Thanh Gươm Hổ Phách

"Thế nào, không nói?"

Connord nhẹ giọng cười, rút dao găm vỗ vỗ má thiếu nữ.

"Rời khỏi người đã không còn là đồng đội của ngươi đi, ngươi cần gì phải mạo hiểm sinh mạng để ủng hộ chúng chứ?"

Lưỡi dao găm lạnh lẽo lóe lên ánh sáng hút hồn người, tỏa ra hơi lạnh giống như một miếng băng.

Dường như cảm nhận được cái lạnh từ lưỡi dao, thiếu nữ hơi giật mình. Nàng hít nhẹ một hơi, nhỏ giọng nói từng chữ một:

"… Đánh không lại các ngươi, là trách nhiệm… của mình ta. Chuyện của… riêng ta, ta tự mình… chịu. Chỉ có kẻ yếu mới lợi dụng… hoàn cảnh nguy hiểm của người khác để… mưu lợi cho mình."

"Ta, và ngươi, khác nhau…" Trong con mắt nửa khép nửa mở của nàng như có ngọn lửa bừng cháy, đáp.

"Phải không?" Connord lại không tức giận: "Thế nhưng con người ta lại không có nhẫn nại. Cô cần phải biết rằng đoàn lính đánh thuê Sói Xám có bảy, tám mươi người, chẳng phải mỗi người đều giữ miệng kín như bưng vì người xa lạ giống cô. Bọn chúng là lính đánh thuê. Ta nhớ rằng, đối với lính đánh thuê thì dường như không cần thiết phải trả giá vì trung thành như thế. Một khi đã như vậy, kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi, cô cần gì phải cứng đầu chống cự như vậy. Ta không giết người vì vui, cho nên ta mới cho cô một cơ hội. Cô gái nhỏ, cô không muốn đi gặp ngài Martha yếu đuối kia của các cô mà khóc lóc chứ?"

Lông mi Akane giật giật.

Gã trẻ tuổi đợi nàng trả lời.

Nhưng thiếu nữ cắn răng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Người khác là người khác, ta là ta."

Đây là câu trả lời của nàng.

"Vậy đành hẹn gặp lại sau, cô gái nhỏ."

Thân thể Akane căng ra, sắc mặt trắng bệch — dù sao nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cho dù là lính đánh thuê đã quen nhìn sống chết, nhưng vào thời khắc cuối cùng vẫn cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên, sự sợ hãi này vẫn không đánh bại được sự kiên trì của nàng. Nàng vẫn cắn chặt răng không hé môi, chỉ nắm thật chặt hai nắm tay, giống như chờ đợi vận mệnh của mình tới, khép chặt đôi mắt đang chảy hai dòng nước trong suốt.

Connord quay đầu lại.

Gã Thần quan Bóng tối của giáo phái Hắc Hỏa luôn đứng sau lưng gã gật đầu. Đúng như lời Connord, lính đánh thuê đoàn Sói Xám trước mắt đã như vật trong lòng bàn tay chúng. Về phần tù binh, cũng không cần quan tâm tới một cô gái này. Huống chi, dựa theo định nghĩa về lính đánh thuê mà nói — tuy rằng đám liều mạng này chiến đấu không màng sống chết, nhưng lại không vì sự kiên trì vô nghĩa nào đó dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình.

Makarow và Burgar muốn giữ vững bí mật kia, nhưng người khác lại không.

Hai người biết rõ điều này.

Gã trẻ tuổi cầm dao găm, đâm xuống ngực thiếu nữ.

Thần quan Bóng tối cấp thấp lạnh lùng nhìn, giống như dòng máu đỏ sẫm tràn ra như những bông hoa kia không đại biểu cho một sinh mạng đang mất đi, mà chỉ vẻn vẹn là một bức tranh duyên dáng đáng thưởng thức mà thôi. Y nghe tiếng ọc ọc phát ra từ cổ họng thiếu nữ tóc đỏ. Dường như vào thời khắc cuối cùng, Akane cố gắng muốn bắt được cái gì đó, nhưng nàng đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, sau đó mất đi thần thái.

Ý thức và sức lực dần rời bỏ thân thể thiếu nữ, chẳng qua đã tới giây phút cuối cùng nàng vẫn muốn nghĩ — không biết người nọ có biết mình đã chết hay chăng? Thì ra sinh mạng vốn yếu ớt như thế… Nàng bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy có người đặt thứ gì đó lên ngực mình — "Đó là cái gì...?"

...

"Đó là cái gì?"

Connord quay đầu, nhìn thấy Thần quan giáo phái Hắc Hỏa mặc áo khoác đen đặt một viên đá quý màu đỏ lấp lánh hào quang lên vị trí trái tim trên thi thể thiếu nữ. Viên đá quý lập tức phóng ra những mạch ánh sáng giống như rễ thực vật. Ánh sáng màu đen rót vào miệng vết thương dưới dao găm, sau đó lan dọc theo mạch máu đã ngừng chảy của thiếu nữ mà kéo dài ra tứ chi. Rất nhanh, một tầng khí màu đỏ nhạt bao phủ trên thi thể.

"Máu thần, ngài sứ giả." Thần quan đáp.

"Ngươi muốn biến cô ta thành nộm xác?"

"Không." Thần quan lắc lắc đầu.

"Cô gái này có thể sinh ra yếu tố cộng minh với vũ khí của cô ta, còn có năng lực đánh bại giáo đồ cấp cao của chúng ta chỉ bằng thực lực Bạch Ngân bậc thấp, chứng minh cô ta phi thường có tiềm lực. Tiềm lực này chính là từ trình độ của cô ta ở cái tuổi này." Người đàn ông mặc áo choàng đen khàn khàn nói: "Ta cho cô ta huyết mạch của Thần Sét Kaiba. Nếu thành công gọi được một Thần sứ thì cũng là vụ đánh cuộc đáng giá."

"Máu thần cấp cao?"

Connord nheo mắt: "Sao ngươi có được? Về lý mà nói thì một Thần quan cấp thấp như ngươi không có tư cách tiếp cận vật phẩm cấp bậc này chứ?"

"Ngẫu nhiên mà thôi, vận may tuy rất quan trọng, hỗn độn mới là chí lý." Thần quan đáp.

Gã trẻ tuổi hừ lạnh, cúi đầu nhìn thi thể Akane. Chùm sáng màu đỏ đen đã dần bọc nàng vào một cái kén ánh sáng.

"Tỉ lệ thất bại cũng rất cao." Gã nói.

"Vậy chẳng qua chỉ tổn thất một thi thể chất lượng tốt mà thôi." Thần quan lãnh đạm đáp.

"Tùy ngươi. Tiếp theo ta muốn triển khai công kích. Tốt nhất là ngươi đứng xa một chút. Burgar và Makarow không phải người thường. Hai người chúng mà hợp lại thì sợ là cả ta cũng phải ném đi nửa cái mạng đấy."

Connord xoay người, liếc phía bên ngoài rừng. Mặc dù gã nói vậy, tay phải không đeo găng vẫn đặt nhẹ lên chuôi kiếm của mình.

Thần quan biết thứ gì là chủ yếu và thứ yếu trong lần hành động này, cho nên không phản bác. Y cúi đầu nhìn sang bên, có điều lại ngừng lại, ngẩng lên hỏi: "Đội rời đi kia thật sự là 'Erko' thật sao?"

"Tỷ lệ rất lớn." Connord đi ra khỏi rừng, không quay lại đáp: "Dù sao thì cũng không kém nhiều. Bất kể thế nào bọn chúng cũng không trốn thoát khỏi nơi này được. Ta muốn chúng chết, thì chúng phải chết."

Gã Thần quan Bóng tối ngầm cười châm chọc.

...

Trong núi rừng tĩnh mịch, sự yên lặng mau chóng bị một câu nói phá vỡ — "Vậy ngài lãnh chúa đã sớm biết rằng đó là con trưởng của Đại Công Rantoniran?"

"Đương nhiên không phải, tiểu thư Anditina. Ban đầu tôi chỉ nghi ngờ thôi." Burlando thở dài, đáp: "Có điều lúc trước tiểu thư Yuura kia đã nhắc nhở tôi, cô ấy là một Chiêm Tinh, nhưng có thân phận khác là hôn thê của Erko. Tôi đã gặp họ một lần ở Tháp Đen, chẳng qua nhất thời không nhớ ra mà thôi."

Đương nhiên chân tướng sự thật chẳng phải là như thế, Burlando lại không có khả năng gặp mặt hai người kia ở Tháp Đen. Nhưng cũng chẳng sao, hắn nghĩ dù gì cũng chẳng có người nào nhảy ra vạch trần hắn. Hơn nữa, hắn cũng không hoàn toàn nói láo. Mãi cho tới lúc nhìn thấy Yuura hắn mới thật sự nhớ tới chuyện kia. Bởi vì tiểu thư Yuura kia không phải là người vô danh trong lịch sử. Có thể nói nàng chính là thuật sĩ Chiêm Tinh nổi tiếng nhất Erewhon sau này, mà đồng thời, thực lực bản thân cũng mạnh thái quá.

Trong lịch sử của Thanh Gươm Hổ Phách, Burlando nhớ rất rõ, Yuura là một "Người được chọn", đôi mắt mù bẩm sinh của nàng cũng đã chứng minh điều này. Người được chọn là người được Martha ban ân. Người phàm dù sao cũng chỉ là người phàm, thân thể có chỗ thiếu hụt thì không thể tiếp nhận lực lượng một cách hoàn mĩ, cho nên khi thần lực giáng sinh, thân thể sẽ bị tổn hại.

Trong lịch sử dài đằng đẵng của Wanze, chỉ có hai Người được chọn là không có thiếu hụt về thân thể — một người là anh hùng của các quốc gia Viêm, một trong bốn Thánh giả, Viêm vương Girth; người khác sinh ra ở thời đại này, giờ phút này chính là người nắm giữ cây trượng Thủy Ngân lạnh lẽo của Madala, hoàng đế bệ hạ tương lai. Những Người được chọn khác tuy rằng phần lớn đều tiếng tăm vang động một phương, nhưng chung quy vẫn có chỗ thiếu hụt.

Chẳng qua là, nếu như nói rằng trong tương lai Yuura có khả năng trở thành một bậc thầy võ thuật, thậm chí sau đó khai hóa yếu tố, thời kỳ đỉnh phong đạt thực lực cấp 150, từng giúp Công tước Lorn đứng thành thế chân vạc với liên quân Nữ võ thần, công chúa Nhiếp chính vương, thì "Sự thật" đó chỉ sợ có nói ra cũng chỉ khiến người khác xem là chuyện cười mà thôi.

"Chẳng lẽ thiên phú Người được chọn của nàng được thức tỉnh trong trận chiến này?" Trong đầu Burlando bỗng chớp lên vài ý nghĩ.

Thật ra hắn có lòng tranh đoạt con người hùng mạnh tương lai này vào tay, đáng tiếc là lúc này Yuura đã sớm ái mộ Erko. Tuy rằng sau đó Công tước Rantoniran vẫn thiên hướng hoàng gia, nhưng quyết liệt chỉ là chuyện sớm muộn. Burlando tính toán, phát hiện đã không có năng lực này, cũng không có thời gian đi cứu vãn.

Có điều là hắn cũng không quá lo lắng. Dù sao thì Erko và Yuura cuối cùng vẫn thúc đẩy cuộc đại thống nhất thời kỳ phục hưng Erewhon. Đáng tiếc là hai nhân vật thiên tài bực này đều mất sớm ở độ tuổi tráng niên. Yuura trong lịch có để lại một người con gái. Hắn nhớ là sau khi công chúa Nhiếp chính vương và Nữ võ thần chết, cô gái tên là Isla Rantoniran Opheria một lần nữa lãnh đạo đội quân phản kháng cuối cùng của Erewhon.

Thời điểm đó, Burlando đã rời tiền giao chiến với Madala, gia nhập giáo hội kỵ sĩ quốc gia Grace.

Anditina nghe Burlando giải thích xong vẫn nghi ngờ nhìn hắn: "Là thế sao, bề ngoài là cuộc tranh đấu giữa hai đoàn lính đánh thuê, bên trong thực ra là chiến tranh quý tộc kéo dài. Makarow Sói Bờm đúng là gia thần của Công tước Lorn ư? Cả đoàn lính đánh thuê Sói Xám đều là đội hộ vệ của người thanh niên Erko kia? Như vậy đoàn lính đánh thuê Bài Tú muốn làm gì, chỉ là ám sát thôi sao?"

"Không, đa số người trong đoàn Bài Tú có lẽ không biết chuyện." Burlando nói.

"Năm đó khi Đại Công Alric nắm giữ triều chính, người nhà Công tước Lorn gần như chết sạch trong lần ám sát đó, chuyện này chắc cô đã biết."

"Đương nhiên, làm sao tôi có thể chưa nghe nói tới cuộc chính biến nhiễm đỏ máu quý tộc suốt một tháng trời kia…" Đôi mắt Anditina lấp lánh.

"Thực sự thì Công tước Lorn đã sớm biết lần ám sát này, nên trước đó ông ta đã đưa đứa con nối dõi duy nhất ra. Bởi vậy, trong biến cố kia thực ra có một phần là kế hoạch mà ông ta sắp xếp, lợi dụng cái chết của những người khác để yểm trợ cho hậu nhân duy nhất này." Burlando hít một hơi, bình tĩnh đáp.

Anditina nghe xong không nói gì. Đấu tranh giữa quý tộc chính là máu tanh như thế. Theo ý nghĩa nào đó, Công tước Lorn làm như vậy cũng không có gì đáng trách.

Roman đứng cách đó không xa đang nhìn về họ, nhưng dường như nàng không có hứng thú với đề tài này.

"Cho nên mới nói, e rằng chúng muốn dùng người con nối dõi duy nhất này để uy hiếp Công tước Lorn?" Tiểu thư quý tộc suy xét một lát, ngẩng đầu hỏi.

"Phản ứng thật sâu sắc." Burlando khen.

"Ít nhất cho tới bây giờ, Công tước Lorn vẫn là người ủng hộ đắc lực nhất của hoàng gia. Người nào đó muốn có động tác, tất nhiên phải dao động 'Cây cột trụ hoàng gia' này trước."

"Cho nên…?" Anditina lo lắng nhíu mày. Mặc dù loạn thế là một loại ưu thế đối với họ, nhưng là một con dân của vương quốc này, dù sao cũng không hy vọng nhìn thấy cảnh tệ nhất phát sinh.

"Không quá ba tháng." Burlando đáp.

"Makarow cũng đã sớm biết hết?"

Anditina ngẩng đầu hỏi. Nàng bỗng phản ứng lại: "Ông ta cố ý dẫn giáo đồ Hắc Hỏa tới, muốn dùng đoàn lính đánh thuê làm mồi?"

"Chỉ e là vậy."

Thiếu nữ hít một hơi, đó là một trăm năm mươi mạng người đấy. Theo như Burlando nói thì thậm chí còn có mười lăm bộ hạ lâu năm vẫn đi theo đối phương. Tuy rằng nàng biết, chỉ có máu lạnh mới có thể may mắn tồn tại trong cuộc đấu tranh tàn khốc, nhưng đến khi thật phải tiếp xúc đến thì vẫn lạnh lẽo cả tay chân. Nàng bỗng liếc Burlando một cái, trong lòng khó nén ý nghĩ: Lãnh chúa của mình có phải cũng cho rằng như thế?

Ánh mắt Burlando vẫn đang hướng về phía khe núi phía dưới. Hắn biết nơi đó có một phiền phức đang chờ hắn giải quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui