“Đại nhận, trên nóc nhà có đồ.
” A Đinh từ nóc nhà lộ ra cái đầu, hướng xuống phía dưới mấy người đang vây quanh nói.
Tần Xán đi đến chỗ cái thang, ngoắc ngoắc ý bảo những người khác lại đây, chính mình một chân đạp thang, “Giúp ta leo lên.
”
Thế là A Đại và A Nhị đi đến, một người vịn thang, một người đỡ Tần Xán, lúc này Tần Xán mới vụng về trèo lên, đầu vừa ló qua mái hiên –
[Ba.
] Một đôi chân từ trên trời giáng xuống cứ như vậy dừng trước mặt hắn.
Tần Xán ngẩng đầu, Nhan Tam phủi phủi tro bụi trên tay, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống Tần Xán, một bộ biểu tình khinh bỉ ‘Bò lên nóc nhà dễ dàng như thế ngươi cũng không làm được.
’
Tần Xán nghiến răng, bất đắc dĩ hắn lại không có võ công, chỉ đành phải vụng về như trước đem chân bước lên, kết quả thân mình không ổn định, cả người ngã về phía sau.
[A a a —]
Không có ngã cuống, Nhan Tam đã vươn tay kéo lại vạt áo của hắn.
“Đại nhân, không có việc gì chứ.
” A Nhị phía dưới lo lắng hỏi.
Tần Xán cảm giác chính mình giống như treo giữa không trung, bất quá so với trước kia bị Nhan Tam treo trên vách núi tốt hơn rất nhiều, liền khoát tay áo, “Không có việc gì, không có việc gì.
” Rồi mới hướng sang chỗ Nhan Tam, ngón tay chỉ chỉ lồng ngực mình, “Phiền ngươi kéo ta lên được không?”
Khóe môi Nhan Tam cong cong, dùng sức đem Tần Xán kéo lên.
Từ một kiếp tránh phải té nát thịt, Tần Xán nằm bẹp trên nóc nhà thận trọng không dám đứng lên, cũng không dám thở mạnh, thấy Nhan Tam hướng A Đinh phóng qua, liền nơm nớp lo sợ từng bước một đi theo phía sau.
Vân Trung Nhạn không xuất hiện, nhưng hồ điệp bôi lại bị mất, hơn nữa còn chỉ có một mình Tần Xán biết rõ hồ điệp bôi cất giấu ở chỗ nào, dưới tình huống này không thể không làm cho người ta kinh ngạc.
Sau khi Bùi Thư Đức biết rõ hồ điệp bôi vẫn bị Vân Trung Nhạn đắc thủ, đầu tiên là cả kinh nửa ngày nói không nên lời, ngay sau đó dĩ nhiên là huyên náo xoắn xuýt, nói quan phủ thất trách hành sự bất lực vân vân, mặc cho Tần Xán giải thích thế nào hứa hẹn sẽ giúp hắn tìm về hồ điệp bôi ra sao, hắn đều mắt điếc tai ngơ, nói thẳng muốn Tần Xán phải bồi thường tổn thất cho hắn.
Kết quả một đêm không ngủ, vốn Nhan Tam thoạt nhìn cũng có chút cáu kỉnh, có lẽ bị hắn sảo sảo nháo nháo bị quậy đến tâm phiền, thừa dịp Tần Xán không chú ý liền đem người kéo tới một gốc hảo hảo ‘câu thông’ một tý, lúc trở lại lần nữa, Bùi Thư Đức tựa như trái cà trắng, toàn thân đều ỉu xìu, cũng không còn khiển trách hay oán giận.
Nhưng hồ điệp bôi mất đi, Tần Xán cảm thấy chính mình vẫn là có trách nhiệm, liền muốn nhanh chóng đem hồ điệp bôi tìm về, hơn nữa theo lời thê tử Bùi Thư Đức, thân mình lão thái thái vốn đã không tốt, mấy ngày gần đây càng ngày càng sa sút, chỉ sợ cũng sắp không hay rồi, hồ điệp bôi là thứ nàng yêu nhất, nếu lão nhân gia biết đã bị đánh mất, đại khái sẽ chịu không nổi đả kích này.
Tuy nói phải nhanh chóng tìm đồ trở về, nhưng kì thực Tần Xán một chữ gật đầu cũng không có, chỉ thề từ theo ban sơ bắt đầu tra lại.
Đi đến chỗ A Đinh, Tần Xán phát hiện trên nóc nhà có một giàn ná, một đoạn dây thừng cắt thành hai nửa, còn có một khoanh nhang nhỏ đốt còn dư lại.
“Đại nhân, ở trên cây bên kia và nóc nhà bên kia đều có vật y như vậy.
”
Tần Xán cúi người nhìn kỹ vật trên nóc nhà, rồi mới vươn tay đem dây ná rút ra, Nhan Tam đứng một bên hỏi, “Vật này để làm gì?”
“Một ít điêu trùng tiểu kế mà thôi.
” Tần Xán đem ná bỏ vào trong túi, “Chúng ta đi xuống trước.
”
Vừa dứt lời sau cổ áo đã bị một cỗ lực đạo nắm lấy, Tần Xán còn chưa kịp kêu lên, hai chân đã rơi xuống đất, bán giương miệng quay đầu.
Nhan Tam đem ống tay áo cuộn tới khủy tay buông xuống, nhìn thấy Tần Xán kinh lăng nhìn mình, hơi nhíu mày, biểu tình nghi hoặc, “Không phải ngươi nói muốn xuống dưới sao?”
Tần Xán im lặng, oán thầm ở trong lòng, ta là muốn xuống dưới, chứ không phải muốn ngươi xuất thủ giúp một tay! Hoàn hảo gan mình cũng luyện lên, nếu không thêm vài lần như này, xác định có mệnh cũng dọa cho mất.
Động tác buông tay áo của Nhan Tam dừng lại, ánh mắt hướng tới Tần Xán lạnh thấu xương đảo qua, “Trong lòng ngươi nói thầm cái gì?”
“Sao ngươi biết ta nói thầm trong lòng?” Tần Xán nói xong vội vàng che miệng, bị hắn dọa đến thiếu chút nữa đem lời đều phun ra, rồi mới giả bộ trấn tĩnh, lắc đầu tranh cãi, “Không, ý của ta là, trong lòng ta cái gì cũng không nghĩ.
”
Nhan Tam hơi nheo mắt, đi tới, tay đáp trên vai Tần Xán, nhất thời cả người Tần Xán đều căng lên.
“Ngươi tốt nhất đừng để ta biết ngươi nói gì trong lòng, không thì lần sau bò lên nóc nhà, ta không cam đoan ta sẽ lỡ tay.
” Nói xong còn vỗ nhẹ hai cái, lướt qua, trực tiếp rời đi.
Tần Xán đứng ở nơi đó, học theo bọn Tiểu Tửu Nhưỡng trưng mặt ủy khuất bỉu môi, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, chú ý nhìn bọn A Bân A Đinh đều đang nhìn mình, vội vàng chuyển biến sắc mặt đem biểu tình thu vào.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không nhanh chóng tìm xem có gì khả nghi, tìm hồ điệp bôi không ra, ta liền đem các ngươi bán đến Tây Sơn móc quặng.
”
Vân Trung Nhạn hiển nhiên chơi chiêu, làm bọn họ luống cuống tay chân, trở tay không kịp lúc.
.