở. Hơn nữa, dường như ông ta còn tới giúp đoàn của cậu ta.

"Đây... đây..." Cậu trai trẻ nghẹn họng trân trối nhìn ông lão: "Ông, ông là…"

Ông lão gật gật đầu, thừa nhận suy đoán của cậu ta, đáp: "Chuyện này nói thì dài, tiên sinh Erko. Để kỵ sĩ Kabo dẫn chúng ta tới nơi an toàn, ta sẽ giải thích rõ ràng với cậu."

"Kabo… Kỵ sĩ?" Erko nhìn Kabo, cảm thấy thế giới bị đảo điên.

...

Đoàn người Burladno đi dọc theo núi rừng yên tĩnh đi lên phía trên. Đội ngũ mười lăm người đi qua vùng cỏ dại rậm rạp gây nên những tiếng sàn sạt nhỏ, như một con rắn dài vô hình lướt qua đêm đen duỗi tay không nhìn thấy ngón; nhìn về phía sau, tầm mắt ngẫu nhiên lách qua kẽ lá, nhìn về phía những ánh lửa lốm đốm trong rừng. Nơi đó vốn là một doanh trại đèn đuốc sáng trưng, nhưng giờ phút này chỉ còn lại lửa than và tro tàn phiêu tán trong đêm.

"Ngựa của chúng ta còn ở trong doanh trại đấy, Burlando."

Đây là lần thứ ba nàng hỏi như vậy trong tối nay. Burlando biết Roman còn đau lòng về con ngựa nhỏ của nàng, thầm cười lắc lắc đầu.

"Bọn họ sẽ lui về, đúng không Burlando?"

Đôi mắt tiểu thư thương nhân nhìn về phía ánh lửa dưới chân núi trông rạng rỡ như tỏa sáng; nàng quay đầu sang, nâng chiếc cằm trắng nõn hỏi.

Nàng biết ý của Burlando.

Nhưng dù sao Roman chẳng qua chỉ là một cô bé mềm lòng. Tựa như, dù nàng biết rằng mình và bác không nhất định được các thôn dân hoan nghênh, nhưng mảnh đất sinh thành dù sao cũng được gọi là cố hương.

Bởi vậy nàng vẫn bằng lòng trợ giúp Freya xây dựng lại Bucce —"Có lẽ chỉ có thần Martha mới biết", Burlando đáp. Đoàn lính đánh thuê Sói Xám có rập khuôn theo lịch sử hay không, quyền quyết định không ở chỗ hắn, mà ở chỗ hắn có thể thay đổi cái nhìn của Makarow Sói Bờm hay không.

"Nhưng họ rõ ràng đã phát hiện đây là một cái bẫy, hẳn là sẽ cảnh giác —" Roman hỏi.

"Burlando, chẳng phải anh nói Makarow kia là người thông minh sao?"

"Là quá thông minh."

Burlando biết, trước khi Makaro trở thành lính đánh thuê tự do, con "Sói Bờm" này vốn đã có danh cáo già. Ông ta từng là cố vấn số một cho phái cải cách trong Vương đảng. Nếu chẳng phải mười một năm trước đấu tranh chính trị thất bại, ông ta sẽ không lưu lạc đến tận đây.

"Cho nên chắc là bọn họ đang tính kế nhau?" Anditina hỏi.

"Cũng gần đúng."

"Thật không hiểu vì sao họ lại làm vậy." Tiểu thư quý tộc đưa ra giả thiết khác: "Chẳng lẽ trong rừng rậm này thực sự có bí mật gì khiến người ta kinh tâm động phách?"

Burlando cười. Bí mật thì có, còn không chỉ khiến người động tâm thôi đâu. Huống chi, e rằng đôi bên không thèm để ý đến việc này. Điều họ quan tâm là một việc khác.

Nụ cười của hắn rơi vào mắt Anditina, thiếu nữ lập tức hỏi: "Ngài biết cái gì đúng không, thưa ngài?"

Burlando gật gật đầu.

"Cô còn nhớ người trẻ tuổi mà chúng ta gặp vài ngày trước không?" Hắn nói. "Tên thật của người này là Erko Rantoniran Opheria."

"Tên này rất quen thuộc."

"Tất nhiên, chắc cô đã nghe tới cái tên Kanunon Rantoniran Opheria."

Roman và các lính đánh thuê của hắn còn may, tiểu thư quý tộc vừa nghe thấy liền ho mạnh. Một lúc lâu sau nàng mới ngẩng gương mặt tái nhợt lên, thở hắt ra hỏi: "Đại Công tước Rantoniran?"

"Erko cũng có tước vị, Bá tước Mavac, đó chính là tước vị của người sở hữu lãnh địa." Burlando nheo mắt.

"Chẳng qua có khi chính cậu ta cũng không biết mà thôi."

"Đây là..." Anditina nhịn không được hỏi: "Có liên quan đến cuộc đấu tranh chính trị mười một năm trước? Đúng rồi, con trai của Đại Công Rantoniran chẳng phải đã mất tích từ lâu rồi sao —"

Nàng bỗng nhiên im miệng, ánh mắt quái lạ nhìn Burlando.

"Ngài lãnh chúa, ngài làm sao biết rõ ràng như vậy?"

"Bí mật công khai mà thôi." Burlando nói bừa.

"Nói như vậy, đây là..."

"Vẫn là bí mật công khai. Erewhon đã không còn là Erewhon quá khứ nữa. Tầng lớp lãnh đạo cũ kỹ đã không còn đáng để tu bổ, thậm chí càng đổ bệnh nặng hơn." Burlando nhìn cô thiên kim quý tộc, cố ý nói với nàng những lời này: "Phát hiện điều này không chỉ có chúng ta. Cô xem, tiểu thư Anditina, không quá ba tháng nữa, quốc gia này sẽ bị chia năm xẻ bảy. Cái mà cô nhìn thấy hiện tại chẳng qua chỉ là thời khắc hồi quang phản chiếu của nó mà thôi."

Tuy rằng hiện tại những lời này còn chưa thể nói là đại nghịch bất đạo, nhưng trong đó vẫn chỉ ra dã tâm vô cùng rõ ràng.

"Vương triều Corcovado còn có thể cứu không?" Anditina hỏi. Nàng vẫn nghĩ tới gia tộc từng mang tới vinh quanh và danh dự cho Erewhon kia.

"Có lẽ còn." Burlando nghĩ đến công chúa Nhiếp chính vương.

"Chúng ta làm sao bây giờ, ngài lãnh chúa?" Anditina ngắt dòng suy nghĩ của hắn, nhỏ giọng hỏi.

"Cứ tìm phiến đá Hiền giả trước."

Burlando nhìn dãy núi trùng điệp phương xa — núi núi giao thoa, hình thành những đường viền rung động trong đêm đen — nhưng ánh mắt chàng trai như có thể xuyên thấu mọi chướng ngại đó, giống như hắn đã nhìn thấy mục tiêu kia, ngắn gọn hữu lực đáp.

Chàng trai đã dẫn theo mọi người bước một bước lên đỉnh núi. Gió nhào tới trước mặt, chợt hóa lớn hơn rất nhiều, dường như từ ngọn núi hiểm trở phương nam gào thét xông tới. Dòng không khí lưu động lập tức xuyên qua núi rừng, cất tung áo choàng của hắn.

Burlando ngửi mùi trong gió. Hắn nhìn chăm chú về một mặt tối tăm khác của triền núi. Khe núi im ắng. Trong mắt hắn lóe lên chút kinh ngạc, nhưng tức khắc lại biến thành hiển nhiên: "Quả nhiên ở đây. Xem ra bọn người kia không hề đùa giỡn với mình trên vấn đề mấu chốt này —"

Những người khác nghe thấy giọng nói kinh thán đều hướng ánh mắt về phía hắn.

"Nhìn thấy khe núi phía dưới không?"

"Có vấn đề gì sao?" Roman tò mò hỏi.

"Ừ…"

Cánh tay dưới áo choàng của Burlando vươn ra, chỉ phía khe núi đằng xa — dọc theo hướng mà hắn chỉ, cảnh tượng đập vào mắt của mọi người lại chỉ là một màu đen kịt của cánh rừng trải dọc theo hai sườn núi. Chàng trai quay lại, trong mắt lấp lánh ánh sáng ngời ngời: "Mọi người từng nghe tới tế đàn bao giờ chưa?"

"Tế đàn?"

"Tế đàn ấy à…"

Roman tỏ vẻ nghiêm trang đáp: "Hồi nhỏ, tôi và bác từng gặp tế đàn trong miếu của Viêm thần, giống vậy sao?"

"Tất nhiên không phải."

"Như vậy mọi người hẳn phải nghe tới 'Hang ổ' hả?"

Mọi người im lặng, đó là tất nhiên.

"Trong cái khe núi kia chắc hẳn là có một Hang ổ."

"Cái gì?"

Đội trưởng đội lính đánh thuê sau lưng hắn hoảng sợ thốt lên. Người người đều biết rằng Hang ổ chính là tiềm lực chiến tranh của một quốc gia, nhưng rất ít người hiểu rằng, ngoài Hang ổ sinh vật nhân tạo ra, phạm vi trăm dặm quanh Hang ổ hoang dã chính là khu vực cấm tràn đầy nguy hiểm — trên thực tế, loài người thường phải trả một cái giá to lớn để tinh lọc chỗ Hang ổ như vậy.

"Đó là Hang ổ cấp mấy?" Anh ta lập tức hỏi.

"Không cần căng thẳng." Burlando ý bảo anh ta yên tĩnh. Hắn nhìn cả khe núi, ngừng trong chốc lát: "Đó là một tòa tế đàn Trật Tự. Nếu tôi không nhìn lầm thì là thánh điện Chân Lý."

"Tế đàn Trật Tự?"

"Mọi người từng nghe nói tới Cánh cổng Thiên đường chưa?"

Các lính đánh thuê hít một hơi lạnh. Xuất thân của lính đánh thuê Rubis chính là từ đất nước đoàn kỵ sĩ Grace, tự nhiên biết danh từ này trượng trung cho cái gì. Hổ Tước nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Anditina và Roman, nhỏ giọng giải thích: "Chòm sao Thiên Sứ."

Anditina 'A' một tiếng, lập tức khó tin nhìn Burlando. Diện tích lãnh thổ của đất nước đoàn kỵ sĩ Grace chưa bằng một phần tư Erewhon, nhưng sức chiến đấu lại có một không hai, đứng đầu trong các quốc gia thế lực của Quang Minh thánh đường. Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là vì nó có hai quân đoàn ưu tú nhất trên cả đại lục Wanze.

Đoàn kỵ sĩ Trái Tim Cuồng Nhiệt và quân đoàn Quang Huy Ngai Vàng.

Trong lần Thánh chiến trước đây, Erewhon là thế lực trực thuộc Viêm thánh điện, nhưng không ít lần chịu thiệt từ hai quân đội này.

Hổ Tước cũng khó tưởng tượng được, lắp bắp nói: "Ngài lãnh chúa, ngài nói là, trong khe núi kia có một Cánh cổng Thiên đường?"

Burlando lập tức lắc đầu. Nói đùa, nếu trong khe núi này có một Cánh cổng Thiên đường thì sao còn chờ đến lúc hắn phát hiện? Cánh cửa Thiên đường còn được gọi là Bậc thềm thiên sứ, sinh vật sinh ra trong đó được gọi là sinh vật mặc giáp có sức chiến đấu mạnh nhất của thế lực Quang minh, "Thiên sứ Ngai vàng". Hơn nữa, chỉ cần nằm trong phạm vi trăm dặm quanh Cánh cổng Thiên đường đều sẽ có cảnh triệu dị thường. Dị triệu rõ ràng như vậy, trừ khi Viêm thánh điện địa phương ngu đến cực độ, bằng không căn bản sẽ không tới phiên hắn được chia chén canh.

"Không, phía dưới kia có một tế đàn Trật tự cùng loại với Cánh cửa Thiên đường mà thôi." Burlando đáp.

"Cùng loại?"

Đội trưởng lính đánh thuê sửng sốt. Tuy anh ta là một thể tập hợp những gì truyền kỳ nhất trong lịch sử của khái niệm lính đánh thuê, nhưng dù sao cũng không phải học giả học nhiều hiểu rộng. Các Hang ổ lớn trên thế giới này đều được người đương quyền nắm giữ, hoặc là nằm trong tay quý tộc lớn tại địa phương. Phần lớn người thường chỉ được nghe các tin đồn, nếu phải giải thích thì đa số con người không có tư cách này, mà cũng không có cơ hội này.

"Ngài nói, đó là Hang ổ được Đấng Martha che chở?" Anditina nhạy cảm bắt được ý của Burlando.

Burlando ngẩn người. Mặc dù trong đầu hắn có khái niệm này, nhưng lúc nói vẫn không kìm được mà tiếp tục sử dụng cách nói trong trò chơi. Chỉ có thể nói là, đề cập tới phương diện nhiệm vụ hay kịch bản thì nhân cách Tô Phỉ thủy chung vẫn nắm chắc quyền chủ động.
Hắn cười khổ, gật gật đầu.

"Nói vậy thì quả là một phát hiện lớn." Hổ Tước lập tức nói.

Vì Hang ổ hoang dã quá khó tinh lọc, cho nên việc cải tạo một Hang ổ bị ma lực xâm nhiễm thường không phải chuyện trong sớm chiều. Cả quá trình đôi khi còn dài đến mười năm, hai mươi năm.

Nhưng Hang ổ sinh vật được thần Martha che chở lại khác. Đó là lễ vật mà thần ban cho người thế gian. Các sinh vật trật tự sinh ra trong đó chính là đồng minh bẩm sinh của sinh linh trí tuệ. Thông thường chỉ cần thanh toán tiêu hao hàng ngày và thù lao ít ỏi là người sở hữu Hang ổ có thể đạt được đội quân hùng mạnh trong tế đàn Trật tự.

Bởi vậy, ở bất kỳ nơi đâu, chỉ cần thông báo cho Viêm thánh điện về bất kỳ một tế đàn Trật tự nào, hầu như lập tức có thể nhận được một lãnh địa có sức sản xuất phong phú, lớn gấp ba đến bốn lần lãnh địa kỵ sĩ.

Mà còn là lãnh địa thừa kế.

Nghĩ đến điều này, Anditina luôn luôn bình tĩnh cũng sáng quắc mắt. Nàng nhìn Burlando.

Nhưng Burlando xua tay: "Mọi người đừng nghĩ nhiều, kia chỉ là một tế đàn bỏ đi thôi."

"Bỏ đi?"

Anditina sửng sốt, nhưng lập tức hỏi theo: "Làm sao ngài biết?"

Burlando không trả lời. Hắn vốn đã biết ở ngay hướng đó có một tế đàn Trật tự, chẳng qua không rõ vị trí cụ thể mà thôi. Bằng vào kinh nghiệm của hắn, trong khoảng cách như vậy mà còn không xác định được điều này thì cuộc đời hắn trước kia đúng là sống uổng.

Hắn đã từng lấy thân phận người chơi gia nhập đất nước đoàn kỵ sĩ Grace, thậm chí mãi cho tới trước khi hắn tới thế giới này vẫn là như vậy. Cho nên, hắn thật sự vô cùng quen thuộc đối với không khí thần thánh mà tĩnh lặng tràn ngập trong phạm vi nhất định chung quanh tế đàn Trật tự.

Huống chi, trên màn hình võng mạc của hắn lúc trước từng nhắc nhở, hắn tiến vào phạm vi "Thánh sở".

Về phần vì sao hắn biết đó là "Bỏ đi", chẳng phải trên bản hướng dẫn đi màn có nói rõ rồi đó sao?



Đoàn người tới khe núi. Khi họ đi dọc theo sườn núi hướng xuống phía dưới, dường như mọi âm thanh đều bị ngăn cách. Khe núi lặng yên không một tiếng động, thậm chí không nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang thường xuyên gặp nhất trong mùa hè.

Nương theo ánh sao hành tẩu trong rừng đen, trong khu rừng giữa khe núi đã không còn con đường rõ ràng nữa. Mọi người đi trong cánh rừng gập ghềnh uốn lượn, mọc đầy rêu xanh; nhìn chung quanh, ngẫu nhiên có thể thấy được ánh huỳnh quang chợt lóe lên giữa màn đêm.

Đó là đom đóm, hoặc vẻn vẹn là mắt của động vật.

Đây không còn là lần đầu Anditina và Roman chạy trong đêm tối, cho nên dù khẩn trương nhưng không quá sợ hãi. Lính đánh thuê Rubis càng bình thản ung dung. Nếu các lính đánh thuê vào sống ra chết lại sợ bóng tối thì nói ra quả là quá buồn cười.

Chẳng qua là hoàn cảnh nơi này đích xác làm cho người ta cảm thấy khác thường.

"Thực ra tế đàn này không phải do tôi phát hiện."

Burlando dựa vào ánh sao ảm đạm nhìn thấy những khối đá được người đục đẽo xuất hiện trên mặt đất đầy rễ cây chằng chịt và rêu xanh, bỗng nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui