Tần Xán cho người đến chỗ Kim gia, đi hỏi thăm tình huống lão bá thì biết được khi còn trẻ lão bá cũng không phải đầu bếp, mà là một công tượng chuyên làm đồ sứ có tay nghề rất tốt, Kim gia vừa hay cũng có một cửa hàng đồ sứ.
Sự tình trên cơ bản đã rõ ràng.
Lão bá hẳn là người người Bùi lão thái thái vẫn luôn yêu, nhưng chỉ là người yêu không ở cùng một chỗ, dù sao thân phận gia thế cũng chênh lệch rất nhiều, mà hồ điệp bôi có lẽ là khi tuổi trẻ lão bá tự mình khắc chế đưa cho Kim gia tiểu thư làm vật đính ước, cho nên mới có hai cái giống nhau như đúc, mà kim trâm lão bá vẫn luôn cất giữ cũng có thể là tín vật Kim gia tiểu thư tặng.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, cuối cùng Kim gia tiểu thư dưới sự an bài của người nhà gả đến Bùi gia, mà hồ điệp bôi bởi vì nó thần kì nên bị người nhà Kim gia thổi phồng thành vật gia truyền của họ, nhưng thế nhân cũng không biết hồ điệp bôi còn một mặt khác.
Về sau lão bá thế nào mà tới Thanh Hoa trấn thì không biết được, duy nhất biết được chính là lão bá mai danh ẩn tích ở lại huyện nha làm một trù tử, toàn bộ quá khứ cũng chưa từng lộ ra cho người khác biết, cứ như vậy một mình yên lặng sinh sống, ẩn giấu những vật tối trân ái, chỉ dám đêm dài nhân tĩnh mới lặng lẽ đem hồi ức ra tưởng niệm.
Nghĩ đến đây, trong đầu Tần Xán hiện lên một bức tranh.
Sương mù sáng sớm trên đường vẫn chưa tan hết, một trận tiếng vang xe đẩy vang lên, trên xe chất đầy rau tươi mới mẻ, được chậm rãi đẩy đều trên đường cái.
Tức phụ Bùi gia tuy là tiểu thư nhà giàu, nhưng sáng sớm mỗi ngày đều phải trang điểm ăn mặc ngồi trước cửa sổ, rồi sau đó sẽ có một chiếc xe đẩy từ cửa sổ phòng nàng đi qua, người thanh niên khi đẩy xe đến gần phòng nàng sẽ ngẩng đầu liếc nhìn một thoảng, chỉ là một ánh nhìn, mà không dám xa cầu quá nhiều.
Sau đó thân ảnh xe đẩy sẽ theo tiếng [cọt kẹt cọt kẹt] rời đi, biến mất hoàn toàn ở một nơi không nhìn thấy.
Nhiều năm như một ngày, đương song lý hồng trang, đối kính thiếp hoa hoàng*, cũng chỉ vì cái nhìn vội vã.
(*) Trước cửa vấn tóc mây, soi gương thếp hoa vàng.
“Cho nên khi Bùi lão thái thái nhìn cái chén chúng ta đưa đến, kích động như vậy, chỉ có nàng hiểu được, đây mới là hồ điệp bôi nàng chân chính muốn có.
”
Đối với ánh nến, Tần Xán nhẹ giọng cảm thán.
Nhan Tam đứng ở một bên, tay cầm hồ điệp bôi đánh giá, Tần Xán hướng hắn vươn tay, ý tứ muốn Nhan Tam đưa hồ điệp bôi cho hắn, Nhan Tam ngẩng đầu, đem tay thu lại, một dạng biểu tình, “Làm gì?”
Tần Xán sửng sốt, sau đó đem tay thu về, “Ngươi thích thì cư lấy đi thôi, cất giữ cho tốt, cái này ký thác tư mộ và ái luyến chưa hết của lão bá và lão thái thái.
”
Nhan Tam vốn còn đang vui vẻ nhìn cái chén, sau khi nghe Tần Xán nói vậy thì thu liễm một chút, sau đó hỏi, “Bùi lão thái thái nói, chỉ cần hồ điệp bôi còn tại, thì đời sau nàng có thể tìm được lão bá, ngươi tin loại chuyện này không?”
Tần Xán lại không có gì hứng thú trả lời hắn, đã đem lực chú ý dời đến những chuyện khác, “Tin thì có, không tin thì không……”
Lạch cạch!
Tần Xán ngẩng đầu, thì thấy Nhan Tam đã không còn bóng dáng, mà cửa thư phòng lại còn đong đưa.
Tang sự lão bá và lão thái thái được làm cùng một ngày, đây là Tần Xán cố ý.
Đội ngũ đưa ma hai bên cùng nhau đi đến bãi tha ma, cùng nhau hạ quan, cùng nhau khởi mộ phần, tiếp đó trên mộ hai người còn nhiều hơn một cái mộ nhỏ.
Khi sinh tiền, hai người chỉ có thể đối diện mà không thể nhận nhau, nhưng hiện tại, bọn họ tựa vào nhau gần như vậy, nghiêng một bên là có thể nhìn thấy đối phương ở bên cạnh mình, bao nhiêu lời muốn nói đều có thể từ từ tâm sự, nói cả đêm, nói hết một năm, nói đến kiếp sau, nói cả một đời.
Sau khi ngưởi Bùi gia rời khỏi, những người đưa ma ở huyện nha bên này cũng thu dọn một chút chuẩn bị rời đi, Tần Xán rơi ở phía sau, thúc giục Nhan Tam có thể trở về, nhưng Nhan Tam vẫn đứng ở đó.
Tần Xán đi hai bước rồi quay đầu lại, thấy trong tay Nhan Tam không biết từ khi nào thì nhiều hơn hai cái chén, sau đó hắn ngồi xổm xuống, lấy tay đào bùn đất ở hai tòa mồ, sau khi đem cái chén vùi vào bên trong, xong thì đem bùn đất cẩn thận che lại.
“Như vậy…… sẽ không sợ tìm không thấy……”
Gió đem thanh âm rất nhạt rất nhẹ kia truyền tới trong tai Tần Xán, khóe môi Tần Xán cong cong, sau đó xoay người đi tiếp làm như mình cái gì cũng chưa thấy.
Đi không quá hai bước, chỉ thấy hai con bướm trắng hình dạng tầm thường, tung cánh từ bên cạnh hắn bay qua, nhẹ nhàng trong gió, bóng hình không rời…….
Sự tình hồ điệp bôi xem như tra ra manh mối.
Sáng sớm một ngày Tần Xán thức dậy, nhìn thấy Nhan Tam đang luyện kiếm trong sân, nghĩ rằng nếu mình chấp nhận Sầm Hi đã chết, như vậy tương lai Nhan Tam thế nào mình cũng không rỗi trói buộc, nên tính toán cho Nhan Tam trở về sơn trại, phỏng chừng hắn nguyện ý chờ ở nơi đó.
Thế nhưng sau khi có ý nghĩ có, trong lòng Tần Xán lại sinh ra vài phần không tha, hắn nghĩ có lẽ là bởi vì mình vẫn còn hoài niệm Sầm Hi.
Nhan Tam sau khi nghe ý tứ Tần Xán, ngược lại là ngoài dự kiến của hắn, Nhan Tam cũng không lập tức đi thu dọn đồ để trở về núi, mà là im lặng không lên tiếng nhìn hắn một hồi, sau đó mới mở miệng, “Ngươi thật muốn ta trở về?” trong giọng nói còn mang theo vài phần không duyệt.
Tần Xán nghĩ, sao lại có cảm giác Nhan Tam không mấy vui vẻ, này nhất định là ảo giác của mình, “Đúng vậy, ngươi là Nhan Tam đương gia của Hắc Vân Cửu Long trại, trở về còn không hợp tâm ý ngươi sao.
”
Nhan Tam lại trầm mặc một hồi, sau đó nói, “Lần trước ngươi nói muốn cho ta một cái tên, ngươi còn chưa cho.
”
Nhan Tam không đề cập tới Tần Xán cũng không nhớ, bất quá lần trước chỉ là thuận miệng nói.
“Kỳ thật tên Nhan Tam của ngươi cũng tốt, mọi người cũng quen thuộc, còn muốn đổi tên khác gì, cũng không phải giống như bọn A Nhị tên vốn có chút khó nghe.
”
Thế nhưng Nhan Tam vẫn nhìn hắn, nhìn hắn, cái gì cũng không nói chỉ nhìn Tần Xán, thẳng đến khi sống lưng Tần Xán phát lạnh, nghĩ thầm: Vị tổ tông này, khí thế của ngươi không ra chiến trường giết địch quả thật là lãng phí.
Sau đó lùi về sau bàn lấy giấy, nghiên mài.
Lấy cái gì mới tốt đây?
Phải lấy cái nào phải xứng với hắn mới được.
Nhan sơn tặc?
Sẽ bị loạn đao chém chết đi?
Nhan hắc?
Không bị loạn đao chém cũng sẽ bị nhét vào lồng heo lăn xuống núi đi?
Rốt cuộc phải đặt cái gì mới tốt?
Tần Xán vắt hết óc trầm tư suy nghĩ, mới cảm thấy chính mình thật là tự tìm phiền toái.
“Nghĩ một cái tên cũng lâu như vậy?” Nhan Tam hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
Tần Xán dùng cán bút chọt chọt vào đầu, liếc thấy ngọc bội chim giẻ cùi trên thắt Nhan Tam, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Có!” Cúi đầu xoát xoát viết lên trên giấy một chữ.
Nhan Tam đưa đầu nhìn qua, nhưng hắn đương nhiên là xem không hiểu, hỏi, “Cái này là chữ gì?”
“Chữ này đọc là Cảnh, âm đồng phong cảnh cảnh, là vì [mỹ ngọc quang hoa bắn ra bốn phía].
” Tần Xán cười trả lời, có chút dương dương đắc ý.
Nhan Tam rút tờ giấy trên bàn, sau đó thì thào thì thầm, “Cảnh…… Nhan, Cảnh…… Nhan Cảnh…….
”
Sau khi đọc mấy lần, khóe môi dương lên, “Tên này dễ nghe.
” Sau đó đem tờ giấy kia cuộn cuồn rời khỏi thư phòng.
Tần Xán gọi hắn lại, “Aiz, ngươi còn chưa nói chừng nào thì ngươi trở về, ta phái người đem thư đến sơn trại, để cho người ra tiếp ngươi.
”
Nhan Tam trả lời, “Ai nói ta muốn về sơn trại? Hơn nữa ngươi không biết quy củ Hắc Vân Cửu Long trại sao? Ta bây giờ đã không thể trở về.
”
Nói xong Nhan Tam liền đi ra ngoài, từ xa xa còn có thể nghe thấy thanh âm hắn truyền lại, “Nhan Cảnh…….
Nhan Cảnh……”
Tần Xán sững sờ đứng tại chỗ.
Không thể trở về, đây là ý tứ gì?
Không lâu sau Tần Xán mới từ chỗ A Đại biết được, trong quy củ Hắc Vân Cửu Long trại có một điều, người trong sơn trại kỳ thật không có danh tự, mọi người đều là tùy tiện kêu, nhưng nếu có người giúp hoặc tự mình giúp mình lấy một danh tự đứng đắn, như vậy từ một khắc có danh tự kia, ngươi không còn là người trong Hắc Vân Cửu Long trại.
Đây là đạt được một cuộc sống mới.
— HOÀN ĐỆ NHỊ QUYỂN —.